Mai Truyền Kỳ giận dữ rời khỏi ghế lô, dẫn đứa nhỏ trực tiếp vào thang máy dành riêng cho tổng tài lên thẳng tầng 100.
Thư ký thấy người ra khỏi thang máy chuyên dụng của tổng tài, tò mò nhìn thì thấy đúng là hài tử bảo bối của tổng tài, nào dám ngăn cản, lập tức gọi nội tuyến báo cáo: “Tổng tài, Mai gia Đại thiếu gia cùng Mai gia tiểu tiểu thiếu gia đến.”
Liên Trạch Dương suốt đêm ký văn kiện nghe Mai Truyền Kỳ cùng Mai Nguy Hiểm đã trễ rồi mà còn đến đây, trong lòng nghi hoặc: “Cho bọn họ vào đi.”
Thư ký tự mình mở cửa cho Mai Truyền Kỳ cùng Mai Nguy Hiểm vào, sau đó chuẩn bị hoa quả và bánh ngọt cho họ rồi rời khỏi văn phòng.
“Đã trễ thế này mà còn tới tìm tôi sao?”
Liên Trạch Dương thấy Mai Truyền Kỳ xụ mặt không nói lời nào, hơn nữa, trong mắt tràn ngập lửa giận, vừa thấy liền biết Mai Truyền Kỳ nhất định là có chuyện.
Hắn để văn kiện xuống, đứng dậy ngồi đến bên cạnh Mai Truyền Kỳ: “Làm sao vậy?”
Không lẽ cãi nhau với Phong Tĩnh Đằng?
Nhưng mấy ngày trước, Giản Dực còn nhắn tin tới nói Truyền Kỳ cùng Phong thượng tá rốt cục cũng lăn giường, vừa mới qua mấy ngày liền cãi nhau?
Mai Truyền Kỳ phẫn nộ: “Tôi muốn đánh người.”
Cậu bây giờ rất muốn tìm người đánh một trận để phát tiết lửa giận.
Liên Trạch Dương nhướng mày: “Tôi không phải là đối thủ của cậu, không thì tôi sẽ kêu bảo vệ của tôi đánh với cậu một trận?”
Bất quá, mười tên bảo tiêu không cầm cự nổi năm phút liền bị đánh sấp mặt.
Liên Trạch Dương nhìn Mai Nguy Hiểm đang ăn bánh ngọt, dùng ánh mắt dò hỏi ba ba con bị sao vậy.
Mai Nguy Hiểm lắc đầu một cái.
Nhóc cũng không biết ba ba với cha rốt cuộc là bị cái gì.
Chỉ biết hiện tại ba ba thật là đáng sợ, nhóc không dám trêu chọc ba ba.
“Truyền Kỳ…”
Liên Trạch Dương muốn nói gì, Mai Truyền Kỳ bỗng dựa vào lưng ghế, khàn khàn nói: “Để tôi bình tĩnh một chút.”
Thời điểm cậu nghe Tuyên Thừa nói Phong Tĩnh Đằng dẫn người mướn phòng, cậu thật sự rất tức giận, nhưng nghĩ lại thì chuyện này xảy ra trước khi mình cùng Phong Tĩnh Đằng đăng ký kết hôn, cho dù có giận đi nữa thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, chỉ cần sau này không tái phạm là được. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Thế nhưng, thật vất vả đè xuống lửa giận, Tuyên Thừa liền đem chuyện lấy thẻ chứng minh của Ti Kiếm Đường mướn phòng, lúc đó trong lòng cậu lộp bộp một tiếng.
Cậu có chút bất an, cậu biết tám năm trước Ti Kiếm Đường từng thầm mến mình, mà trùng hợp là Tuyên Thừa lại nhắc đến chuyện tám năm về trước.
Tám năm trước cậu cùng Ti Kiếm Đường đã từng đến nhà hàng Tây Á, là do bạn của Ti Kiếm Đường biết hắn thích mình, nên mới âm thầm tác hợp, liền kiếm cớ rủ bọn Giản Dực ra ngoài, thuận tiện dẫn cậu theo cùng, tạo cơ hội cho cậu với Ti Kiếm Đường ở chung.
Khi đó cậu không biết việc hẹn ở nhà hàng Tây Á là chủ ý của bạn Ti Kiếm Đường, nhưng giữa đường Ti Kiếm Đường có việc liền rời đi.
Sau đó, rượu cậu uống lại bị người khác bỏ thuốc, thời điểm đến phòng vệ sinh liền bị dẫn vào khách sạn.
Chuyện này giống hệt như lời nói của Tuyên Thừa khi nhắc đến Phong Tĩnh Đằng đến phòng vệ sinh còn dẫn theo một nam tử trẻ tuổi đi mướn phòng, kết hợp với chuyện Tuyên Thừa nói ngày hôm đó Ti Kiếm Đường cùng người thầm mến của hắn cũng có mặt ở nhà hàng Tây Á.
Cho nên, cậu liền hỏi thử Tuyên Thừa có phải chuyện đó xảy ra vào cuối tháng tư tám năm trước ở nhà hàng Tây Á không.
Lúc nghe Tuyên Thừa khẳng định, dường như đã vạch trần một bí mật động trời, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Tối đó người lên giường với cậu không phải Ti Kiếm Đường mà là Phong Tĩnh Đằng, hiện tại là bạn lữ hợp pháp của cậu, nói cách khác hài tử là của Phong Tĩnh Đằng, không phải của Ti Kiếm Đường.
Thế nhưng chuyện này làm cậu hiểu lầm suốt tám năm nay, bây giờ bỗng nhiên vạch trần chân tướng, làm sao có thể không khiếp sợ cho được.
Nhưng dù đang khiếp sợ, cậu cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu như nói người năm đó chính là Phong Tĩnh Đằng, tại sao anh không nói chuyện này ra, tại sao lại che giấu chân tướng sự thật.
Cậu cảm thấy tám năm này mình là kẻ ngu, nhầm đối tượng lên giường, cũng nhận nhầm cha đứa nhỏ.
Liên Trạch Dương thấy Mai Truyền Kỳ quả thật cần phải tỉnh táo, liền đứng dậy bảo đứa nhỏ đến bên chỗ bàn làm việc của mình ăn bánh.
“Nguy Nguy, con lấy máy truyền tin ra đi.” Mai Truyền Kỳ lên tiếng.
Mai Nguy Hiểm bỏ bánh xuống, ngoan ngoãn đem thông tấn khí giao cho ba ba.
Lúc Mai Truyền Kỳ nhận thông tấn khí, đồng thời nhìn kỹ gương mặt đứa nhỏ, muốn tìm ra hình bóng Phong Tĩnh Đằng trên khuôn mặt ấy.
Bất quá, hình dáng đứa nhỏ này giống bà nội, không thể tìm được nét tương tự của Phong Tĩnh Đằng trên đó.
Liên Trạch Dương thấy đôi mắt Mai Truyền Kỳ nhìn hài tử dần dần đỏ lên, vội chạy tới che trước mặt Mai Nguy Hiểm: “Truyền Kỳ, cậu đừng hù thằng bé nữa.”
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, hướng hài tử vẫy vẫy tay. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Nguy Hiểm từ phía sau Liên Trạch Dương đi ra, nhào lên người Mai Truyền Kỳ: “Ba ba, người đừng tức giận nữa nha?”
Mai Truyền Kỳ đau lòng hôn lên mặt đứa nhỏ: “Ba ba không có giận con.”
Cậu bảo hài tử đưa thông tấn khí cho mình, cậu không muốn hài tử liên lạc với Phong Tĩnh Đằng, cũng không muốn Phong Tĩnh Đằng tìm tới bọn họ.
“Nguy Nguy, hôm nay con ngủ với Dương thúc thúc nha.”
Mai Truyền Kỳ xoa xoa đầu đứa bé, đứng lên đi vào phòng Liên Trạch Dương nghỉ ngơi.
Cậu sợ nếu mình cứ như vậy nữa, lửa giận của mình sẽ dọa thằng bé.
Liên Trạch Dương nhìn cửa phòng đóng lại, liền lập tức hỏi: “Nguy Nguy, ba ba con làm sao vậy?”
Mai Nguy Hiểm đem chuyện vừa rồi nói một lần: “Con chỉ thấy ba ba đánh một thúc thúc nào đó, còn đá cha nữa, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi.”
Liên Trạch Dương híp mắt một cái.
Lẽ nào Phong Tĩnh Đằng cùng thúc thúc trong miệng hài tử cấu kết với nhau? Cho nên Mai Truyền Kỳ tức giận đánh bọn họ?
Liên Trạch Dương cũng không tiếp tục đoán mò lung tung, dẫn hài tử vào phòng khác nghỉ ngơi, chờ đứa nhỏ ngủ say, mới ra ngoài tiếp tục công việc.
—————–
Mai Truyền Kỳ vào phòng nghỉ, lập tức khóa máy truyền tin của mình và đứa nhỏ.
Nằm trên giường, lẳng lặng nhớ về cái đêm tám năm trước.
Sau khi bị người đưa vào phòng, cậu cũng có phản kháng, nhưng do chịu tác dụng của thuốc nên thân thể dần trở nên mềm nhũn, không có khí lực, không phải đối thủ của đối phương, hơn nữa đối phương ôn nhu cưng chiều mà thâm tình gọi tên cậu bên tai. Cho nên, dưới tác dụng của thuốc cùng với những lời dụ dỗ bên tai, cậu không thể kiềm hãm mà thuần phục dưới thân đối phương.
Lúc đó, do có dùng thuốc nên trong đầu mơ mơ màng màng, căn bản không thấy rõ bộ dạng đối phương, thế nhưng, hai người sau khi vận động kịch liệt trên giường, tình cảnh thoả thích hoan ái lại sâu sắc khắc vào trong đầu của cậu, bọn họ như trời đất tạo nên một đôi, thân thể vô cùng phù hợp, toàn bộ quá trình là củi khô lửa bốc, kích thích hưng phấn, cuối cùng đạt đến cao trào cảm giác càng là tuyệt không thể tả.
Đêm đó tình ái, hai người làm xong vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cậu cảm thấy mình không những thân thể chiếm được thỏa mãn, ngay cả trong lòng cũng bị khoái cảm vui thích lấp đầy.
Sau khi hoan ái xong, mặc dù đã mệt đến không mở ra được hai mắt, thế nhưng người kia không ngừng hôn môi cùng cảm giác động tác bên trong thân thể khiến cậu cảm giác người này đối với mình vô cùng thương tiếc cùng yêu thương, cũng sâu sắc mê luyến mình.
Bên tai còn loáng thoáng nghe đối phương muốn kết hôn với cậu, trở thành bạn lữ hợp pháp.
Nghe như vậy, trong lòng cậu cảm thấy có chút cao hứng, nhưng không ngờ sáng hôm sau, trong phòng chỉ còn lại mình cậu, không khỏi thất lạc trong lòng, nếu không phải còn lưu lại dấu vết tình sự trên giường sau lần hoan ái đó, cậu còn tưởng đêm qua chỉ là giấc mộng mà thôi. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sau đó, bởi vì mơ mơ hồ hồ dâng thân thể cho một người xa lạ, cho nên đành phải hỏi nhân viên ở đây, ai ngờ người thuê phòng lại là Ti Kiếm Đường.
Khi đó, phản ứng đầu tiên là nghĩ tối hôm qua không phải Ti Kiếm Đường đã rời khỏi nơi này rồi sao, tại sao lại còn quay về đây.
Sau khi xác nhận vài lần, Ti Kiếm Đường thuê phòng chính là Ti Kiếm Đường mà cậu nhận thức, biết được người tối hôm qua là hắn, cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Cậu biết Ti Kiếm Đường thầm mến mình, cậu cảm thấy dáng vẻ lãnh đạm của hắn căn bản không hợp với mình, cho dù Ti Kiếm Đường rất ưu tú, cậu cũng không có bất kỳ cảm giác nào với người này.
Nhưng sau lần hoan ái tối hôm qua, cậu có cái nhìn khác đối với người này, nghĩ thầm, có lẽ Ti Kiếm Đường này là một người không tồi.
Tiếp theo, thời điểm quay về trường học, Ti Kiếm Đường đặc biệt chuẩn bị cho cậu trà giải rượu, lúc đó, cậu cảm thấy người này tuy bề ngoài lãnh lãnh đạm đạm, thế nhưng nội tâm vẫn rất cẩn thận ôn nhu, đặc biệt là làm tình tối qua, làm cả thể xác lẫn tinh thần cậu đều thỏa mãn, cũng cảm thấy hai người rất phù hợp, liền muốn thử kết giao một chút xem sao.
Sau đó, tuy cậu đã kết giao với Ti Kiếm Đường, nhưng lại không làm tình cùng hắn, bởi vì lúc cậu hôn môi cùng Ti Kiếm Đường, không bao giờ tìm được cảm giác gấp gáp không thể chờ được cùng một chút thô lỗ trong đó, nhưng lại sợ làm cậu tổn thương mà trở nên ôn nhu đầy sủng nịnh.
Cậu từng hoài nghi Ti Kiếm Đường không phải là người tối hôm đó, thế nhưng phòng thuê phải có chìa khóa mới mở được, nếu không phải Ti Kiếm Đường vậy thì ai có thể dùng thẻ của Ti Kiếm Đường để thuê phòng, hơn nữa, người kia tại lúc ân ái còn gọi tên của cậu, cho nên, nhất định là biết cậu.
Nếu quả thật có người cầm thẻ chứng minh của Ti Kiếm Đường để thuê phòng, vậy cũng chỉ có thể là người quen của Ti Kiếm Đường.
Nếu là như vậy, Ti Kiếm Đường nhất định sẽ biết chuyện này.
Trong tình huống biết rõ chuyện này, mà còn chịu kết giao với người vừa hoan ái cùng người khác, vậy chẳng phải là tự đội nón xanh cho mình hay sao.
Cho nên, ý nghĩ người đêm đó không phải là Ti Kiếm Đường rất nhanh liền đánh tan.
Kế tiếp kết giao được ba tháng, hai người đều rất bình thản.
Cậu cảm thấy sinh hoạt của mình cũng không có gì thay đổi, giống như là có thêm một người bạn thân, có thời gian sẽ ngồi xuống tán gẫu linh tinh.
Cậu cũng không chán ghét kiểu kết giao như vậy, hai người ở chung được ba tháng.