Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 289: Thiếu tướng đại nhân của tôi



Ô Lãng trộm nhìn sắc mặt lạnh băng của Mai Truyền Kỳ, trong lòng dường như đoán ra được cậu nhất định đang nghĩ tới sự tình đại chiến trùng tộc ba năm trước, cũng không nói gì, khẩn trương theo sau đến khoang cơ giáp.

Mai Truyền Kỳ giống những người khác, vừa đến nơi liền lập tức leo lên cơ giáp được quân đội phân phối.

Ô Lãng tiến vào cơ giáp, liền gọi cho Mai Truyền Kỳ: “Mai Truyền Kỳ, cậu vẫn ổn chứ?”

Mai Truyền Kỳ cười ra tiếng: “Tại sao không ổn?”

“Tôi thấy cậu sau khi nghe hai chữ trùng tộc, sắc mặt vô cùng khó coi, có phải nghĩ đến chuyện không vui trước đây…”

“Đúng là nghĩ đến vài chuyện không vui, thế nhưng, tôi không đến mức mất đi lý trí, hơn nữa, chuyện tôi nghĩ không liên quan đến trùng tộc.”

Mai Truyền Kỳ chỉ đang nghĩ đến kẻ hãm hại mình mà thôi.

“Vậy thì tôi an tâm.”

Mai Truyền Kỳ cúp máy, xoa xoa chân mày, không ngờ chuyện cách đây ba năm lại lần nữa gặp phải trùng tộc, không biết lần này trùng tộc xuất hiện với mục đích gì.

Lúc này, khoang cơ giáp bỗng xôn xao hẳn lên.

Mọi người không ngờ Phong Thiếu tướng sẽ tự thân xuất mã, vội truyền tin hỏi nhau: “Ngay cả Phong Thiếu tướng cũng xuất động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Nghe nói phụ cận có phi thuyền hướng chúng ta phát tín hiệu cầu cứu, cụ thể như thế nào còn không biết được.”

“Có thể khiến Phong Thiếu tướng tự mình điều động cứu người, phi thuyền đối phương nhất định phải gặp phiền toái lớn, mọi người nên hành động cẩn thận.”

Phong Tĩnh Đằng ngồi trên cơ giáp cấp 10 của mình, mở thông tấn khí trong cơ giáp: “Tất cả đội viên xin chú ý, lát nữa mục tiêu công kích của chúng ta là trùng tộc, xin mọi người xốc lại mười hai vạn tinh thần đối phó chúng nó.”

Binh lính nghe được đối tượng công kích là trùng tộc, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Mọi người đều biết trùng tộc nắm giữ năng lực sinh dục siêu cường cùng sức phòng ngự mạnh mẽ, nếu như không có vũ khí mạnh mẽ, căn bản không thể đẩy lùi chúng nó, hơn nữa, chúng nó có cánh, có thể tự do phi hành, độ nhạy bén không phải như bọn họ ngồi trong cơ giáp cồng kềnh có thể so sánh được.

“Miệng và phía sau là nhược điểm của chúng nó, cho nên, thời điểm không kích, chỉ cần tấn công vào nhược điểm của nó thì có thể giết chết được, hiện tại xin tất cả mọi người kiểm tra hộp năng lượng trong cơ giáp có đủ chống đỡ được 48 giờ hay không.”

Các chiến sĩ trong cơ giáp nhanh chóng đứng dậy kiểm tra hộp năng lượng.

Phong Tĩnh Đằng chuyển truyền tin cho cơ giáp Mai Truyền Kỳ: “Truyền Kỳ, em vẫn ổn chứ?”

Mai Truyền Kỳ cười ra tiếng: “Sao anh và Ô Lãng hỏi giống nhau thế, tại sao tôi lại không ổn? Đương nhiên, đúng là tôi từng bị trùng tộc đột kích, nên mới bị người ta hãm hại, không những bị khai trừ quân tịch, còn phải thụ án ba năm, thế nhưng, không có nghĩa là trùng tộc sẽ lưu lại ám ảnh cho tôi, cho nên, Phong thiếu tướng, anh đừng lo lắng, lát nữa truy sát trùng tộc, tôi tuyệt đối sẽ không lòng dạ mềm yếu.”



Phong Tĩnh Đằng từ giọng nói cảm giác được cậu rất có tinh thần, khóe miệng cong lên: “Vậy lát nữa em phải giết thêm vài con trùng tộc, tranh thủ lấy công huân thăng lên cấp tá.”

“Tuân lệnh, thiếu tướng đại nhân của tôi.”

Phong Tĩnh Đằng sung sướng cười, chờ sau khi cúp máy, bộ mặt nhanh chóng khôi phục lại biểu tình vô cảm, sau đó, dặn dò sĩ quan trong phòng quản lý phát lại tình cảnh trùng tộc vây công Silefan tinh cầu.

Các chiến sĩ cơ giáp thấy trên màn hình xuất hiện bóng dáng một thứ gì đó như tổ ong vò vẽ mang hình dáng đại phi thuyền.

Mặt ngoài phi thuyền không bóng loáng như phi thuyền nhân loại, mà loang loang lỗ lỗ do hàng ngàn, hàng vạn lỗ nhỏ tạo thành, cách mỗi mấy phút, bên trong những lỗ nhỏ này sẽ bay ra một đoàn Dị trùng, rậm rạp chằng chịt, như tổ ong vò vẽ, làm người sởn tóc gáy.

Đối diện phi thuyền trùng tộc là phi thuyền Silefan tinh cầu, tuy hình thể lớn gấp mấy lần phi thuyền trùng tộc, thế nhưng thân tàu bọn họ lại bị Dị trùng che kín, thoạt nhìn giống như một ổ trùng lớn vậy, cho nên, dù phi thuyền có lớn hơn nữa, cũng không thể nào công kích được thân tàu đầy Dị trùng.

Cho dù Silefan điều động tất cả chiến sĩ cơ giáp, nhưng tốc độ đánh giết lại không bằng tốc độ sinh dục của trùng tộc, bởi vì khi bọn họ giết một con, trùng tộc lại sinh ra hai con khác, dưới tình huống như vậy, chiến sĩ cơ giáp của Silefan làm sao có thể giết hết Dị trùng.

Hơn nữa Dị trùng đều bám vào thân phi thuyền Silefan tinh cầu, các chiến sĩ cơ giáp căn bản không dám tùy ý nã pháo, sợ bắn trúng thân tàu, khiến thân tàu hư hao, điều đó cũng làm đám Dị trùng trở nên lớn lối như thế.

Các binh sĩ Diroya tinh cầu nhìn đến đây, yên lặng một hồi.

Lúc này, loa thông báo vàng lên: “Còn cách 100km nữa sẽ đến gần mục tiêu, xin tất cả các binh lính chuẩn bị sẵn sàng.”

Đại môn khoang cơ giáp mở ra, các chiến sĩ cơ giáp thấy được bầu trời đen nhánh bên ngoài phi thuyền.

Phong Tĩnh Đằng lẳng lặng nghe âm thanh bên ngoài, nghe tới âm thanh oanh tạc, lập tức hạ giọng: “Xuất phát.”

Hơn ba ngàn chiến sĩ cơ giáp lập tức bay ra ngoài, phi hành hướng về phía phi thuyền Silefan tinh cầu.

Chiến sĩ cơ giáp của Silefan nhìn thấy viện binh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Có hơn ba ngàn chiến sĩ cơ giáp hỗ trợ, rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ đám Dị trùng bám trên tàu. Mà phi thuyền trùng tộc dưới sự giáp công mãnh liệt của hai phi thuyền, ầm một tiếng, biến thành một đống mảnh vỡ.

Binh sĩ Silefan tinh cầu như ngồi trên đống lửa, phải mất mấy phút, bọn họ mới phục hồi tinh thần cảm tạ quân đội Diroya đến cứu viện, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ bị trùng tộc tiêu diệt.

Phong Tĩnh Đằng nối cuộc gọi cho các sĩ quan cao cấp của Silefan tinh cầu, lập tức hỏi: “Tại sao ở đây lại xuất hiện phi thuyền trùng tộc?”

Silefan tinh cầu Tắc Khắc thiếu tướng lắc đầu một cái: “Chúng tôi cũng là ngẫu nhiên gặp gỡ, hơn nữa, còn không chỉ có một cái, mà là tận ba chiếc phi thuyền.”

Nói tới đây, Tắc Khắc thiếu tướng trào phúng nhếch môi: “Hẳn chúng quá xem thường năng lực quân đội của Silefan tinh cầu, cho nên chỉ để lại một chiếc phi thuyền trùng tộc đối phó chúng tôi, hai chiếc còn lại đang đi về phía tây nam. Thế nhưng, quả thật chúng nó chỉ cần dùng một phi thuyền là có thể đánh hạ chúng tôi, nếu không phải Phong thiếu tướng ra tay giúp đỡ, chúng tôi rất có thể sẽ chết ở chỗ này, có thể thấy được thực lực trùng tộc đã được tăng cường.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Không biết Tắc Khắc thiếu tướng đối với trùng tộc xuất hiện có ý kiến gì không?”

“Tôi cảm thấy hình như chúng nó đang điều tra hướng đi các tinh cầu, rất có thể là muốn công kích tinh cầu nào đó, có thể giống như lần trước chúng nó tấn công Diroya, chúng ta vẫn nên sớm làm tốt công tác phòng bị.”



Phong Tĩnh Đằng nhíu chặt mày lại: “Tôi cho rằng lần trước đã đẩy lùi chúng nó đã khiến chúng nó nguyên khí đại thương, nhưng không ngờ chỉ mới ba năm, chúng nó lại có động tĩnh.”

“Năng lực sinh dục của chúng nó vô cùng cường hãn, ba năm cũng đủ để chúng nó khôi phục nguyên khí, nói chung, trên đường trở về Phong Thiếu tướng nên cẩn trọng một chút mới được.”

“Cảm tạ Tắc Khắc thiếu tướng đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ cẩn thận.”

Duy thượng tướng bên cạnh Tắc Khắc thiếu tướng lên tiếng nhắc nhở: “Hai vị thiếu tướng, tôi thấy chúng ta không nên ở đây lâu, vừa nãy phá hủy một chiếc phi thuyền trùng tộc, hai chiếc kia rất có thể trở về công kích chúng ta, với năng lực hiện tại, căn bản không thể đối phó chúng nó.”

Hai vị thiếu tướng vừa nghe, lập tức hạ lệnh toàn lực trở về tinh cầu của mình.

Phong Tĩnh Đằng cúp máy, liền lập tức truyền tin việc bọn họ gặp phải trùng tộc về Diroya tinh cầu, để quân đội chuẩn bị phòng thủ thêm.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện anh mới trở về phòng, nhìn thấy Mai Truyền Kỳ đang ngồi trên giường chờ anh, nhướn mày cười: “Em đến đây là muốn hỏi chuyện về trùng tộc đi.”

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Thông minh, vậy anh có thể nói cho tôi biết tình huống như thế nào không?”

“Chẳng qua quân đội Silefan vô ý gặp phải trùng tộc, còn mục đích thật sự, bọn họ cũng không rõ lắm, chỉ nói chúng nó rất có khả năng lại muốn tấn công tinh cầu nào đó.”

Mai Truyền Kỳ nhíu mày lại: “Muốn tấn công tinh cầu nào đó? Sẽ không phải là chọn chúng ta? Lần trước bọn chúng tấn công chúng ta, đã khiến quân đội mất rất nhiều binh lính, lại còn tổn thất một lượng lớn cơ giáp, phi thuyền, hiện tại nguyên khí quân đội vẫn chưa hồi phục, nếu lại bị tấn công nữa, e rằng không thể may mắn như lần trước.”

Phong Tĩnh Đằng ôm cậu vào lòng: “Đừng lo, chuyện trùng tộc tấn công chỉ là suy đoán của Tắc Khắc thiếu tướng mà thôi.”

“Ừm, hy vọng không phải là sự thật, nếu như có thể, tôi nghĩ chúng ta nên chủ động liên hợp với quân đội của tinh cầu khác tấn công trùng tộc, chỉ khi nào tiêu diệt được chúng nó, chúng ta không cần lo lắng mình sẽ bị tấn công.”

Phong Tĩnh Đằng cảm thấy việc này cũng có lý, híp mắt suy nghĩ một chút, lại không nói gì, cúi người ôm Mai Truyền Kỳ lên giường, sau đó hôn lên miệng cậu, cười nói: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là phải nghỉ ngơi thật tốt, những việc khác không nên nghĩ quá nhiều.”

Mai Truyền Kỳ quả thực rất mệt, mới vừa lên giường liền ngủ thiếp đi.

     

------oOo------

     

Chương 291

Nguồn: EbookTruyen.VN

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.