Mọi người nghe chỉ còn năm phút, sắc mặt trắng xanh, ngày càng lo lắng bất an, toàn bộ không khí nơi này đều là sợ hãi, giống như sau một khắc sẽ chết ở trong động.
“Tôi biết Mai Truyền Kỳ là ai.” Có người đột nhiên lớn tiếng nói.
Mọi người bỗng im lặng, sau đó có người vội hỏi: “Mai Truyền Kỳ là người nào? Mau đến chỉ ra a!”
Người kia nhấc cánh tay run run chỉ về Mai Truyền Kỳ: “Là hắn.”
Mai Truyền Kỳ trực tiếp nhìn thẳng hắn.
Người kia sợ sệt cùng xấu hổ, vội quay đầu lại, không dám nhìn Mai Truyền Kỳ nữa.
Mọi người đều nhìn Mai Truyền Kỳ, có nhiều người đều nhận ra Mai Truyền Kỳ chính là người mang cơ giáp đến cứu bọn họ.
Có người hỏi: “Làm sao ngươi khẳng định hắn là Mai Truyền Kỳ?”
“Đúng vậy, sao ngươi khẳng định hắn chính là Mai Truyền Kỳ, nếu như lầm người, thủ vệ lão đại khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Người kia lo lắng giải thích: “Mai Truyền Kỳ là quân nhân thế gia Mai gia Đại thiếu gia Diroya tinh cầu, hơn 2 năm trước, thời điểm trùng tộc đại chiến, bởi vì sợ chạy trốn thành đào binh, cho nên, lúc đó cả tinh cầu đều tràn ngập tin tức về hắn, Diroya không có ai không quen biết hắn, ta làm sao có thể nhận sai được. Muốn còn không tin, có thể hỏi người đến từ Diroya tinh cầu thì biết.”
Có mấy người của Diroya tinh cầu vì mạng sống, nhanh chóng gật đầu: “Là hắn, không sai.”
“Hắn là đào binh?” Mọi người vẻ mặt cổ quái nhìn Mai Truyền Kỳ.
“Các ngươi còn có 1 phút.” Tráng hán lần thứ hai lên tiếng nhắc nhở.
Tất cả mọi người nhìn Mai Truyền Kỳ, trong mắt lộ ra đủ loại tâm tình phức tạp, có mềm yếu khiếp đảm, cũng có sợ sệt cầu khẩn, còn có xấu hổ, cũng có lo lắng giục, chính là không ai lên tiếng kêu bắt người.
“Đã đến giờ.” Tráng hán quay người muốn đi.
Có người cuống quít hô: “Mai Truyền Kỳ, chúng tôi không muốn tự tay bắt cậu lại giao cho bọn hắn, cậu hãy cùng người kia rời khỏi đây đi.”
“Mai Truyền Kỳ, một mình cậu có thể cứu được tính mạng hơn sáu vạn người, chúng tôi đều sẽ nhớ tới cậu.”
“Mai Truyền Kỳ, chỉ cần ngươi rời đi, chúng tôi liền có cơ hội sống sót.”
“Đúng, cậu không thể như thế ích kỷ, nếu cậu không đi, sẽ hại chết chúng tôi.”
Phong Tĩnh Đằng tức giận đỏ mắt, nếu như những người trước mắt này không phải người bình thường, mà là kẻ thù của anh, anh đã sớm lấy súng nhắm vào bọn họ. Trong lòng cũng bực mình những người này ngu xuẩn, không thấy rõ âm mưu của Kiều Lạc, chỉ với mấy câu nói liền rối loạn tâm thần, không hề nghĩ tới bạn lữ của anh còn đã cứu bọn họ.
Mai Truyền Kỳ sớm đoán bọn họ sẽ làm như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, đồng thời, bội phục Kiều Lạc bắt chuẩn tâm lý mọi người, dùng uy hiếp, dụ dỗ câu ra nội tâm ích kỷ của nhân loại.
Tráng hán giống như đang xem kịch vui, nhìn bọn họ đang dụ dỗ người.
“Lúc các ngươi giao Mai Truyền Kỳ ra, có người tới cậu ta trước đó đã cứu các ngươi hay không?” Thượng Quan công tử nghẹn lại lửa giận, nhịn không được lớn tiếng chất vấn
Có người cả giận nói: “Chúng tôi có nói muốn rời khỏi sao? Chúng tôi cũng không cầu các ngươi cứu người đi? Nếu như không phải là các ngươi gây ra sự tình như vậy, chúng tôi bây giờ cũng sẽ không bị bức ép thành thế này, bất cứ lúc nào lâm vào nguy hiểm.”
Lời này khiến những binh lính mạo hiểm mạng sống cứu người vô cùng đau lòng.
“Ngươi…” Thượng Quan công tử bị tức đến mặt xanh mặt đỏ.
Lúc trước, khi thủ vệ cứu đám người này ra, cũng không biết là ai đã ngàn tạ vạn tạ bọn họ, hiện tại thì cắn ngược lại, thật là làm người cảm thấy phẫn nộ.
Mai Truyền Kỳ ngắt lời Thượng Quan công tử, nhìn tráng hán nói: “Ta ra ngoài với ngươi.”
Ô Lãng lo lắng nhìn cậu: “Truyền Kỳ, cậu…”
Lần này đi ra, đám người Kiều Lạc khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu, nhất định sẽ hành hạ cậu đến chết, cũng không còn giống như trước, có thể thoải mái trốn ra được.
Mai Truyền Kỳ giơ tay ra hiệu Ô Lãng cái gì cũng đừng nói.
Ô Lãng đem lời nghẹn trở về, bực bội trừng cậu.
Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng đầy hàn khí: “Tôi tin anh có năng lực cứu tôi ra, cho nên, anh cũng phải tin tưởng tôi có thể bình yên sống sót trở về gặp anh.”
Trong lòng Phong Tĩnh Đằng hiểu rõ đối phương rất có năng lực, chỉ đành buông tay để cậu đi, còn mình hộ tống phía sau là được.
Anh tiến lên ôm bạn lữ: “Em phải cẩn thận.”
“Tôi biết.”
Phong Tĩnh Đằng hơi nghiêng đầu, miệng còn cà cà lên tai Mai Truyền Kỳ.
Đám người Ô Lãng bên cạnh nhìn miệng hai người giật giật, bất quá không nghe được âm thanh nào.
Mai Truyền Kỳ vỗ vỗ lưng Phong Tĩnh Đằng, sau đó buông ra, đi tới trước mặt tráng hán: “Ta muốn ngồi cơ giáp đi ra ngoài.”
Tráng hán làm sao có khả năng để cậu lên cơ giáp: “Không được, ngươi phải cùng ta ngồi xe quặng ra ngoài.”
Mai Truyền Kỳ không để hắn vào mắt: “Có được hay không không phải chuyện ngươi có thể quyết định. Hơn nữa, lão đại ngươi chỉ nói đưa người ra, chứ không quy định làm sao đưa đi, ngược lại chỉ cần chúng ta ra ngoài là được, hơn nữa, bên ngoài có nhiều đạn pháo như vậy, ngươi còn sợ ta chạy thoát hay sao?”
Tráng hán nhanh chóng gọi cho lão đại.
Mai Truyền Kỳ không để ý đến hắn, liền trực tiếp đi về phía cơ giáp, nhanh nhẹn leo vào cơ giáp thương, thế nhưng, chân còn chưa đứng vững, liền nghe ‘vèo’ một tiếng.
Dư quang khóe mắt thấy có thứ bay đến, nhanh chóng nhào qua một bên, bạch quang đánh vào cơ giáp, ‘ầm’ một tiếng thật lớn, cánh tay cơ giáp bị đánh ra một động nhỏ.
Phong Tĩnh Đằng cả kinh, bằng tốc độ nhanh nhất giơ kích quang thương đánh rơi súng trong tay người công kích Mai Truyền Kỳ, phẫn nộ quát: “Ngươi làm gì hả?”
Tất cả mọi người nhìn về phía người nổ súng, không biết người này tại sao lại muốn nổ súng.
Hai mắt người kia bạo hồng, bị Phong Tĩnh Đằng ngắm súng vào người, sợ hãi quỳ xuống, gào khóc nói: “Không… Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi là sợ Mai Truyền Kỳ hận chúng ta giao hắn ra, sau đó, dùng cơ giáp công kích chúng ta, một mình đào tẩu, tôi mới dùng kích quang thương công kích hắn.”
Phong Tĩnh Đằng thật muốn bắn nát đầu hắn, cuối cùng, vẫn là nhịn rồi lại nhịn, mới bỏ súng xuống.
Đám người Ô Lãng lạnh lùng trừng mắt người kia.
Thượng Quan công tử thất vọng lắc đầu.
Mai Truyền Kỳ đứng lên, ngồi vào vị trí điều khiển, khởi động cơ giáp, cũng không nói gì liền rời đi.
Tráng hán nhanh chóng lái xe theo sau.
Trong khoáng động trở nên im lặng, đám nô lệ có chút lúng túng.
Phong Tĩnh Đằng cùng Ô Lãng bọn họ không lên tiếng, những người khác cũng không biết nên làm gì.
Qua một hồi lâu, Phong Tĩnh Đằng mới mở miệng: “Chúng ta rời đi từ cửa khác.”
Anh và Ô Lãng, Lỗ Nghị và hai tên lính ngồi lên cơ giáp, nói một câu ‘theo kịp’ cùng mọi người, rồi trực tiếp khởi động cơ giáp rời đi, còn người phía sau có nguyện ý đi theo hay không, thì không phải là chuyện của bọn họ.
Những người khác cũng không biết làm sao bây giờ, cảm thấy ở lại chỗ này cũng không an toàn, đành rời theo cùng.
——————————
Bên ngoài khoáng động, Kiều Lạc cùng phân đội trưởng khác đều điều khiển cơ giáp đứng chờ ở bên ngoài.
Nộ Chuy nhìn Kiều Lạc cúp máy, lập tức hỏi: “Lão đại, tại sao chúng ta không trực tiếp giết vào, hoặc là cho nổ khoáng động?”
Kiều Lạc cười lạnh: “Giết bọn chúng quá dễ dàng, thế nhưng lại lợi cho bọn chúng quá rồi, đặc biệt là tên Mai Truyền Kỳ kia, chúng ta muốn sống bắt hắn, giao cho Sousan xử trí.”
Nộ Chuy nhíu mày: “Thế nhưng, quân đội sắp tới rồi, nếu như chúng ta không đi nữa, liền sẽ bị bắt được.”
“Đừng có gấp, chờ Mai Truyền Kỳ ra ngoài, chúng ta lập tức nổ động rời đi, có Mai Truyền Kỳ Đại thiếu gia làm con tin, quân đội Diroya nhất định không dám tùy ý ra tay với chúng ta.”
Không lâu sau đó, đối giảng khí vang lên, liền nghe người bên kia: “Lão đại, Mai Truyền Kỳ muốn dùng cơ giáp ra ngoài.”
“Cản hắn lại cho ta.”
“Tôi không cản lại được, hắn đã mở cơ giáp rời đi, có thể là bị những nô lệ kia chọc tức, trước đó bọn nô lệ đó cầu xin hắn cùng rời đi.” Tráng hán càng nói càng hưng phấn: “Còn có người nổ súng với Mai Truyền Kỳ, đáng đời.”
Kiều Lạc cúp máy, nhìn người bên cạnh, cười lạnh: “Mai Truyền Kỳ này thật giảo hoạt, dĩ nhiên lại dùng cơ giáp đi ra.”
Chi Sá trêu đùa nói: “Không lẽ hắn ta muốn một người đánh nhiều người như vậy đi? Đào binh như hắn mà có bản lãnh này sao?”
Kiều Lạc không nghĩ như vậy, quay đầu phân phó Đại Nhĩ: “Đại Nhĩ, ngươi an bài mọi người lên phi thuyền đi, chờ Mai Truyền Kỳ đi ra, chúng ta liền nổ khoáng động rời đi.”
“Dạ.” Đại Nhĩ khởi động cơ giáp quay người rời đi.
Chi Sá hỏi: “Lão đại, mỏ năng lượng này chúng ta không cần nữa sao?”
“Cần cũng phải còn mạng đi đào mới được, chúng ta đã kiếm lời rất nhiều rồi, đủ cho chúng ta tiêu vài chục năm, rút lui trước rồi lại nói.”
——
Trong hầm mỏ, Mai Truyền Kỳ cố ý đi chậm kéo dài thời gian, Kiều Lạc quy định nửa giờ để cậu rời đi khoáng động, cố tình kéo dài gần một canh giờ, từ xa xa nhìn thấy cửa động.
Sau đó, ngay tại lối ra, ngừng lại nhìn tráng hán đòi đối giảng khí.