Đối với chuyện đám người Tôn Phổ Phương vi phạm, sau khi trải qua thương thảo, Đông, Nam, Tây ba đại ký túc xá nhất trí cho rằng đám người Tôn Phổ Phương cần phải bị giáng cấp xử lý kỷ luật, nếu như tái phạm liền khai trừ quân tịch.
Kết thúc hỏi cung, Thạch Đại Hùng và La Khôn vô cùng cảm kích Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng hỗ trợ, đồng thời trong lòng bọn họ phi thường ngưỡng mộ hai người Mai Truyền Kỳ, đều cùng một nhóm tân binh tiến vào, Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng đã lên cấp tá, con bọn họ vẫn chỉ là sĩ quan cấp sáu.
Bốn người rời khỏi phòng thẩm vấn, quay về chỗ ở của mình.
Mai Truyền Kỳ về đến phòng, thấy Phong Tĩnh Đằng tựa lưng ngoài cửa, khóe miệng bất tri bất giác cong lên, mỉm cười, tiến lên ôm chặt bạn lữ của mình.
Ô Lãng cũng không quấy rầy bọn họ, rất thức thời trở về phòng mình.
Phong Tĩnh Đằng xoa xoa tóc Mai Truyền Kỳ, tới gần hôn một cái lên trán cậu, cười sủng nịch: “Em định đứng ở cửa ôm anh cả đời à?“
Lúc này Mai Truyền Kỳ mới nhớ bọn họ còn đang đứng bên ngoài, lập tức mở cửa đi vào.
Cửa vừa đóng lại, liền bị Phong Tĩnh Đằng đặt trên tường sách hôn, mãi đến tận khi hai người phát ra tiếng rên rỉ mới buông ra lẫn nhau.
Mai Truyền Kỳ nằm nhoài trên ngực Phong Tĩnh Đằng, hơi thở hổn hển, chờ khí tức hoãn lại mới ách thanh nói: “Chuyện vừa nãy phát sinh, anh đã biết rồi à?”
“Ừm.” Phong Tĩnh Đằng cúi xuống ôm người ngồi vào ghế, tìm tư thế thích hợp dựa vào.
Mai Truyền Kỳ ngồi giữa đùi anh, cả người đều dựa vào ngực đối phương: “Nếu như không có gì bất ngờ, không đến nửa ngày, người toàn bộ quân khu đều sẽ biết tôi đang ở đây.”
“Biết thì biết đi, em làm thiếu tá là chuyện ván đã đóng thuyền, hồ sơ của em sớm chuyển nhập vào hệ thống quân đội, ai cũng không thể phủ nhận thân phận của em.” Phong Tĩnh Đằng cầm tay cậu đặt lên môi hôn một cái.
Mai Truyền Kỳ nghiêng đầu, hỏi: “Anh có cách nào để tôi tự do đi lại ở Nam đại ký túc xá không?”
Phong Tĩnh Đằng nhướng mày: “Em định tiếp cận những người đã hãm hại mình sao?”
“Ừm, tôi cảm thấy cũng nên tiếp cận bọn họ một chút, tìm được Vệ Long, rửa sạch tội danh của mình.”
Phong Tĩnh Đằng cong khóe miệng lên: “Có thể, chỉ cần hôm nay em hầu hạ anh thật tốt, ngày mai anh sẽ để em đến làm huấn luyện viên bên đó.”
Mai Truyền Kỳ làm lơ nửa câu trước nhìn anh: “Anh có quyền điều động này à?”
“Chớ xem thường quyền lợi đội Ẩn Ảnh, hơn nữa, mỗi tháng Đông đại ký túc xá đều sẽ phái người đến các ký túc xá khác làm huấn luyện viên, để bọn họ tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc.”
Mai Truyền Kỳ nghĩ đến chuyện nào đó, rướn người lên: “Tôi từng nghe người ta nói, đội Ẩn Ảnh là do đại tướng quản lý?”
“Ừ, đội Ẩn Ảnh là do đại tướng tiền nhiệm sáng lập ra, làm như vậy vì muốn tìm kiếm đến càng nhiều nhân tài tới phụ tá đại tướng. Em cũng biết rồi đấy, trường quân đội yêu cầu phi thường nghiêm ngặt, không phải gia đình có bối cảnh, chính là trong nhà có tiền, hoặc thành tích biểu hiện đột xuất, coi như trường quân đội nới lỏng điều kiện, cũng có rất nhiều người không thể vào quân đội học tập, chính vì như vậy nên mới có đội Ẩn Ảnh, chu toàn giấc mộng cho những người muốn trở thành quân nhân.”
“Sáng lập đội Ẩn Ảnh có rất nhiều chỗ tốt, đó chính là phần lớn những người tiến vào đều không có bối cảnh, chỉ cần từ nơi này đi ra là sĩ quan cấp tá, chúng ta đều sẽ tận lực an bài người đó bên cạnh đại tướng, làm bọn họ trở thành người của đại tướng.”
“Cái này cũng nói lên việc lão tổ tông năm đó tại sao có thể mang theo Mai gia đi lên thời kỳ đỉnh cao, lúc từ nhiệm chức đại tướng, còn có nhiều nhân mạch phát triển như vậy, nguyên nhân đều từ đội Ẩn Ảnh mà ra, đưa người đến bên cạnh, để những người này trở nên mạnh mẽ, trở thành phụ tá đắc lực.”
“Những người được bồi dưỡng tất nhiên sẽ cảm kích đại tướng, trung thành với đại tướng, nếu không, em cảm thấy tại sao cữu bá anh có thể từ gia tộc nhỏ đi ra, vì sao an toàn ngồi trên vị trí đại tướng?”
Mai Truyền Kỳ nói: “Nói cách khác đội Ẩn Ảnh thực chất là bồi dưỡng những người trung thành với đại tướng, đúng không?”
“Ừm, các đại thế gia lục đục với nhau, thậm chí người cùng gia tộc còn không thể tin tưởng, chỉ có thể thu người bên ngoài rồi bồi dưỡng thành người của mình, quy định lên cấp tá mới chính thức trở thành quân nhân, xem như một cách sàng lọc, lựa chọn, tránh cho có người dễ dàng trà trộn vào.”
“Ồ.”
Phong Tĩnh Đằng tay trượt vào áo: “Nghe xong chuyện em muốn biết, bây giờ đến phiên em hầu hạ anh? Ân?”
“Hôm nay tôi mới vừa thăng lên cấp tá, theo lý mà nói anh nên đến hầu hạ tôi, tỏ vẻ chúc mừng, đúng không?” Mai Truyền Kỳ giật giật hạ thân, ma sát vào bộ vị cứng rắn.
Hầu kết Phong Tĩnh Đằng lăn một vòng, khàn khàn hỏi: “Em muốn anh hầu hạ em thế nào.”
“Chỉ cần hôm nay anh đừng đụng đến tôi là được, ha ha.”
“Có thể sao?” Phong Tĩnh Đằng dùng sức vươn mình, liền đặt người chuẩn bị chạy trốn dưới thân, hai ba cái liền thoát quần áo không còn một mảnh.
Mai Truyền Kỳ hơi thở hổn hển nói: “Phong Tĩnh Đằng, tôi phát hiện bây giờ tốc độ cởi quần áo của anh càng lúc càng nhanh.”
“Chỉ cần em cho anh nhiều cơ hội luyện tập là được, đảm bảo chỉ cần một giây là có thể cởi hết y phục em ra.”
“Nghĩ đến… A…” Mai Truyền Kỳ lời chưa nói xong liền bị Phong Tĩnh Đằng chặn trong miệng, sau một khắc, hai người ở trên ghế làm một hồi, khiến đại sảnh khắp nơi bừa bộn, tiếp đó, hai người chuyển tới giường làm đến sắc trời âm u, như là đem thiếu hụt mấy tháng trước bù đắp lại, vô cùng điên cuồng.
Mãi đến tận buổi tối, Phong Tĩnh Đằng mới buông tha bạn lữ của mình, sau đó, cực kỳ chu đáo tẩy rửa thân thể bạn lữ, rồi tự mình uy cháo bôi thuốc, an bài sự tình ngày mai đến Nam đạt ký túc xá, rồi hài lòng ôm bạn lữ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Mai Truyền Kỳ bị đánh thức bởi nụ hôn nồng nhiệt của Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng buông đôi môi bị anh mút đỏ: “Hôm nay em tới Nam đại ký túc xá huấn luyện binh lính, sau khi đến bên kia, chỉ cần tìm Lý Hữu Minh thượng tá báo danh là được, hắn sẽ an bài chuyện về sau, còn nữa, anh sắp xếp cho em một chiếc xe quân dụng, em có thể dùng nó đến Nam đại ký túc xá, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
“Ừm.” Mai Truyền Kỳ đẩy người nào đó đang áp mình ra, đứng dậy đánh răng rửa mặt, rồi hôn lên gương mặt tuấn tú của Phong Tĩnh Đằng một cái, mới rời khỏi phòng.
Đi ngang qua đại sảnh tầng 71, cậu dừng bước lại, nhìn tin tức quân sự.
“Yên tâm, chuyện cậu trở thành thiếu tá vẫn chưa được truyền đi.” Ô Lãng vừa đi ra thang máy liền thấy Mai Truyền Kỳ đang đứng ở đại sảnh, tiện tay thảy bánh bao thịt cho cậu.
Mai Truyền Kỳ vừa ăn bánh bao vừa hỏi: “Sao cậu dậy sớm thế?”
“Hôm qua nghe nói cậu muốn đến Nam đại ký túc xá làm huấn luyện viên, tôi cũng tự nguyện xin đi làm huấn luyện viên, thuận tiện có thể rèn luyện chính mình.”
Mai Truyền Kỳ giật mình nhìn hắn: “Cậu cũng muốn đến Nam đại ký túc xá làm huấn luyện viên?”
“Không phải, tôi xin làm huấn luyện tân sinh Đông đại ký túc xá chúng ta.” Ô Lãng nói đến đây đặc biệt vui vẻ: “Tôi muốn đem huấn luyện ma quỷ năm đó dùng lên người đám tân sinh.”
Mai Truyền Kỳ thật không tài nào hiểu nổi thú vui này của hắn: “Buổi trưa, tại cửa phòng ăn chờ tôi cùng nhau ăn cơm.”
“Được.”
Mai Truyền Kỳ vào thang máy xuống lầu một, ngồi trên xe quân dụng Phong Tĩnh Đằng chuẩn bị cho rời khỏi Đông đại ký túc xá, thông qua xét duyệt thân phận, đi vào khu vực Nam đại ký túc xá, rồi đến khu văn phòng của Nam đại ký túc xá.
Cậu vừa xuống xe, liền có vô số ánh mắt hướng về mình.
“Hôm qua tôi nghe nói Mai Truyền Kỳ ở trong quân đội, lúc đó còn tưởng người kia đang nói đùa, không ngờ là thật.”
“Các ngươi nhìn huy hiệu trên vai hắn là cấp tá kìa, bị khai trừ quân tịch không những có thể về quân đội, hơn nữa còn lên tới cấp tá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là Mai gia ngầm cướp công huân của người khác rồi ghi dưới danh nghĩa hắn, để hắn lên tới cấp tá đi?”
“Nói không chừng là vậy, các cậu không nhìn thấy hôm qua hắn bắt nạt người Nam đại ký túc xá chúng ta đâu, một bộ tự cho là rất ghê gớm, hừ, nếu không phải có Mai gia làm chỗ dựa, thì hắn chẳng là cái thá gì.”
Người Nam đại ký túc xá nhất thời đối Mai Truyền Kỳ không có sắc mặt tốt.
“Người này đến Nam đại ký túc xá chúng ta làm gì nhỉ?”
“Ai biết hắn tới làm gì, nói không chừng tới đây để hạ uy phong.”
Mai Truyền Kỳ không để tâm những gì người khác nói, trực tiếp tìm người dò hỏi: “Xin chào, tôi tới tìm Lý Hữu Minh thượng tá, xin hỏi phòng làm việc của anh ta ở đâu?”
“Lý thượng tá không có ở đây.” Khẩu khí người kia phi thường không tốt trả lời.
Mai Truyền Kỳ híp mắt một cái, biết người này cố ý không nói với mình: “Tôi có việc quan trọng muốn tìm thượng tá của cậu, nếu làm lỡ sự tình, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, xin hỏi cậu có thể gánh chịu hậu quả này không?”