Mai Truyền Kỳ trốn tránh trong phòng cả ngày, hôm sau cũng không ra ngoài đưa con trai đi học.
Ăn cơm tối xong, tiếp tục làm rùa đen rút đầu trong phòng, Giản Dực rủ cậu ra ngoài họp mặt cũng không hứng thú.
Lúc sắp lên giường ngủ, trước cửa vang lên.
Mai Truyền Kỳ tưởng đứa nhỏ hoặc quản gia có việc tìm, liền mở cửa, nào ngờ người đến lại là Mai Chính Quân cả năm không gặp.
Cậu hơi run run, mấy lần mở miệng định nói, nhưng lại chậm chạp không thành lời.
Mai Chính Quân nhìn khăn đang quấn eo cậu, nhàn nhạt nói: “Thay quần áo xong, đến thư phòng tìm ta.”
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đáp: “À, vâng.”
Cậu lập tức mặc đồ vào rồi đến thư phòng tìm Mai Chính Quân.
Thư phòng thiết kế dường như giống Mai Chính Quân, chủ yếu là màu lạnh, vô cùng yên tĩnh, có cảm giác như tiến vào tòa án quân sự, khí tức trang nghiêm khiến người có chút không thở nổi.
Mai Chính Quân ngồi trên ghế, đang lúc pha trà thì thấy Mai Truyền Kỳ tiến vào, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đây.”
Mai Truyền Kỳ lập tức ngồi cạnh hắn.
Nói đến cũng lạ, Mai Chính Quân so với Mai Chấn Đông càng làm cậu cảm thấy kính nể hơn, thời điểm đối mặt Mai Chính Quân, cậu giống như nhìn thấy lãnh đạo cấp trên, này có lẽ vì vậy nên quan hệ giữa cậu và Mai Chính Quân càng thêm lạnh lùng.
Mai Chính Quân rót trà cho cậu, sau đó bưng chén trước mặt lên uống. “Ta nghe phụ thân nói cậu đã biết ta không phải cha ruột cậu.”
Mai Chấn Đông gọi hắn về Mai gia gấp như thế, cũng chính là giúp Mai Truyền Kỳ tháo gỡ khúc mắc.
Mai Truyền Kỳ phức tạp nhìn hắn: “Vâng.”
Từ nhỏ đến lớn, cậu không ngừng nỗ lực muốn có được một chút tình thương của cha từ nam nhân này, thế nhưng người này lại không phải cha ruột cậu, trong lòng có chút khó chịu.
Mai Chính Quân đặt chén trà xuống, nhếch miệng cười: “Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác đã qua hơn ba mươi năm, đến bây giờ, ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy cậu. Lúc đó, cậu chỉ mới sáu tháng, nhìn thấy ta không ngừng chảy nước miếng, bộ dạng vô cùng vui mừng, chính vì như thế, ta đáp ứng lão tổ tông để cậu làm nhi tử của mình.”
Mai Truyền Kỳ chưa từng gặp qua Mai Chính Quân lộ ra biểu tình khác ngoài băng lãnh, hiện tại giờ đây hình ảnh đối phương giống như một người cha trong hoài niệm.
“Đáng tiếc, sau khi đem cậu về nhà, ta không có thời gian chăm sóc cậu, chỉ đành bảo hạ nhân trong nhà chăm nom, chờ ta từ quân đội trở về, cậu đã học được cách gọi cha, lúc đó, ta liền suy nghĩ nếu cậu thật là con ta thì hay biết mấy.”
Mai Chính Quân khẽ cười một tiếng: “Thế nhưng, dù sao cậu cũng là con của lão tổ tông, lúc ông nghe được cậu gọi được cha, ông như uống mười thùng dấm chua, còn gọi ta vào thư phòng, chỉ vì nhắc nhở ta không nên quá thân cận cậu, ông không muốn nhìn thấy ta cướp đi nhi tử của ông.”
“Ta vô cùng hiểu được tâm tình của ông, bởi vì lúc ông đưa ra yêu cầu này, ta cũng cảm thấy là ông như đang cướp con ta, cho nên, ta đáp ứng không quá thân mật với cậu, cũng không thể quan tâm cậu, thậm chí còn phải xa lánh nữa.”
“Yêu cầu của ông nghe qua có chút bá đạo, cũng vô lý nữa, thế nhưng điều đó biểu hiện rằng ông đang sợ hãi, sợ mình sẽ chân chính mất đi đứa bé này. Trong nhận thức của ông, loại thân mật cùng quan tâm hẳn phải từ người cha ruột là ông mới đúng, dù cho lúc ấy ông không thể làm được, nhưng ông cũng không cho phép người khác cướp đi những chuyện mà một người cha nên làm.”
Mai Chính Quân nhìn Mai Truyền Kỳ: “Hiện tại cậu đã biết ai là cha ruột mình, có phải không biết nên xưng hô thế nào với ta không? Kỳ thực tâm tình của ta cũng phức tạp giống cậu, cậu thử nghĩ xem, một người gọi mình là cha hơn 30 năm, đột nhiên biến thành thái thái gia gia*, quả thật rất nghẹn khuất!”
(*) cụ, ông cố, bà cố
Mai Truyền Kỳ vốn đang thương cảm, nhưng nghe những lời này thì nhịn không được bật cười.
Ấn bối phận để tính, cậu là thái gia gia của Mai Chấn Đông, Mai Chính Quân xác thực phải gọi cậu là thái thái gia gia.
Đột nhiên, bối phận trở nên thật cao.
Mai Chính Quân khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu: “Nói những điều này với cậu, chỉ là muốn cậu biết ta không phải không thích cậu, cũng không phải vì gien cậu chỉ có cấp B mà lạnh nhạt, đối với ta mà nói cậu là đứa con đầu tiên, mãi mãi về sau cũng như thế.”
Hắn lấy dụng cụ điều khiển từ trong túi ra, đưa cho Mai Truyền Kỳ: “Ngày đem cậu về nhà, ta đã quay lại tình cảnh lão tổ tông và An Tư không nỡ lòng bỏ cậu rời đi, chỉ vì để hôm nay cậu có thể nhìn thấy bọn họ yêu thương cậu đến cỡ nào, nếu cậu muốn xem, thì mở ra xem đi.”
Mai Chính Quân uống hết chén trà, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Mai Truyền Kỳ ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm dụng cụ điều khiển từ xa do dự hồi lâu, mới chậm rì rì mở ra, rất nhanh trên tường xuất hiện khuôn mặt của lão tổ tông.
Cùng lão tổ tông hôm nay giống như hai người xa lạ, trong tay ôm hài tử vài tháng tuổi, khuôn mặt nghiêm túc muốn nói có bao nhiêu hòa ái thì có bấy nhiêu hòa ái, trong mắt còn nồng đậm yêu thương đối với hài tử.
“Bảo bối, cha thật không nỡ xa con, bất quá, làm như vậy cũng vì tốt cho con, biết không?” Mai Phi Trần cầm bình sữa trên bàn cẩn thận đút cho đứa nhỏ.
An Tư ngồi bên cạnh hai mắt đỏ ngầu, cùng Mai Chấn Đông đứng một bên khàn giọng nói: “Chấn Đông, Chín Quân, hài tử sau này liền giao cho các người chiếu cố, hiện tại nó rất gầy yếu, dễ dàng sinh bệnh, hy vọng các người dùng nhiều thời gian chăm nom nó. Thằng bé không thích khóc, nếu khóc chính là đói bụng hoặc cần đổi tã, lúc uống sữa, không nên để quá nóng, còn nữa…”
Nói đến phần sau, An Tư đã khóc lên.
Mai Phi Trần đau lòng vỗ vỗ vai hắn: “Đừng khóc nữa, cũng không thể để bảo bối nhìn chúng ta mất hứng.”
Ông quay đầu nhìn về phía Mai Chấn Đông cùng Mai Chính Quân: “Các ngươi qua đây.”
Mai Chấn Đông cùng Mai Chính Quân nghi hoặc đi tới.
Mai Phi Trần thả đứa nhỏ lên giường: “Lại đây, ta hướng dẫn các ngươi đổi tã.”
Mai Chấn Đông: “…”
Mai Chính Quân: “…”
“Về sau móng tay các ngươi đều phải cắt sạch sẽ cho ta, nếu đổi tã không cẩn thận làm thương tổn cái mông trắng noãn của bảo bối, các ngươi hảo nhìn.”
Mai Chấn Đông có chút bó tay: “Chuyện đổi tã không phải nên giao cho người hầu chuyên môn phụ trách sao?”
Mai Phi Trần giận dữ: “Vạn nhất, lúc bảo bối nhà ta cần thay tã, người hầu không có ở đây thì sao? Lẽ nào các ngươi phải đợi bọn họ trở về thì mới đổi à? Thế thì sẽ làm bảo bối nhà ta không thoải mái, không được, hiện tại phải học cho ta, học đến khi nào ta hài lòng mới thôi. Đúng rồi, các ngươi còn phải học làm sao dỗ dành bảo bối nhà ta, cũng không thể để bảo bối nhà ta khóc lâu quá, như thế sẽ dễ hư giọng.”