Mai Truyền Kỳ ôm Mai Nguy Hiểm: “Nguy Nguy là con trai của con và Phong Tĩnh Đằng.”
Trong phòng bệnh tức khắc trở nên yên tĩnh, bốn vị trưởng bối nháy mắt giống như già thêm vài tuổi, trên người tràn ngập khí tức bi thương.
Mai Nguy Hiểm nhào vào lòng Cố Thiếu Đình, ngoan ngoãn nói: “Ông ngoại, bà ngoại, Nguy Nguy vẫn sẽ là cháu ngoại của ông bà mà.”
Cố Thiếu Đình cười khổ xoa đầu hài tử, nhìn Mai Truyền Kỳ nói: “Cậu mang Nguy Nguy về trước đi, chúng tôi cần bình tĩnh một chút.”
Mai Truyền Kỳ biết bọn họ trong lúc nhất thời rất khó tiếp thu sự thật này, đứng dậy dẫn hài tử rời đi.
Tả Nguyệt vừa tức vừa đau lòng nhìn Cố Quân Thanh: “Sao con ngốc thế hả? Năm đó sao lại không nói chuyện con đã mang thai cho bố mẹ biết? Chẳng lẽ sợ chúng ta sẽ bức con phá thai hay sao?”
Bà thật sự giận con gái mang thai mà không chịu nói, lại đau lòng khi nàng vừa mất đi người yêu lẫn đứa con, thật không biết nàng khi ấy làm sao mà vượt qua được những ngày tháng thương tâm đó.
Cố Quân Thanh cười khổ: “Lúc nhận được tin Tử Hàng hy sinh, rồi sau đó lại biết được mình đã mang thai, quá nhiều chuyện xảy ra làm con không biết phải như thế nào nữa nên mới nghe theo kiến nghị của Kỳ ca.”
Khi đó nàng cũng muốn giúp Mai Truyền Kỳ che giấu chuyện mang thai, nên mới không nói ra mọi chuyện.
Lôi Tử Hàng đau lòng ôm Cố Quân Thanh: “Mẹ, chuyện trước kia đều qua đi nhiều năm như vậy, không cần nhắc lại đâu ạ.”
Lại nói tiếp, hắn còn phải cảm tạ Mai Truyền Kỳ, nếu không nhờ Mai Truyền Kỳ, Quân Thanh cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì.
Lôi phụ cùng Lôi mẫu cũng đau lòng cho con dâu, trong lòng nghĩ, về sau phải đối xử con dâu tốt hơn một chút.
Cố Thiếu Đình hít hít khí, đứng lên: “Đúng vậy, chuyện trước kia đều đã qua, chúng ta mang ông bà thông gia đến nhìn cháu.”
Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm trở lại Mai gia, liền kể với Phong Tĩnh Đằng chuyện Tả Nguyệt bọn họ đã biết Nguy Nguy không phải cháu ngoại của mình.
Sau khi Phong Tĩnh Đằng nghe xong, liền hỏi: “Thế sau này em định tính như thế nào?”
Mai Truyền Kỳ nói: “Dù sao Cố gia cũng có một phần nuôi nấng Nguy Nguy, trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn sẽ như vậy, thôi thì cứ tạm thời không quấy rầy Quân Thanh nữa, chờ tâm trạng bọn họ tốt lên hoặc khi em bé đầy tháng, cho Nguy Nguy ở Cố gia vài ngày, bồi bọn họ.”
Cậu tin tưởng ông bà Cố gia vẫn đối xử với Nguy Nguy như lúc ban đầu.
Phong Tĩnh Đằng gật đầu tán đồng.
Nghĩ đến con mình có thể lớn như vậy đều là công lao Cố gia, liền đối Cố Quân Thanh cùng hai vị trưởng bối Cố gia thêm vài phần kính ý.
“Hơn nữa, Cố gia cũng đã biết Nguy Nguy không phải con của Quân Thanh, như vậy, cũng nên cùng gia gia, phụ thân, lão tổ tông, An thúc bọn họ nói một tiếng, chờ nữ nhi Quân Thanh đầy tháng, chúng ta nhân lúc chưa về quân đội, chính thức tuyên bố Nguy Nguy là con ruột của anh.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Mai Truyền Kỳ nói xong liền gọi điện cho Mai Chấn Đông: “Gia gia, ngài đang bận sao?”
“Không phải bận mà là đang rất bận, có việc gì nói mau.” Mai Chấn Đông vừa xem báo cáo vừa nói.
Mai Truyền Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Vậy gia gia, con nói xong, người đừng tức giận nha.”
Phong Tĩnh Đằng ngồi bên cạnh, thấy bộ dáng cẩn cẩn dực dực của bạn lữ, buồn cười hôn lên khuôn mặt đối phương, trong lòng vô cùng cao hứng vì cuối cùng mình cũng thoát khỏi danh hiệu cha dượng rồi.
Nghe vậy, Mai Chấn Đông lập tức cả giận nói: “Nhãi ranh, có phải lại chọc ra chuyện gì hay không?”
“Không có, tuyệt đối không có, mỗi ngày con đều ngốc tại Mai gia, còn có thể chọc chuyện gì được?”
Mai Chấn Đông ngẫm lại cũng đúng: “Vậy rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn cùng gia gia nói…” Mai Truyền Kỳ thở sâu, sau đó, nhanh chóng nói: “Nguy Nguy kỳ thật không phải là con của Quân Thanh, mà là của con với Phong Tĩnh Đằng.”
Mai Chấn Đông nghe xong lại cực kỳ bình tĩnh: “Còn tưởng cái gì to tát lắm, chuyện này ta sớm đã biết rồi, nếu không có việc gì nữa ta cúp máy đây, đang biết bao nhiêu là việc đây này.”
Mai Truyền Kỳ nghe thấy tiếng ngắt kết nối, sửng sốt.
Phong Tĩnh Đằng nghi hoặc nhìn Mai Truyền Kỳ đang ngẩn người: “Gia gia nói thế nào?”
“Ông bảo đã sớm biết chuyện này rồi.” Mai Truyền Kỳ ngơ ngẩn: “Nhưng tại sao lại biết được nhỉ? Hay là do Nguy Nguy nói?”
Đứa nhỏ đang chơi với tiểu Vương tử, cậu liền gọi bé con đến: “Nguy Nguy, có phải con nói chuyện cha ruột là ai cho thái gia gia biết à?”
Mai Nguy Hiểm liền lắc đầu: “Không có đâu ạ.”
Mai Truyền Kỳ để nhi tử trở về tiếp tục chơi với tiểu Vương tử, kỳ quái nói: “Nếu không phải thằng bé nó nói, liệu có phải Giản Dực bọn họ không? Cũng không đúng, nếu bọn họ chưa được tôi đồng ý sao có khả năng nói ra được. Nhưng nếu gia gia đã biết thì An thúc cùng Lão tổ tông chắc là cũng biết chuyện này rồi.”
Phong Tĩnh Đằng nhắc nhở: “Nếu đã biết, thì cũng nên tự chúng ta nói ra, đúng không?”
Mai Truyền Kỳ gật gật đầu, gọi cho lão tổ tông và An Tư, phản ứng của bọn họ cũng bình tĩnh giống như Mai Chấn Đông.
“Kỳ lạ thật, rốt cuộc là ai đã nói ra chứ?” Cậu lẩm bẩm, tìm được số liên lạc của Mai Chính Quân nhưng lại chần chừ không dám gọi, đã lâu lắm rồi cậu chưa nói chuyện với cha, sắp trở thành người lạ đến nơi rồi.
Phong Tĩnh Đằng ở bên cạnh không lên tiếng.
Mai Truyền Kỳ do dự hồi lâu, vẫn quyết định gọi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút kéo dài, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật ra cậu không muốn nói chuyện với Mai Chính Quân.
“Ba ba, con nhớ ra rồi.” Mai Nguy Hiểm đột nhiên chạy tới.
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc nhìn nhóc: “Nhớ gì?”
“Nhớ lúc trước An gia gia đã từng hỏi qua chuyện về cha rồi.”
Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng ngẩn ra: “An thúc hỏi con lúc nào?”
“Từ hôm từ Z thành về nhà ạ.”
Mai Truyền Kỳ nhớ lại ngày hôm đó, An thúc quả thật đã ôm hài tử nói cái gì đấy, lúc ấy cậu còn hỏi hai người nhưng An thúc và Nguy Nguy lại nói là bí mật, không thể cho cậu biết.
“Nguy Nguy, ngày đó An thúc đã nói gì với con?”
“Lúc ấy, An gia gia hỏi con ‘Nguy Nguy có biết Phong thượng tá chính là cha mình không?’ thì con gật đầu, sau đó An gia gia lại hỏi ‘vậy ba ba có biết Phong thượng tá là cha con không?’ con liền lắc đầu.”
Mai Truyền Kỳ nghe xong, nói mặc một lúc rồi nói: “Thảo nào!” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Thảo nào cái gì?”
“Tôi còn cảm thấy kỳ lạ vì sao lão tổ tông và gia gia lại đột nhiên tín nhiệm anh như vậy, nói chuyện điều tra Phỉ Cẩm trước mặt anh, thì ra sớm đã biết anh chính là cha ruột của Nguy Nguy, nhưng mà tại sao An thúc lại biết chuyện này?”
Phong Tĩnh Đằng ôm vai cậu: “Nghĩ không ra được thì đừng nghĩ nữa, chờ An thúc chủ động nói ra thì chúng ta sẽ biết thôi.”
Mai Truyền Kỳ liền kéo về đề tài trước đó chuyện tuyên bố Nguy Nguy là con ruột của Phong Tĩnh Đằng: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích, tuyên bố Nguy Nguy là con của anh, đúng rồi, nhất định phải mời cả người của Phong gia nữa.”
Muốn cho đám người Phong gia biết, bọn họ có một tiểu hậu bối thông minh đáng yêu như thế nào, với cả cũng phải nghĩ cách kiếm lại bao xì xì từ chỗ từ Phỉ Cẩm nữa.
“Đương nhiên phải mời rồi.” Phong Tĩnh Đằng cũng rất muốn nhìn xem sau khi Phong Gia Ngạo biết Mai Nguy Hiểm là con của anh thì sẽ có biểu hiện gì.
“Việc này vẫn cứ đợi khoảng một tháng nữa đi, đúng rồi, vừa nãy anh đang đọc cái gì vậy?”
Phong Tĩnh Đằng đưa quang não cho Mai Truyền Kỳ: “Mấy ngày nay, Tinh Võng tuyên bố hai tin tức quan trọng, em nhìn xem đều có liên quan đến…”
Anh nhìn xem bốn phía, xác định bên cạnh không có người, mới nhỏ giọng nói: “Thú nhân.”
Mai Truyền Kỳ vừa nghe, lập tức nhìn qua, tin đầu tiên là từ phía quân đội, nói là có tù nhân nguy hiểm đào ngục chạy trốn, treo giải thưởng một ngàn vạn tín dụng điểm, bên cạnh nội dung cũng có hình ảnh thú nhân tóc đỏ đính kèm.
Tin thứ hai là sau năm ngày, nói ở đấu trường dị thú, có một con sư tử màu đỏ thoát khỏi dị thú viên, con dị thú này vô cùng hung mãnh, giải thưởng một ngàn vạn tín dụng điểm cho người bắt được con dị thú này.
Mai Truyền Kỳ rời mắt khỏi quang não: “Tôi muốn gọi cho Dực.”
“Thuận tiện hỏi một chút, thú nhân học ngôn ngữ tinh cầu chúng ta như thế nào, ngày đó, thú nhân tóc đỏ không phải có điều gì đó với em sao? Nếu học được, chúng ta cần đến biệt thự đó một chuyến, nghe một chút hắn muốn nói gì?”
Mai Truyền Kỳ gọi cho Giản Dực: “Dực, cậu có tiện nói chuyện không?”
Giản Dực cười nói: “Tôi định gọi cậu đây, cậu đã gọi tôi rồi, hiện tại cậu có thể đến đây một chuyến được không, đúng rồi, là biệt thự bên này, anh ta có chuyện muốn hỏi cậu.”
Mai Truyền Kỳ biết Dực nói ‘anh ta’ là ai, liền cúp máy, hỏi Phong Tĩnh Đằng: “Tôi muốn đến chỗ Dực một chuyến, anh muốn đi cùng không?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn + Dạ Vũ)
Phong Tĩnh Đằng đương nhiên không yên tâm để Mai Truyền Kỳ một mình đi qua: “Đợi anh an bài một chút rồi đi cùng em.”