Mai Truyền Kỳ không ngờ đối phương sẽ lợi dụng Lý Binh tới bắt con mình, cũng không ngờ bọn hắn sẽ dùng xe huyền phù ẩn hình để bắt người.
Đương nhiên, cậu cũng không đánh mất lý trí, ngây ngốc lái xe đuổi theo một chiếc xe huyền phù ẩn hình.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng gọi cho Mai Chấn Đông, nhờ hắn gọi một cuộc cho Cục trưởng Cục giao thông theo dõi camera các con đường có xuất hiện xe huyền phù ẩn hình.
Sau đó, liền gọi cho Phong Tĩnh Đằng: “Phong Tĩnh Đằng, con trai chúng ta đã bị Lý Binh bắt đi.”
Âm thanh vừa sốt ruột vừa ấm ức khiến Phong Tĩnh Đằng đau lòng, anh nhanh chóng lên tiếng động viên: “Anh vừa nãy đã nhận được tin, đừng lo, anh sẽ về nhà ngay lập tức, chờ anh trở về, anh sẽ không để những kẻ dám tổn thương con trai chúng ta được sống tốt.”
Mai Truyền Kỳ nghe giọng nói trầm ổn của Phong Tĩnh Đằng, tâm tình tỉnh táo rất nhiều, sau khi cúp máy liền lái xe trở về chủ trạch.
Mai Chấn Đông cùng Mai Chính Quân, Mai Hạo Thần, Bạch Quả đều ngồi trong đại sảnh, mọi người đều bảo thuộc hạ của mình chú ý hướng đi của chiếc xe ẩn hình đó.
Lúc này, bầu không khí toàn bộ đại trạch vô cùng khẩn trương.
Mai Truyền Kỳ mở quang não ra, hi vọng đối phương không phát hiện truy tung khí gắn trên người Mai Nguy Hiểm.
Khi cậu nhìn thấy điểm đỏ trong màn ảnh vẫn luôn đứng yên tại chỗ vùng phụ cận Mai gia, nói rõ truy tung khí trên người con trai đã bị ném xuống, tâm càng lạnh hơn.
Bất quá, cậu vẫn phái người đến phụ cận Mai gia tìm.
Sau năm phút, Mai Phi Trần cùng An Tư đi đến chủ trạch, nôn nóng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái tên Lý Binh kia đang mê man làm sao đột nhiên tỉnh lại đã bắt Nguy Nguy đi? Hiện tại người đâu rồi?”
Mai Chấn Đông lên tiếng động viên: “Lão tổ tông, người đừng lo, chúng tôi đã phải người đi tìm Lý Binh cùng Nguy Nguy. Còn xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không rõ, bất quá, tôi đã bảo thủ vệ đến phòng y tế đưa các bác sĩ cùng camera giám sát đến đây.”
Mai Phi Trần cau mày, nhìn mặt Mai Truyền Kỳ im lặng không nói một lời.
Nói sẽ bảo vệ tốt Nguy Nguy, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, làm sao ông có thể đối mặt đứa con trai này.
“Gia chủ, chúng tôi đưa các bác sĩ đến.”
Mười thủ vệ mang ba người bác sĩ đã tỉnh lại đi vào.
Mai Chấn Đông phút chốc trầm mặt: “Các ngươi nói rõ chuyện gì đã xảy ra trong phòng y tế?”
Ba tên bác sĩ mặt lộ vẻ hoảng loạn: “Gia chủ, chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nam tử kia bỗng đột nhiên tỉnh lại, chúng tôi liền kiểm tra toàn thân cho hắn, sau đó, nghe trong miệng hắn vẫn luôn niệm hai chữ ‘Truyền Kỳ’, chúng tôi nghĩ hắn nhất định là gọi đại thiếu gia, liền nói cho hắn biết, đại thiếu gia cứu hắn một mạng, hiện tại hắn đang ở phòng y tế tại Mai gia.”
“Không biết có phải vì những lời chúng tôi nói hay không, sau đó ý thức của hắn ngày càng tỉnh táo, hai mắt từ vô thần đến mê man cùng nghi hoặc, cuối cùng tỉnh lại, tiếp theo, hắn nắm lấy cánh tay chúng tôi rống to, bảo chúng tôi nhanh chóng lấy dây trói hắn lại.”
“Lúc đó chúng tôi sửng sốt một chút, mặc kệ tại sao hắn muốn chúng tôi làm như thế, nhìn thấy bộ dáng nổi điên của hắn, chúng tôi nhất định sẽ dùng dây trói chặt hắn, thế nhưng, chúng tôi mới vừa lấy dây ra, đã bị hắn đánh hôn mê, lúc sau xảy ra chuyện gì, chút tôi căn bản không biết được.”
Mai Chấn Đông cùng lão tổ tông hai mắt nhìn nhau: “Mở camera cho chúng ta xem.”
“Chờ đã.” Lão tổ tông đảo mắt nhìn những người trong đại sảnh: “Các ngươi đều lui ra.”
Ngoại trừ người Mai gia, tất cả mọi người đều lui ra ngoài đại sảnh.
Mai Hạo Thần mở camera, sự tình chính như lời ba tên bác sĩ nói.
Bất quá, Lý Binh không giống như là nổi điên, ngược lại như bị người khác không chế, lực đạo công kích vô cùng lớn, tốc độ cũng quỷ dị, quả thật không giống người bình thường, chạy nhanh như báo, nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Mai Truyền Kỳ híp mắt.
Thân thể Lý Binh hiển nhiên sáp nhập vào gien thú nhân, nếu không, tốc độ làm sao lại nhanh như vậy.
“Cái này là người sao?” Mai Hạo Thần đưa ra nghi vấn.
Nếu không phải đối phương lớn lên giống nhân loại, hắn còn cho rằng nam nhân kia là dị thú.
Mai Chính Quân cùng Bạch Quả nhíu mày: “Truyền Kỳ, cậu mang người này từ đâu về?”
“Hắn là một trong những người vu hại tôi vào tù.” Mai Truyền Kỳ mặt lạnh lùng: “Tôi nghĩ để hắn ra tòa làm chứng cho tôi, nên mới mang hắn về Mai gia.”
Bây giờ nghĩ lại, những người kia cố ý thả Lý Binh đến đây, mục đích chắc là vì chờ đến ngày này đi.
Mai Chính Quân mím môi thật chặt.
“Từ camera cho thấy, Lý Binh hẳn biết mình bị người khác không chế, cho nên mới vội vã bảo bác sĩ trói hắn lại, mọi người nhìn hắn sau khi nổi điên mà xem, thần sắc đột nhiên trở nên dại ra, bởi vậy, việc bắt Nguy Nguy rất có thể cũng không phải của chủ ý của hắn.” Mai Phi Trần tỉ mỉ phân tích.
Mai Hạo Thần đột nhiên đứng lên, đem hình ảnh khuếch đại: “Đây là cái gì?”
Mọi người thấy mu bàn tay Lý Binh mọc ra một đống lông vừa đen vừa dài và dày, hơn nữa, đầu ngón tay vô cùng sắc bén, giống như móng vuốt động vật.
Bạch Quả hít vào một ngụm khí lạnh: “Hắn thật sự là người sao?”
An Tư không chớp mắt nhìn chằm chằm cái tay kia không nói lời nào.
“Sao không phải là người.” Mai Phi Trần lạnh lùng liếc nàng một cái: “Chỉ có điều bị thú hóa mà thôi, có gì mà phải ngạc nhiên hoảng hốt.”
Bạch Quả cùng Mai Hạo Thần phát giác lão tổ tông không vui, thông minh không mở miệng nói chuyện nữa.
Lúc này, thủ vệ được Mai Truyền Kỳ phái đi đến vùng phụ cận tìm đồ đã trở lại, mang theo ba cái truy tung khí.
Mai Phi Trần cùng Mai Truyền Kỳ nhận ra ba cái truy tung khí này là bọn họ giấu trên người hài tử.
Tiếng theo đó, thông tấn khí của Mai Chấn Đông vang lên, thấy Cục trưởng Cục giao thông gọi đến, lập tức nhận cuộc gọi: “Hạ cục trưởng, thế nào rồi, có tra được hành tung chiếc xe kia không?”
Hạ cục trưởng áy náy nói: “Xin lỗi, Mai thượng tướng, chúng tôi không thể lần ra được dấu vết chiếc xe đó, bất quá, thông qua camera cho thấy chiếc xe ẩn hình này cùng xe của kẻ tình nghi tấn công Dư Thiên Nghĩa thượng uý là cùng một chiếc.”
Mai Chấn Đông híp mắt một cái: “Cảm tạ Hạ cục trưởng nói tin tức này cho tôi, bất quá, còn phải làm phiền Hạ cục trưởng giúp tôi tiếp tục truy tìm.”
“Được rồi.”
Mai Chấn Đông cúp máy, nói với mọi người: “Chiếc xe huyền phù ẩn hình này cùng chiếc xe huyền phù tấn công Dư Thiên Nghĩa thượng úy là cùng một chiếc.”
Mai Truyền Kỳ đáy mắt xuất hiện tơ máu lần nữa, gắt gao nhìn Lý Binh trong camera: “Bọn hắn bắt Nguy Nguy, nhất định là muốn nghiên cứu.”
Mai Chính Quân càng nhăn mày hơn: “Bọn hắn muốn nghiên cứu gì?”
Bạch Quả nhịn không được nói: “Chiếc xe huyền phù này nếu vẫn luôn ẩn hình ở Tây Á châu, hoặc tìm nơi nào đó để trốn đi, chúng ta muốn tìm được bọn hắn quả thật như mò kim đáy biển.”
Mai Chấn Đông trầm giọng nói: “Đừng nói những lời tiêu cực như thế.”
Ánh mắt An Tư vừa động, ngồi vào bên cạnh Mai Truyền Kỳ, nắm chặt tay cậu: “Truyền Kỳ, đừng lo lắng, ta có biện pháp tìm được Nguy Nguy.”
Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn An Tư, nôn nóng hỏi: “An thúc, người có biện pháp gì?”
An Tư ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói.
Những người khác dựng thẳng lỗ tai, nhưng không thể nghe rõ An Tư nói gì.
Ánh mắt Mai Truyền Kỳ bỗng sáng lên, nhanh chóng lấy thông tấn khí, bấm bấm một hồi liền vội vàng nói: “Dực, Nguy Nguy bị người ta bắt đi, cần mượn “cẩu” nhà cậu một lát.”
Vừa nãy trong lòng rối loạn, trong lúc nhất thời không nhớ tới mũi Lạc Mông có thể ngửi được mùi vị trong phạm vi mấy ngàn mét.
Cho nên, chỉ cần có Lạc Mông thì nhất định sẽ tìm được Nguy Nguy.
Còn chưa về đến nhà Giản Dực ngẩn ra: “Cái gì, Nguy Nguy bị người ta bắt cóc?”
Lạc Mông ở vị trí phó lái nhanh chóng ngồi thẳng lên, hơi sốt ruột nhìn Giản Dực.
Giản Dực nhanh chóng quay đầu xe: “Truyền Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy Nguy Nguy không phải vẫn còn tốt sao? Tại sao trong nháy mắt liền bị người bắt cóc rồi.”
“Là Lý Binh bắt Nguy Nguy đi, có một số việc tôi cũng nói không rõ, cậu quay lại Mai gia rồi nói.”
Giản Dực nghe ra Mai Truyền Kỳ không tiện nói chuyện: “Được, bây giờ tôi sẽ quay lại.”
Tăng nhanh tốc độ xe, dùng tốc độ gấp năm lần chạy về Mai gia.
Mai Hạo Thần nhìn Mai Truyền Kỳ cúp máy, đáy lòng bội phục nói: “Ca, anh thật lợi hại, thế nhưng có thể nghĩ ra phương pháp nguyên thủy dùng cẩu tìm người như vậy.”
Bất quá, xe huyền phù là phi hành trên không, cẩu có thể ngửi được mùi sao?
Lời này hắn không dám hỏi ra.
An Tư không được tự nhiên khụ một tiếng.
Mai Truyền Kỳ nói: “Dực nuôi không phải chó bình thường.”
Người ta nuôi là thú nhân, vừa có thể biến thành hình người, cũng có thể ngửi được mùi vị cách xa ngàn mét.
Trên đường về nhà Giản Dực không đi nhanh, cho nên, lúc quay lại Mai gia chỉ tốn 10 phút.
Mai Truyền Kỳ để Lạc Mông ngửi lại mùi vị Lý Binh lưu lại, sau đó nói với Mai Chấn Đông bọn họ: “Tôi với Manh Manh đi tìm người trước, tìm được người rồi thì phái người tới bao vây bọn hắn, nếu không, dẫn theo một đám người sẽ rất dễ bị phát hiện.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
Mai Truyền Kỳ mang theo Giản Dực và Lạc Mông lên xe huyền phù ẩn hình của mình, ra ngoài đại môn, chỉ vào vị trí Lý Binh ngồi lên xe ẩn hình nói: “Lạc Mông, anh qua đó ngửi một cái đi.”
Lạc Mông xuống xe ngửi ngửi một cái, theo khí vị vẫn luôn hướng bên phải đi hơn mười bước, liền quay về xe của Mai Truyền Kỳ.
“Lạc Mông, mùi vị nhớ kỹ không?”
Trên xe không còn người khác, Lạc Mông trực tiếp mở miệng: “Nhớ rồi, bọn hắn đi về phía bên phải, đừng đóng cửa sổ, ta muốn ngửi mùi vị lưu lại trong không khí.”