Thành Kiện Văn tức giận: “Mọi chuyện vẫn chưa biết rõ ai đúng ai sai, liền bảo người của chúng tôi xin lỗi, dường như không có đạo lý?”
Ô Lãng phản bác: “Người của các ngươi điên đảo thị phi trắng đen, không lẽ cũng có đạo lý? Trước đó, năm người đánh hai, chẳng lẽ cũng đúng? Được, coi như lấy nhiều khi ít xem như là đúng đi, còn đả thương người bên chúng tôi, chúng tôi không có lời gì để nói. Thế nhưng, chúng tôi lấy ít đánh nhiều, đánh ngã bọn họ xuống đất, hai vị thượng úy, các ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Khóe miệng hắn càng châm chọc hơn: “Mang ý nghĩa binh lính các ngươi dạy dỗ đều là đám oắt con vô dụng.”
“Ngươi…”
Hành vi không chút nể tình của Ô Lãng đã hoàn toàn chọc giận Thành Kiện Văn cùng Hà Quân, từ lúc bọn hắn làm thượng úy tới nay, cấp dưới nào nhìn thấy bọn hắn mà không phải một mực cung kính.
Tuy quân chức không cao, thế nhưng bằng việc từng có hậu đài cứng rắn, ngay cả thượng cấp phía trên cũng phải làm bọn hắn vui lòng, mà người này lại không để bọn họ vào mắt.
Đã sớm quen được người khác nịnh bợ, làm sao chịu được uất ức như vậy.
Thành Kiện Văn giận dữ: “Ngươi nhục nhã sĩ quan cấp úy, dựa theo quân quy, các ngươi sẽ bị xử lý kỷ luật, chuyện này, ta sẽ báo cáo thượng cấp của các ngươi, còn nữa, hiện tại ta dùng thân phận thượng úy ra lệnh, mau thả bọn họ ra.”
Thạch Đại Hùng cùng La Khôn cong môi trào phúng.
Toàn bộ Đông đại ký túc xá, ai mà không biết Ô Lãng cùng Mai Truyền Kỳ đã lên tới cấp tá, chỉ là một thượng úy, còn muốn dùng thân phận ra lệnh cho sĩ quan cấp tá, quả thực là chuyện cười.
Binh lính Đông đại ký túc xá châm biếm nhìn gã.
Ô Lãng xì cười một tiếng: “Úi chà, ta không nghe nhầm chứ? Cấp úy còn đòi ra lệnh cấp tá? Lúc nào mà quân đội lại chuyển đổi đẳng cấp như vậy? Haha, đây là câu chuyện buồn cười nhất trước giờ mới được nghe.”
Binh lính Đông đại ký túc xá cười ha ha.
Thành Kiện Văn cùng Hà Quân nghe mọi người chế nhạo, sắc mặt khó coi cùng lúng túng, nhưng mà chuyện kế tiếp càng làm bọn họ không ngờ, cũng khiến bọn họ khiếp sợ chật vật mà chạy.
Ô Lãng quay đầu nhìn về phía Mai Truyền Kỳ: “Mai thiếu tá, cậu thì sao, cậu có nghe qua cấp tá còn thấp hơn cấp úy không?”
“Tôi cũng chưa từng nghe qua.”
Mai Truyền Kỳ lấy nón xuống, nhìn Hà Quân cùng Thành Kiện Văn, khóe miệng mở ra như đóa anh túc diễm lệ lại khiến người nhìn sợ hãi: “Hà Quân thượng úy, Thành Kiện Văn thượng úy, đã lâu không gặp.”
“Mai… Mai Truyền Kỳ!?”
Hà Quân cùng Thành Kiện Văn giống như gặp quỷ, nhanh chóng lui về phía sau một bước, khó tin nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt.
Mai Truyền Kỳ nhướn mày: “Làm sao? Chỉ mới ba năm không gặp, liền không quen tôi à? Đúng rồi, sau khi trở về, nhớ gửi lời chào của tôi đến Đặng Phi thượng úy cùng Dư Thiên Nghĩa thượng úy, nói Mai Truyền Kỳ tôi vô cùng nhớ bọn họ.”
Ánh mắt âm u đáng sợ làm Hà Quân cùng Thành Kiện Văn làm chuyện đuối lý chạy trối chết, hiển nhiên quên hỏi tại sao Mai Truyền Kỳ lại xuất hiện ở đây.
Phạm Hiểu Hoành cuống quít gào to tên hai người: “Thành thượng úy, Hà thượng úy, chúng tôi vẫn còn ở đây, các ngài mau cứu chúng tôi!”
Lời con chưa nói xong, hai tên thượng úy kia sớm đã chạy mất dép.
Ô Lãng cười hỏi: “Truyền Kỳ, cậu nhận thức hai tên kia à?”
Mai Truyền Kỳ cười lạnh: “Đâu chỉ là nhận thức không thôi, còn từng là chiến hữu, cùng lên chiến trường giết địch, thế nhưng, sau đó…”
Nói tới đây liền ngừng lại.
Ô Lãng biết cậu muốn nói gì, cũng không hỏi lại, đá đá người dưới chân: “Năm tên này làm sao bây giờ?”
Mai Truyền Kỳ nhìn hai nữ sĩ binh cách đó không xa: “Nhờ hai vị nữ sĩ binh này theo chúng tôi trở về điều tra, sau đó mở camera nhìn, rồi tiến hành xử phạt năm người này, chỉ với hành động vô cớ vi phạm đánh nhau, gây náo loạn, bịa chuyện, ẩu đả trong quân binh, điên đảo thị phi trắng đen đủ loại tội danh cũng đủ giáng bọn hắn xuống hai cấp, nghiêm trọng một chút, trực tiếp đuổi ra khỏi quân đội.”
Lời này rõ ràng đã tin tưởng những gì La Khôn nói.
Tuy cậu ở chung với La Khôn bọn họ chỉ có nửa năm, nhưng như vậy cũng đủ lý giải nhân cách của bọn họ, bọn họ không thể nào vi phạm vào nội quy ở đây.
Mỗi một tội danh đều khiến đám người Phạm Hiểu Hoành thay đổi sắc mặt, cuống quýt xin tha: “Hai vị thiếu tá, là chúng tôi không đúng, cầu hai vị nể tình chúng tôi phạm tội lần đầu, xin bỏ qua cho chúng tôi lần này.”
Diêu Tĩnh các nàng sớm không ưa đám người Tôn Phổ Phương ỷ thế bắt nạt, bước lên nói: “Chúng tôi nguyện ý làm chứng cho Thạch Đại Hùng bọn họ, là năm người này gây sự trước.”
La Khôn nói: “Cảm tạ.”
Diêu Tĩnh cười nói: “Cám ơn cái gì, nếu không phải vì chúng tôi, các anh cũng sẽ không chịu đòn, chúng tôi mới là người phải xin lỗi mới đúng.”
Tôn Phổ Phương nhìn nữ nhân mình tâm niệm đã lâu lại cười với người khác, lòng đầy đố kỵ: “Này, tụi mày có biết tao là ai hay không, tao là… A a…”
Mai Truyền Kỳ nhấc chân đạp lên miệng Tôn Phổ Phương.
Diêu Tĩnh bỗng nhớ đến thân phận của Tôn Phổ Phương, hơi thay đổi sắc mặt: “Hai vị thiếu tá, hai vị cũng biết Tôn Phổ Phương là…”
Nàng lo Tôn Phổ Phương ghi hận trong lòng, dùng thân phận gia tộc mình chèn ép hai vị thiếu tá, nếu như vậy, hai vị thiếu tá sẽ không còn chỗ dung thân trong quân đội.
“Là quân nhân thế ra Tôn gia gia chủ Tôn trung tướng trưởng tôn.” Mai Truyền Kỳ thay Diêu Tĩnh nói hết lời: “Chỉ là một Tôn gia, Mai gia chúng tôi còn không để bọn họ vào mắt.”
Diêu Tĩnh lúc này mới nhớ bối cảnh Mai Truyền Kỳ càng không đơn giản, không cần kiêng kỵ gì nữa.
Bất quá, việc Mai Truyền Kỳ xuất hiện ở đây, hơn nữa, còn trở thành thiếu tá làm nàng vô cùng tò mò, nhưng chỉ tò mò mà thôi, thân là binh lính bình thường các nàng nào dám hỏi nhiều.
Binh lính Đông đại ký túc xá áp tải bọn Tôn Phổ Phương đến thẩm đường của Đông đại ký túc xá, việc này rất nhanh khiến thượng cấp Đông, Nam, Tây đại ký túc xá chú ý, vội phái người đến dò hỏi, cũng điều tra thêm việc này.
Tuy băng ghi hình không có âm thanh, thế nhưng có thể từ nhất cử nhất động của Tôn Phổ Phương và Thạch Đại Hùng có thể đoán ra ai là người động thủ trước, hơn nữa có Diêu Tĩnh các nàng làm chứng, bị xử lý kỷ luật chỉ có Tôn Phổ Phương bọn họ.
Về phần đám người Thạch Đại Hùng đến nhà ăn lúc giờ cơm, nhìn thấy Diêu Tĩnh các nàng cũng chỉ vẫy tay một cái, ngay cả nói chuyện cũng không có, cho nên, không vi phạm nội quy Đông đại ký túc xá, bất quá, lại nhận cách xử phạt về thể xác lấy làm cảnh giới.
Thời điểm đám Tôn Phổ Phương bị thẩm vấn, Hà Quân cùng Thành Kiện Văn hoang mang rối loạn chạy về phòng, gọi Đặng Phi cùng Dư Thiên Nghĩa đang nghỉ ngơi.
Dư Thiên Nghĩa nhìn thấy hai người Hà Quân cùng Thành Kiện Văn đầu đầy mồ hôi, nghi ngờ nói: “Xảy ra đại sự gì hả? Sao hai người các ngươi chảy nhiều mồ hôi thế?”
Hạ Quân dùng tay áo quẹt một vệt lên đầu, lo lắng nói: “Chúng tôi nhìn thấy Mai Truyền Kỳ.”
Cái tên này như một cấm kỵ, làm Dư Thiên Nghĩa và Đặng Phi ngẩn ra, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Đặng Phi gượng ép mở miệng nói: “Hai người nói đùa đi? Nơi này là quân khu, sao lại thấy Mai Truyền Kỳ được? Lẽ nào hắn cùng người Mai gia chạy tới quân khu chơi?”
Thành Kiện Văn dần tỉnh táo lại: “Không, hắn không phải đến đây du ngoạn, hắn là binh lính của Đông đại ký túc xá…”
Hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt vô cùng khó coi, lập tức sửa lời: “Không, hắn không phải binh lính bình thường, hắn là thiếu tá, là cấp tá, quân hàm còn cao hơn chúng ta, đúng rồi, hắn còn biết hai người các ngươi cũng ở đây.”
Hà Quân cũng nghe Ô Lãng xưng hô với Mai Truyền Kỳ: “Ta cũng nghe được, có người gọi hắn là thiếu tá.”
“Không thể nào.” Dư Thiên Nghĩa ngăn lại nội tâm khiếp sợ, lớn tiếng phản bác, lại giống như liều mạng che dấu sự hoảng loạn trong lòng: “Hắn đã bị khai trừ quân tịch, làm sao có thể vào quân đội, cho dù Mai gia có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể che giấu tay mắt người khác đem người vào quân đội.”
Thành Kiện Văn nói: “Hắn bây giờ là thiếu tá của Đông đại ký túc xá. Ngươi cũng biết Đông đại ký túc xá rồi đó, nơi đấy là một sự tồn tại thần bí đối với ba đại ký túc xá còn lại, chúng ta chỉ biết binh lính của bọn họ trước khi lên cấp tá đều không được quân đội thừa nhận, thế nhưng lại không biết bọn họ chấp hành nhiệm vụ gì, hoặc lệ thuộc quân đội nào, còn cống hiến cho ai, nói chung, quyền lợi lãnh đạo của bọn họ có thể vượt qua lãnh đạo của chúng ta, có thể không cần hỏi ý kiến lãnh đạo của chúng ta cũng có thể tự ra quyết định hành động.”
Dư Thiên Nghĩa vẫn cứ không tin: “Nhưng mà… Nhưng mà, hắn ra tù chỉ mới được hơn hai năm, làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi mà lên được cấp tá, có phải các ngươi nghĩ sai rồi không?”
“Năng lực Mai Truyền Kỳ thế nào, trong lòng ta và ngươi đều rõ, dựa vào bản lĩnh nỗ lực lên tới cấp tá cũng không thành vấn đề, nếu ở Đông đại ký túc xá có người Mai gia làm chỗ dựa cho hắn, hắn muốn thăng lên cấp tá quả thật dễ như trở bàn tay.”
Thành Kiện Văn nhíu mày nhìn Dư Thiên Nghĩa: “Dư Thiên Nghĩa, nhận rõ sự thực đi, đừng lại tự lừa gạt mình, hiện tại Mai Truyền Kỳ đã thăng làm thiếu tá, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh chúng ta, nếu không xốc lại mười hai vạn tinh thần, chúng ta cũng sẽ có kết quả giống hắn vào ba năm trước.”
Hà Quân nói rằng: “Bất kể Mai Truyền Kỳ có phải ở Đông đại ký túc xá hay không, bất kể Mai Truyền Kỳ có lên cấp tá hay không, ta cảm thấy chúng ta cần mau chóng báo chuyện này cho Trung tướng, để làm tốt sách lược vẹn toàn.”
Đặng Phi gật đầu: “Ta thông báo ngay cho Trung tướng đây.”