Phòng bên cạnh, Cổ Uyên thân là đại tướng trực tiếp an vị ở vị trí trung tâm, chỉ im lặng uống trà lại vô hình tỏa ra khí tức lạnh buốt về phía bên phải.
Ngồi bên phải chính là ba người Phong Gia Ngạo, Phong Thiên Thành cùng Hứa Thi Linh, và đối diện là Mai Chấn Đông, Mai Chính Quân cùng Bạch Quả nhìn nhau, lại chậm chạp không lên tiếng.
Mai Chính Quân cùng Bạch Quả không phải là cha mẹ ruột của Mai Truyền Kỳ, hai người cảm thấy mình không có tư cách nói gì, liền bình tĩnh ăn bánh ngọt, đem sự tình giao cho phụ thân.
Mai Chấn Đông phát giác bầu không khí giữa Phong Gia cùng Cổ Uyên vô cùng gượng gạo, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Từ khi Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng đăng ký kết hôn, chúng ta hai… ba nhà vẫn là lần đầu ngồi xuống trò chuyện, ha ha.”
Tất cả mọi người nhìn hắn, nhưng không mở miệng.
Mai Chấn Đông một trận buồn bực cùng xấu hổ.
Đứa con trai Mai Chính Quân của hắn trên danh nghĩa vẫn là phụ thân của Mai Truyền Kỳ, thế nhưng, người phụ thân này lại không thích nói chuyện, mà phụ thân chân chính lại không thể lại đây.
Bằng không, trấn áp toàn trường sẽ là lão tổ tông, đến lúc đó, còn có ai dám không cho ông mặt mũi chứ.
Mai Chấn Đông tức giận trừng Mai Chính Quân bên cạnh như pho tượng đang ngồi.
Mai Chính Quân tự hỏi, không biết mình sao chọc phụ thân tức giận.
Trong phòng lần nữa rơi vào im lặng, các sĩ quan đứng sau nhận ra được bầu không khí vô cùng quái lạ, thở mạnh cũng không dám.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng vang lên, sau đó, sĩ quan gác cửa liền đẩy vào: “Báo cáo, Phong thiếu tướng cùng Mai thiếu gia đến.”
Bầu không khí trong phòng nhanh chóng được hòa hoãn.
Cổ Uyên mặt lạnh như băng có một tia buông lỏng, cười nhạt nói: “Để bọn họ tiến vào.”
“Vâng.”
Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng đi vào phòng, nhất thời, có loại cảm giác tam đường hội thẩm.
Mai Chấn Đông nhìn thấy bọn họ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Truyền Kỳ, các con đã tới, đến, đến bên này ngồi.”
Quản gia sau lưng nhắc nhở: “Thượng tướng, để cho Phong thiếu tướng cùng Đại thiếu gia kính trà trước đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.”
“Được, vậy trước tiên kính trà, rồi sau đó dùng bữa.”
Quản gia đem trà lên.
Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng trực tiếp bưng trà đến trước mặt Cổ Uyên.
Phong Gia Ngạo thấy thế, hừ lạnh: “Không phải nên kính trà Phong Gia chúng ta trước sao?”
Dựa theo tập tục kết hôn, hai nam nhân kết hôn, vậy xem bên nào có địa vị hơn thì kính trà trước, hơn nữa, theo lý mà nói, Cổ Uyên là người nhà Cổ Kiêu, không cần được kính trà, nhưng ai bảo người ta là đại tướng, làm sao cũng phải bán mấy phần mặt mũi.
Cổ Uyên lạnh nhạt nói: “Cổ gia chúng ta nuôi nấng Tĩnh Đằng lớn lên, so với người chưa từng nuôi nó được một ngày, Cổ gia ta mới có tư cách nhất uống chén trà này trước.”
Phong Gia Ngạo trầm mặt xuống.
Phong Thiên Thành nói: “Phải.”
Phong Gia Ngạo giận dữ: “Phong Thiên Thành, Tĩnh Đằng là con trai ngươi, kính trà cũng nên mời ngươi trước.”
Hắn không muốn đắc tội Cổ Uyên, nhưng vì chuyện Cổ Kiêu, Cổ Uyên liền oán hận Phong gia bọn họ, cho dù bọn họ nhường chén trà này cho Cổ Uyên trước, hắn cũng sẽ không bỏ qua Phong gia bọn họ, vậy Phong gia bọn họ cần gì nịnh bợ người khác.
Mai Chấn Đông nhìn Phong Gia Ngạo đang tức giận, thầm nói: “Con trai ta còn là cha Truyền Kỳ đấy, tại sao không bảo hai đứa nó kính trà cho con ta trước.”
Kỳ thực hắn không để tâm đến việc Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ kính trà cho ai trước, dù sao trước đó hai người đã kính trà cho lão tổ tông và An Tư.
Một gia gia giả cùng phụ thân giả có được uống trà hay không cũng không quan trọng, bọn họ chẳng qua là đến cho có mặt mà thôi.
Mai Chính Quân nghe phụ thân thầm thì, liếc mắt một cái, lạnh nhạt cầm bánh ngọt nhét vào miệng.
Cổ Uyên cười nhạo: “Con trai? Mấy người xem Tĩnh Đằng là người Phong gia sao? Nếu nhớ không lầm, Tĩnh Đằng mới vừa nhận tổ quy tông, mấy người không kịp chờ bắt nó liên hôn, đến ý nguyện của nó cũng không hỏi qua.”
Sắc mặt Phong Thiên Thành trở nên khó coi.
Lúc đó hắn cũng ngăn cản phụ thân, nhưng tiếng nói của hắn có là gì đâu, ngay cả quyền nói chuyện cũng không có, bất quá, sau này sẽ không như vậy.
“Xin lỗi…”
Phong Thiên Thành chỉ có thể nói ra hai chữ này, không những xin lỗi nhi tử, còn có chuyện Cổ Kiêu.
Cổ Uyên lạnh lùng nói: “Xin lỗi là có thể đổi về tính mạng Cổ Kiêu sao?”
Phong Gia Ngạo chợt đứng lên: “Cổ đại tướng, Cổ Kiêu không phải do chúng ta hại chết.”
Phong Tĩnh Đằng đáy mắt chợt lóe lãnh ý.
Cổ Uyên phẫn nộ nhìn chằm chằm Phong Gia Ngạo: “Phong thượng tướng, ngươi còn không biết xấu hổ nói ra nói như vậy, nếu lúc trước không phải ngươi bắt đệ ấy đến Z thành, đệ ấy cũng sẽ không chết nhanh như vậy, bây giờ nói không chừng còn có thể nhìn thấy con mình kết hôn sinh con.”
“Ngươi…”
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, ngắt lời Phong Gia Ngạo.
Sĩ quan bên ngoài đẩy cửa vào: “Báo cáo, Phong thượng tướng bạn lữ Nhạc tiên sinh tới.”
Cổ Uyên không lên tiếng.
Phong Gia Ngạo nén giận: “Để em ấy vào đi.”
Một nam nhân trung niên thanh lãnh đi vào, nhìn mọi người trong phòng lộ ra áy náy: “Xin lỗi. Đã tới muộn.”
Phong Gia Ngạo lập tức bảo thuộc hạ sắp xếp thêm chỗ ngồi cạnh mình.
Phong Thiên Thành cùng Hứa Thi Linh đứng dậy kêu một tiếng: “Ba.”
Nhạc Nhiên ngồi bên cạnh Phong Gia Ngạo, nhìn chén trà trên tay Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng, cười nhạt: “Hy vọng ta không tới muộn để nhận chén trà này của tôn tử.”
Phong Gia Ngạo nói: “Không muộn không muộn, Tĩnh Đằng bọn họ đang định kính trà chúng ta.”
Mai Chấn Đông thuận thế nói: “Nói đúng hơn là chúng ta đang thảo luận ai sẽ được nhận chén trà này trước.”
Phong Gia Ngạo trừng mắt nhìn hắn.
Nhạc Nhiên nhìn hướng Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng bưng trà, trong lòng hiểu rõ, nói: “Cổ gia khổ cực nuôi nấng Tĩnh Đằng lớn lên, không phải nên kính trà Cổ đại tướng trước sao?”
Chân mày Cổ Uyên hơi động.
Không ngờ Phong gia còn có một người hiểu lý lẽ như vậy.
Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ lập tức sinh ra hảo cảm với một người thanh lãnh như Nhạc Nhiên.
Phong Gia Ngạo hừ lạnh, nhưng không phản bác.
Mai Chấn Đông cười ha ha: “Đúng, đúng, nên kính trà cho Cổ đại tướng trước.”
Phong Gia Ngạo cảm thấy Mai Chấn Đông là đang nịnh bợ Cổ Uyên, bĩu môi: “Nịnh nọt.”
Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng hướng Cổ Uyên kính trà.
Cổ Uyên sau khi uống trà, đưa bao lì xì: “Tĩnh Đằng, về sau phải đối xử tốt với Truyền Kỳ, biết không?”
“Dạ biết.”
Hai người nhận lì xì, Phong Tĩnh Đằng liền bưng một chén trà khác, ra hiệu Mai Truyền Kỳ kính trà cho bên Mai gia.
Phong Gia Ngạo liếc nhìn bạn lữ bên cạnh, nén giận, trơ mắt nhìn Phong Tĩnh Đằng bọn họ kính trà cho Mai gia.
Bạch Quả tiếp nhận chén trà của Mai Truyền Kỳ, há miệng định nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào, đưa bao lì xì ra.
Sau khi kính trà cho Mai gia, Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ mới kính trà cho Phong gia.
Nhạc Nhiên tiếp nhận chén trà của Phong Tĩnh Đằng đưa tới, đồng thời thuận thế kéo tay Phong Tĩnh Đằng, khuôn mặt thanh lãnh lộ vẻ hòa ái: “Hài tử, con đã vào Phong gia được ba năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp mặt con, mỗ gia cũng không có gì đáng giá cho con.”
Hắn tháo chiếc vòng nạm ngọc trên tay, đặt vào tay Phong Tĩnh Đằng: “Ta giao vòng ngọc này cho con.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn vòng tay nạm ngọc vô cùng tinh mỹ, cổ điển, hoa văn long phượng trông rất sống động, giống như cổ vật được lưu truyền từ xưa.
Nhạc Nhiên nói: “Vòng tay này là mẫu thân Gia Ngạo truyền cho ta, bà nói vòng tay này chỉ truyền cho tức phụ, bây giờ con có bạn lữ, vừa lúc có thể bảo nó mang theo cái này.”
Hứa Thi Linh hơi đổi sắc mặt.
Nàng thân là chính thê Phong Thiên Thành, lẽ ra phải do nàng tiếp nhận vòng tay, lại từ nàng truyền cho đời kế tiếp mới đúng. Hiện tại trực tiếp nhảy qua nàng giao cho cháu trai.
Mặc dù biết Nhạc Nhiên không coi nàng là con dâu Phong gia, thế nhưng, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Phong Thiên Thành không phản đối, ngược lại, hy vọng Phong Tĩnh Đằng có thể nhận lấy vòng tay.
Phong Gia Ngạo biết trong lòng Nhạc Nhiên vẫn cảm thấy thua thiệt người thanh niên tên Cổ Kiêu kia, cũng chấp nhận cách làm này của hắn.
Phong Tĩnh Đằng nắm chặt vòng tay.
Nếu như năm đó Phong Gia Ngạo không bắt cha rời khỏi ba, như vậy, người có được vòng tay này hẳn là ba anh, hiện tại bỏ qua Hứa Thi Linh giao cho anh, để anh tặng bạn lữ, cũng biểu thị vòng tay này vốn để dành cho ba anh, xem như là một loại tán thành với người.
Cổ Uyên đại khái đoán được ý Nhạc Nhiên đưa vòng tay, bĩu môi trào phúng.
Năm đó nếu Phong gia tiếp nhận Cổ Kiêu giống Truyền Kỳ, đệ đệ của hắn cũng sẽ không chết sớm như vậy.
Phong Tĩnh Đằng không đưa vòng tay cho Truyền Kỳ, mà thu vào túi.
Mai Truyền Kỳ biết Phong Tĩnh Đằng là muốn mang cho ba nhìn xem vòng ngọc chỉ truyền cho tức phụ của Phong gia.
Lúc này, Mai gia quản gia lên tiếng nhắc nhở: “Phong thiếu tướng, Đại thiếu gia, đã đến lúc mời rượu các vị khách.”
“Đã biết.”
Nhạc Nhiên nói: “Tĩnh Đằng, hai ngày nữa, về Phong gia dùng cơm được không? Mỗ gia ta muốn gặp cháu trai.”