Thời điểm Mai Truyền Kỳ gặp lại được Giản Dực, đã là sau năm ngày, hết thảy phù rể cùng hoa đồng đều tụ tập đến Mai gia chủ trạch lựa chọn quần áo dùng trong bữa tiệc.
Hiện tại, Giản Dực cả người trở nên tươi cười rạng rỡ, thần thái sáng láng, trên mặt tràn đầy tự tin, như giành lấy cuộc sống mới, làm Trác Quân cùng Liên Trạch Dương cũng không nhịn được chăm chú nhìn thêm.
“Có phải cảm thấy tôi hôm nay đẹp trai quá không?” Giản Dực như một đại thiếu gia ngồi bắt chéo chân trên ghế, muốn nói hắn hiện tại có bao nhiêu phong tao thì có bấy nhiêu phong tao.
Lời của hắn lập tức làm mọi người trợn trắng mắt.
Liên Trạch Dương cười như hồ ly: “Bỗng dưng tôi có một loại kích động muốn đánh cậu, giờ phải làm sao đây?”
“Chậc chậc, ghen tị thì cứ nói đại đi.” Giản Dực tới trước kính thử quần áo, nhìn kiểu tóc có lộn xộn hay không.
Trác Quân ý tứ sâu xa nhìn Giản Dực: “Khoảng thời gian trước nhìn thấy cậu, cả người vô cùng chán chường, hiện tại sao đột nhiên tươi cười rạng rỡ, sẽ không phải là được thoải mái đi?”
“Dực thúc thúc được thoải mái gì ạ?” Mai Nguy Hiểm phi thường hiếu kỳ mà nhào lên người Trác Quân hỏi.
Trác Quân ý cười càng sâu: “Bị nam nhân…”
Mai Truyền Kỳ lập tức ngắt lời Trác Quân: “Này này, đừng dạy hư con tôi.”
“Không thể nào? Dực không phải vẫn luôn là mặt trên sao?” Liên Trạch Dương không quá tin tưởng.
Vi Nghị Kiệt cười nói: “Tôi thấy cũng giống như là bị cái gì cái gì cái kia quá.”
Mọi người một trận oanh cười.
“Tùy mấy người muốn nói sao thì nói.”
Giản Dực khóe miệng cong hơn, không thèm để ý bọn họ nói, huống hồ hắn đúng là bị nam nhân làm cho thoải mái, chỉ là không thể nói ra người này là ai mà thôi.
Kết quả sau khi Mai Truyền Kỳ khai thông, hiện tại hắn cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ cần thuận theo tâm ý của mình là được.
“Moé, Tĩnh Đằng, cữu bá cậu là Cổ đại tướng?” Thịnh Hoa đang lướt võng khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn Phong Tĩnh Đằng đang chọn lễ phục.
“Không phải chứ.” Mọi người kinh ngạc nhìn Phong Tĩnh Đằng.
“Cổ đại tướng đúng là cữu bá tôi.” Phong Tĩnh Đằng nhìn Thịnh Hoa: “Tinh võng công bố quan hệ giữa tôi và cữu bá ra ngoài à?”
“Nằm đầu đề, chỉ mới năm phút đã có hơn trăm vạn bình luận.”
Vi Nghị Kiệt bất mãn: “Khá lắm, dám giấu thân phận kín đến thế.”
Phong Tĩnh Đằng áy náy nói: “Năm đó, cữu bá không cho tôi công bố quan hệ này ra ngoài.”
“Cho dù là vậy, cũng không thể tha thứ cậu, đêm nay phạt cậu uống thêm vài chén.”
“Không thành vấn đề.”
Giản Dực đứng trước gương thử quần áo, như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi động, quay người ngồi giữa Trác Quân cùng Liên Trạch Dương, đồng thời, hai tay đặt lên vai bọn họ, nhỏ giọng nói: “Có chuyện này, quên mất nói với các cậu.”
“Chuyện gì?” Hai người sáp gần lại.
“Phong Tĩnh Đằng chính là Phong Thần hơn mười năm trước, thần tượng chúng ta đấy.”
Liên Trạch Dương cùng Trác Quân kinh ngạc nhìn hắn: “Thật sự?”
“Anh ta chính miệng thừa nhận, làm sao có thể giả được, cho nên, tối nay chúng ta cũng phải phạt Truyền Kỳ uống thêm vài chén mới được.”
Ba người cười híp nhìn Mai Truyền Kỳ, Mai Truyền Kỳ lập tức rùng mình một cái.
Thịnh Hoa đột nhiên lại kinh hô: “Tĩnh Đằng, cậu đã lên tới Thiếu tướng?”
Nếu không phải trên tinh võng vẫn luôn nhắc tới Phong thiếu tướng, hắn còn chưa kịp phản ứng đấy.
Mọi người lại sững sờ lần nữa.
Phong Tĩnh Đằng cười nói: “Mới vừa được thăng chức.”
Tiêu Ngạo chà chà hai tiếng: “Cậu này tăng lên cũng quá nhanh đi, lần trước mới nghe cậu lên đại tá, hiện tại đã là thiếu tướng.”
Vi Nghị Kiệt thâm ý nói: “Không biết Phong gia biết được hai tin này sẽ phản ứng như thế nào nhỉ.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lập tức sâu sắc cười.
Lúc này, tại Phong Gia đại trạch.
“Cái gì? Cổ đại tướng là cữu bá của Phong Tĩnh Đằng?” Phong Gia Ngạo không tin nhìn quang não hét lớn một tiếng.
Phong Thiên Thành ngẩn người.
Phong gia ba nữ nhi cùng con rể cũng một mặt khiếp sợ.
Tên dã chủng kia là cháu trai Cổ đại tướng?
“Làm sao có khả năng?” Phong Gia Ngạo gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, trong lòng hy vọng tin tức này là giả.
Năm đó, hắn phái người thăm dò thân phận Cổ Kiêu, chỉ cùng ca ca sống nương tựa lẫn nhau, không có bất kỳ thân phận nào khác.
Đúng rồi, hắn nhớ trong tài liệu nói ca ca Cổ Kiêu là một quân nhân, bất quá, vài năm cũng chưa thấy về, hàng xóm đều nói là ca ca Cổ Kiêu đã chết trên chiến trường.
Hiện tại, trên tinh võng lại nói ca ca Cổ Kiêu là Cổ đại tướng Cổ Uyên.
Phong Gia Ngạo nhíu mày lại.
Chẳng trách Cổ đại tướng mỗi lần nhìn thấy hắn đều lạnh như băng, cho dù là cười, ý cười cũng không đặt vào mắt. Nguyên lai tất cả những thứ này là do Cổ đại tướng hận hắn trục xuất Cổ Kiêu khỏi A thành, gián tiếp hại chết đệ đệ mình.
Phong Gia Ngạo trong lòng khẽ run.
Nếu nằm đó hắn biết Cổ Kiêu chính là đệ đệ Cổ đại tướng, làm gì ép Thiên Thành tách Cổ Kiêu ra, hiện tại hắn cũng không cần phát sầu Phong gia đời kế tiếp.
Phong Thiên Thành thu hồi kinh ngạc, nhìn phụ thân mình, nhếch miệng cười.
Hắn không cần đoán, cũng biết phụ thân đang hối hận những chuyện đã làm.
Nếu như không phải phụ thân ép buộc hắn rời khỏi Cổ Kiêu, hiện tại hắn đã sớm con đàn cháu đống.
Phong Thiên Thành nghĩ đến Cổ Kiêu, khuôn mặt nhu hòa lại.
Đó là một người rất đơn thuần, lại như một đóa Bạch Liên, ra khỏi bùn mà không nhiễm, thế nhưng hắn lại không có năng lực bảo vệ đối phương.
Phong Thiên Thành nghĩ đến cái chết của Cổ Kiêu, sắc mặt trầm xuống.
“Phụ thân, cái kia dã… Tĩnh Đằng cữu bá là Cổ đại tướng, vậy nó có thể làm gì Phong gia chúng ta không?” Phong Thiên Dĩnh lo lắng nói: “Năm đó là phụ thân bức Cổ Kiêu rời khỏi A thành…”
“Câm miệng.” Phong Gia Ngạo lạnh lùng trừng nàng một cái, sau đó, nhìn về phía Phong Thiên Thành trầm mặt không nói lời nào, cảm thấy nhột trong lòng, tiếp tục xem quang não.
Nhưng, càng xem càng thấy không đúng.
Hắn phát hiện trên tinh võng nhắc tới Phong Tĩnh Đằng, dùng chính là Phong thiếu tướng.
Lúc đầu còn tưởng rằng có người đánh sai chữ, thế nhưng, sai một chữ thì thôi, không thể nào sai các bài được?
Phong Gia Ngạo càng xem càng hoảng sợ.
Hai năm trước, Phong Tĩnh Đằng chỉ là một thượng tá, hai năm sau lại lên thiếu tướng, cùng chức với phụ thân Phong Thiên Thành.
Dã chủng này sao lại thăng chức nhanh như vậy?
Cho dù Cổ đại tướng là cữu bá nó, âm thầm cổ động phía sau cũng không thể tăng nhanh như vậy a.
Phong Gia Ngạo nhìn về phía Phong Thiên Thành: “Nhi tử ngươi đã thăng làm thiếu tướng, ngươi có biết không?”
Phong Thiên Thành lần thứ hai ngẩn ra.
Con mình đã là Thiếu tướng?
Thật có thể sao!
Nếu Cổ Kiêu biết được, nhất định sẽ rất vui.
“Cái gì?” Phong Thiên Dĩnh kéo cao âm thanh: “Phụ thân, ngài nói tên dã chủng kia thăng làm thiếu tướng? Làm sao có thể? Làm sao nó có thể thăng chức nhanh như vậy?”
Đám nữ nhi cùng ba con rể đã kinh ngạc nói không ra lời, hơn nữa sắc mặt ngày càng khó coi.
Bọn họ trước đây khi nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng, đều là châm chọc khiêu khích, có lúc cố ý sau lưng Phong Tĩnh Đằng lớn tiếng gọi dã chủng.
Bây giờ người ta đã lên thiếu tướng, chức quyền lớn hơn nhiều, chỉ cần mở miệng trong quân đội, có thể bóp chết những sĩ quan cấp tá như bọn họ.
Phong Thiên Thành phút chốc đứng lên, lạnh lùng nói: “Các người trái một câu dã chủng, phải một câu dã chủng, có bận tâm đến phụ thân dã chủng đó đứng ở đây không, có nghĩ tới dã chủng trong miệng mấy người đã là thiếu tướng, vậy các người ở đây, cao thượng đến mức nào? Mỗi ngày đều chỉ biết tại Phong gia sống phóng túng, không có tiền thì vòi vĩnh phụ thân, mấy người đã làm gì cho Phong gia? Ta thấy các người so với dã chủng còn không bằng.”
Đám người Phong Thiên Dĩnh đám người sắc mặt xanh đỏ, phi thường khó coi.
“Đại ca, chúng tôi không làm gì cho Phong gia, vậy còn anh? Anh đã làm gì cho Phong gia? Nếu không phải có phụ thân, anh có thể ngồi trên chiếc ghế thiếu tướng chắc? Có thể làm Phong gia gia chủ?” Phong Thiên Hà không phục phản bác.
Phong Gia Ngạo sa sầm mặt, đang định quát con gái lớn, liền nghe Phong Thiên Thành cười lạnh: “Trước đây ta vẫn cho rằng chức vị thiếu tướng cùng vị trí gia chủ đều là phụ thân cường ép ta nhận, ta không chút nào hiếm lạ.”
“Phong Thiên Thành, con…” Phong Gia Ngạo kinh nộ đau lòng nhìn Phong Thiên Thành.
Hắn bị lời của con trai làm bị thương.
Hắn vẫn cho là mình làm nhiều như vậy, còn không phải vì tốt cho nhi tử, nhưng không ngờ nhi tử lại không cảm kích.
Phong Thiên Thành không nhìn phụ thân tức giận, tiếp tục nói: “Bất quá, hiện đang ta thay đổi ý nghĩ, thì ra chức vị thiếu tướng cùng vị trí gia chủ có thể có rất nhiều chỗ thuận tiện.”
Phong Thiên Hà bọn họ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phong Thiên Thành, trong lòng có chút hốt hoảng, Phong Thiên Thành trước mắt ngày càng không giống Phong Thiên Thành bọn họ nhận thức, ôn nhu không còn tồn tại nữa.
“Từ hôm nay trở đi, nếu như không phải tất niên, hoặc Phong gia tổ chức tiệc rượu, thân là người đã gả đi, các người cũng không cần mỗi ngày về Phong gia dùng cơm.” Phong Thiên Thành nói như thẩm phán trên quan tòa, giải quyết dứt khoát.
“Cái gì?” Phong Thiên Hà, Phong Thiên Ngọc, Phong Thiên Dĩnh phút chốc nhảy dựng lên: “Đại ca, anh có ý gì?”
“Các người đã gả ra ngoài, không nên mỗi ngày đều về nhà mẹ đẻ dùng cơm, nói ra quả thật mất mặt Phong gia.”
Phong Thiên Hà giận dữ: “Đại ca, anh dựa vào gì mà làm như vậy!”
Phong Thiên Thành lạnh lùng nhìn nàng, gằn từng chữ: “Chỉ bằng ta là Phong Gia gia chủ.”