Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 147: Quá khứ của phong tĩnh đằng



Sau khi đám người Lư Côn rời khỏi trại huấn luyện, vì thứ hai phải về lại quân đội, cho nên, mọi người đều về phòng trọ nghỉ dưỡng.

Xa Thiếu Hoa cùng Tiêu Lập thì về nhà nghỉ ngơi ngủ bù.

Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ trước sau trở lại biệt thự, bọn họ vừa vào đại sảnh, Mai Truyền Kỳ liền nói: “Mai Nguy Hiểm, mời con trong vòng hai ngày viết ra 10 ngàn chữ kiểm điểm để ta xem qua, còn nữa, trong vòng một tuần không cho chạm vào hộp du hí.”

“Dạ.” Mai Nguy Hiểm không dám nói không, mất hứng đô đô miệng nhỏ, bước chân chạy về thư phòng lầu hai viết kiểm điểm.

Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn Phong Tĩnh Đằng: “Còn anh nữa…”

“Cậu sẽ không bắt tôi viết kiểm điểm đi?” Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Vì tôi phải tham gia trận đấu, sợ không có ai chăm sóc hài tử nên mới dẫn thằng bé theo cùng.”

Mai Truyền Kỳ bình tĩnh nhìn Phong Tĩnh Đằng, biết dụng tâm của anh, cũng biết anh lo lắng an nguy của Nguy Nguy, cho nên, chỉ nói: “Sau này cứ lấy việc học của đứa nhỏ làm chủ, nếu ba ngày hai đầu không lên lớp, sẽ khiến nhóc tạo thành thói quen xấu.”

“Vâng.” Phong Tĩnh Đằng ưỡn eo thẳng người, chào Mai Truyền Kỳ theo nghi thức quân đội, sau đó mỉm cười ôm vai Mai Truyền Kỳ nói: “Có phải cậu nên nói về chuyện của ‘Truyền Kỳ’ không?”

Mai Truyền Kỳ tức giận lấy cùi chỏ đẩy anh: “Nghỉ ngơi trước rồi nói sau.”

Ngày sau cậu muốn vào quân đội, có một số việc còn muốn dựa vào Phong Tĩnh Đằng giúp đỡ che giấu, cho nên chuyện liên quan đến ‘Truyền Kỳ’ tất nhiên là phải nói rõ cùng Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng không có ý kiến. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Anh cùng Mai Truyền Kỳ ở trong cơ giáp hai ngày một đêm, bất kể là thân thể, hay tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.

Hai người trở về phòng tắm rửa thoải mái tắm, nghỉ ngơi cho khỏe, mãi đến tận ngày thứ hai sau khi đưa hài tử đi học, hai người mới có cơ hội ngồi xuống nói chuyện.

Lần này, bọn họ chọn thư phòng làm nơi nói chuyện.

Mai Truyền Kỳ ngồi xuống, trước hết lên tiếng: “Anh kể chuyện về mình trước đi, tôi sẽ đem mọi chuyện nói cho anh sau.”

Phong Tĩnh Đằng hỏi ngược lại: “Cậu muốn biết chuyện gì?”

“Tôi nhớ lúc còn ở nhà lão tổ tông, anh từng bảo rằng sau khi anh biết mọi chuyện của tôi, anh sẽ kể cho tôi nghe chuyện của anh, thế nhưng, đã qua nhiều ngày như vậy, anh cũng không đề cập đến một chữ.”

Mai Truyền Kỳ nhìn anh: “Chẳng lẽ anh muốn nuốt lời sao?”

Phong Tĩnh Đằng thu lại nụ cười: “Tôi hận không thể khiến cậu mau chóng hiểu thêm nhiều chuyện về mình, sao lại nuốt lời cơ chứ, chỉ là cậu nhất định muốn nghe sao?”

Mai Truyền Kỳ làm thủ thế cho anh nói.

Phong Tĩnh Đằng ngồi ngay ngắn lại, nhìn bức họa trên tường, như là đang hồi tưởng chuyện gì, chậm rãi nói: “Cha tôi tên Phong Thiên Thành, ba của tôi là Cổ Kiêu.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ khi nghe đến ba của anh họ Cổ, tâm tình liền nghẹn lại.

Cậu không cần hỏi tiếp, có thể từ Phong Tĩnh Đằng biết cha họ Phong cùng ba họ Cổ khẳng định Phong Tĩnh Đằng chính là Cổ Phong.

“Năm đó vì Phong Gia Ngạo không đồng ý cha và ba ở bên nhau, ép hai người phải tách ra, ba tôi cũng bị bức đến đường cùng nên mới chạy tới Z thành, sau đó sinh ra tôi, bởi vì hoàn cảnh Z thành thực sự quá mức ác liệt, sau khi ba sinh ra tôi nhưng thân thể không được chăm sóc tốt, hơn nữa, thân thể ông vốn không được khỏe mạnh, năm tôi 10 tuổi thì đã qua đời. Thế nhưng, trong thâm tâm ông vẫn còn tâm nguyện chưa dứt, chính là hi vọng có một ngày nào đó được vào đại môn Phong gia.”

“Tôi cho rằng cả đời mình sẽ ở trong Z thành, không có cơ hội hoàn thành tâm nguyện của ông. Nhưng không ngờ năm tôi 13 tuổi, người Cổ gia đã tìm ra tôi, tôi vì muốn bài vị của ba có thể đường đường chính chính được đặt trong từ đường Phong gia, liền tiếp nhận các hình thức huấn luyện nghiêm khắc, học tập tất cả các tri thức và những thao tác cơ giáp.”

Phong Tĩnh Đằng nhớ tới huấn luyện năm đó thật sự rất mệt mỏi, cơ hồ phải cắn răng chịu đựng: “Trải qua tám năm huấn luyện nghiêm khắc, tôi rốt cục cũng thông qua sát hạch, tiếp đó, tôi nghe nói chỉ cần dùng cơ giáp thi đấu tại đấu trường, sẽ có cơ hội được tuyển vào quân đội, cho nên tôi mới dùng bí danh ‘Tật Phong’ tham gia đấu trường. Sau đó, tôi thi đấu cơ giáp gần nửa năm, mới được một vị Đại tá xem trọng nhận vào quân đội.”

Anh nhìn về phía Mai Truyền Kỳ: “Cậu nhất định tò mò vì sao tôi không vào trường quân đội, như vậy là có thể danh chính ngôn thuận tiến vào quân đội, đúng không?”

Mai Truyền Kỳ gật đầu.

Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Đến trường quân đội quá tốn thời gian, chỉ có đọc sách không liền tốn hết 7, 8 năm, sau khi vào quân đội, từ một tân binh đến vị trí thượng tá, dưới tình huống không có người hỗ trợ, chỉ bằng sự cố gắng của mình e là phải tốn hơn 25 năm. Thế nhưng, tôi lúc này tại đây, chỉ tốn một năm thôi mà đã lên được Thiếu tá*.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

(* chỗ này trong bản raw là Thiếu tá, nhưng theo tui thấy nên để Thượng tá mới đúng, nhưng mà chỗ này tui để giống bản gốc lun nha)

Mai Truyền Kỳ bỗng trợn mắt, kinh ngạc nói: “Tôi lúc trước từng nghe Kim lão đại nói, hơn mười năm trước, có một người chỉ dùng một năm đã lên được vị trí Thượng tá, người nọ chính là anh sao?”

“Ừm.” Phong Tĩnh Đằng nghĩ đến thời điểm vào quân đội, nhíu mày, có chút trào phúng nói: “Có thể là vận khí của tôi thật sự quá tốt, năm đó nhiệm vụ đặc biệt nhiều, lúc đó, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, nhiệm vụ đặc biệt nối tiếp, sau khi trở lại trong quân đội không tới nửa ngày, lại phải làm nhiệm vụ, cho nên, lên chức đặc biệt nhanh.”

Mai Truyền Kỳ hỏi: “Nếu anh chỉ dùng một năm để thăng thành cấp tá, sao lại không lập tức nhận tổ quy tông?”

“Tôi trong quân đội không có nhân mạch, nếu chỉ như vậy mà vội đi đến Phong gia nhận người thân, chắc chắn sẽ trở thành con rối của Phong gia.” Phong Tĩnh Đằng nói tới đây, trào phúng gợi lên khóe môi: “Cậu cũng thấy đấy, tôi mới vừa trở lại Phong gia, người Phong gia liền vội vã tìm thông gia cho tôi.”

Mai Truyền Kỳ nghe anh nhắc đến chuyện thông gia, liền nghĩ đến mình bị tính kế, hung hăng trừng anh một cái.

Phong Tĩnh Đằng thấy cậu trừng mình, dường như đoán được Mai Truyền Kỳ nghĩ tới điều gì, khóe miệng uốn cong: “Chuyện của tôi, cậu đại khái cũng biết rồi đó, còn về Cổ gia, trước mắt tôi sẽ giữ bí mật một quãng thời gian. Chờ thời cơ đến sẽ nói cho cậu biết, cậu hiện tại còn muốn biết chuyện gì nữa không?”

Mai Truyền Kỳ hít sâu một hơi: “Anh là…”

Hai chữ ‘Cổ Phong’ còn chưa nói ra, Phong Tĩnh Đằng liền thừa nhận nói: “Đúng vậy.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Vừa dứt lời, cổ áo của anh liền bị Mai Truyền Kỳ ghìm lại, cả giận nói: “Mọe nó, nếu là Cổ Phong, vậy sao lúc gặp lại tôi, anh không nói cho tôi biết thân phận của anh? Anh có biết tôi đã chờ anh bao nhiêu năm không?”

Năm đó, Cổ Phong ước định với cậu sau này sẽ cùng vào quân đội làm quân nhân, làm chiến hữu cùng chung hoạn nạn. Sau đó, hai người sẽ cùng làm nhiệm vụ, đồng thời thăng quan tiến chức, mục tiêu cuối cùng là vị trí Thượng tướng. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là cậu phải về Mai gia tiếp thu huấn luyện, nếu không sẽ không hoàn thành ước định.

Lúc đó cậu còn nhỏ, ngây ngốc tin lời Cổ Phong nói, quay về Mai gia.

Mãi đến lúc cậu không chờ được Cổ Phong đến, khi cậu trưởng thành, mới biết Cổ Phong đã nói dối để lừa mình trở về Mai gia.

Hơn nữa, Cổ Phong là người Z thành, không thể tham gia quân đội.

Thế nhưng, cậu không biết mình vì sao vẫn cứ chấp nhất ước định kia, không ngừng chờ đợi, luôn cảm thấy Cổ Phong sẽ cùng cậu hoàn thành ước định năm xưa.

Phong Tĩnh Đằng thuận thế ôm eo cậu, đem người ôm vào ngực, bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn nói cho em, thế nhưng, tôi lại không muốn dùng thân phận Phong ca đứng bên cạnh em, sau đó, nhìn em kết hôn sinh con với những người khác, tôi không muốn bỏ qua một lần, lại bỏ qua lần thứ hai.”

Anh hiểu Mai Truyền Kỳ, nếu như dùng thân phận Cổ Phong gặp lại, Mai Truyền Kỳ chắc chắn chỉ coi anh là ca ca.

Cơn giận của Mai Truyền Kỳ tiêu tan bớt đi, hỏi: “Cái gì gọi là bỏ qua một lần, lại bỏ qua lần thứ hai?”

“Em cùng Cố Quân Thanh không phải kết hôn sinh con sao? Cho nên, tôi bỏ lỡ một lần, không muốn bỏ qua thêm lần thứ hai, nên mới tính kế em, cùng em đăng ký kết hôn.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng nói đến đây, liền cảm thấy trong lòng đau đớn.

Lúc đó, nếu không phải có nhiệm vụ khẩn cấp, anh sẽ không đợi đến lúc Mai Truyền Kỳ cùng Cố Quân Thanh kết hôn sinh con rồi mới trở về.

Đáy mắt Mai Truyền Kỳ hiện lên vẻ phức tạp: “Tôi cùng Quân Thanh nàng…”

Phong Tĩnh Đằng ngắt lời cậu: “Tôi biết em cùng Cố Quân Thanh không có tình yêu nam nữ.”

“Anh…” Mai Truyền Kỳ sững sờ: “Làm sao anh biết? Còn chuyện đăng ký kết hôn, anh phải nói rõ cho tôi.”

“Việc này phải kể lại từ tám năm trước, lúc đó, đội của tôi và đội của Lôi Tử Hàng nhận một nhiệm vụ khẩn cấp, mà nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, rất có thể một đi không trở lại, thế nhưng, quân lệnh không thể trái, cùng ngày chúng tôi nhận nhiệm vụ, lập tức chuẩn bị xuất phát.”

Phong Tĩnh Đằng nghĩ đến sự tình năm đó, lông mày nhíu chặt lại: “Trên đường đi, Lôi Tử Hàng lập di ngôn với đồng đội hắn ‘Nếu như tình huống trở thành người thực vật không có cách nào cứu trị, nói với nàng rằng ta đã chết, ta không muốn liên lụy nàng hoặc khiến nàng chờ đợi’, lúc đó, tôi cùng Lôi Tử Hàng là lần đầu gặp mặt, cũng không biết người hắn nói là ai, lúc sau, Lôi Tử Hàng thật sự đã xảy ra chuyện, trở thành người thực vật…”

P/S by Thỏ: Từ giờ trở đi tui đổi xưng hô của Phong Tĩnh Đằng vs A Kỳ là anh em nhoa~~~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.