Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 33



Hậu cung có quy định ban đêm cung nữ phải hạn chế qua lại trước sân tránh tình trạng tạo thành bóng ma vụt trên cửa giấy hù dọa người trong phòng. Vì thế cung nữ ban đêm phải xách đèn lồng đi vòng hậu viện, hoặc đi cách xa cửa phòng chủ tử. Nhất là những khi Hoàng thượng ghé thăm chủ tử càng hạn chế đi lại tạo tiếng ồn ảnh hưởng thiên tử nghỉ ngơi.

Cung nữ trong cung Quý phi hiếm khi gặp Hoàng thượng, nhiều người nói với nhau do Quý phi xuất thân cao quý nên Hoàng thượng mới giữ mặt mũi đến thăm nàng, đổi lại sớm đã bị đưa vào lãnh cung rồi. Chỉ cần là người hầu hạ trong cung đều biết rõ mồn một, chỉ có Quý phi vẫn tự mình huyễn hoặc vị trí trong lòng thánh thượng. Ngày nào cũng vậy, Quý phi hạ lệnh bắt tất cả cung nữ thái giám thắp đèn sáng từ đại môn đến đại điện để Hoàng thượng dễ dàng đến thăm. Một tháng tốn không biết bao nhiêu dầu lửa nhưng chỉ đón thánh giá được hai ba lần.

Phó Tuyệt Ca ra ngoài kiểm tra một lượt, phát hiện cung nữ đang đốt dầu lửa liền hô to: “Tỷ tỷ!”

Cung nữ nhìn trái nhìn phải xác định tiểu nha đầu gọi mình mới bước đến: “Ngươi là người mới đến hầu hạ bát gia đi? Sao không vào trong ở ngoài này làm gì?”

“Tỷ tỷ ngươi có thể đốt ít đèn được không? Trong phòng bát gia tắt đèn vẫn còn rất sáng ta sợ bát gia ngủ không được.”

“Chuyện này…” Cung nữ trộm nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: “Đây là mệnh lệnh của nương nương, ngươi hay là ta nếu bị trách tội xuống sẽ gánh không nổi.”

“Đèn thắp sáng vừa ngộp ngạt vừa tốn dầu lửa, hoàng thượng muốn đến sẽ tự mình đến nương nương không cần thiết làm như vậy.”

“Nho nhỏ cái miệng, ngươi muốn chết sao?”

Phó Tuyệt Ca mím mím môi suy nghĩ, chợt nảy ra ý định: “Ta nghĩ chỉ nên thắp sáng đèn từ đại môn đến đại điện còn lại thì giảm bớt lượng dầu, dù sao nương nương cũng không nhàn rỗi đi khắp tẩm cung kiểm tra xem dầu lửa còn bao nhiêu. Mấy hôm nay gió cũng lớn, có thể nói là do gió thổi tắt đèn, tỷ tỷ, phần dầu lửa này ngươi chia sẻ với các tỷ muội kiếm chút bạc đi.”

Cung nữ hai mắt sáng rực, hé môi định nói gì đó đột nhiên yên bặt, từ từ di chuyển lại gần thì thầm vào tai Phó Tuyệt Ca: “Cách này cũng được nhưng ngươi không được nói với ai đấy, có được bạc bọn ta mua đồ ngon cho ngươi ăn.”

“Ta tự đề xướng sao có thể đi tố cáo được? Tỷ tỷ cứ việc yên tâm, ngươi có lòng thì chia sẻ cho mọi người cùng hưởng, trong cung nô tỳ chúng ta đều sống rất khó khăn.”

“Hảo, hảo, ta lập tức làm theo lời ngươi.”

Phó Tuyệt Ca yên lặng mỉm cười quay trở về phòng, tiện tay đóng kín cửa lại. Giảm bớt dầu lửa nên ánh sáng hắt lên tường cũng mờ nhạt ít nhiều, ban đêm bát gia sẽ không bị ánh đèn làm cho giật mình tỉnh giấc.

Tăng nhanh tốc độ bước vào ngọa phòng, Mi Cát đương chỉnh sửa mành che cho bát gia, trông thấy Phó Tuyệt Ca liền đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu yên lặng. Nào ngờ bát gia vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động liền vươn tay vén một góc mành lên.

“Ngươi vừa đi đâu về đấy?”

Phó Tuyệt Ca bước đến giường, hai tay bám lên chăn bông ấm áp: “Nô tỳ ra ngoài tìm tỷ tỷ thắp đèn bảo bọn họ đổ ít dầu lửa đừng để đèn quá sáng ảnh hưởng giấc ngủ của bát gia.”

Chưa nghe dứt câu Đông Phương Tầm Tuyết đã kinh hoàng ngồi bật dậy: “Ngươi làm việc gì cũng không báo ta một tiếng, nhỡ như Quý phi phát hiện các ngươi trộm dầu thì phải làm sao?”

“Nô tỳ không trộm một phân dầu nào cả, chỉ bảo tỷ tỷ châm ít dầu một chút có thể tiết kiệm thêm vài lần nữa. Với lại nương nương chỉ quan tâm Hoàng thượng có đến hay không chứ đâu quản đèn sáng hay tối, bát gia đừng lo lắng quá nhiều, nô tỳ không bảo bọn họ tắt hết đèn.”

“Ngươi thật là!”

Mi Cát đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng mở miệng: “Bát gia ngài nhìn đi, bên ngoài ánh sáng mờ nhạt không như mọi ngày gay gắt đau đầu.”

Phó Tuyệt Ca thuận theo cái thang của Mi Cát mà nói tiếp: “Giấc ngủ đặc biệt quan trọng, ngài ngủ không an sáng sớm sẽ không có tinh thần đọc sách, nô tỳ chỉ đang giúp ngài giúp nương nương.”

Mấy lần há miệng muốn nói đều nói không nên lời, Đông Phương Tầm Tuyết nén giận thả mành xoay người nằm xuống giường. Phó Tuyệt Ca tròn xoe mắt nhìn mành vải lay động trước mặt, nhịn không được thò tay vào trong kiểm tra xem bát gia có ngủ chưa. Lập tức tay bị đánh một cái đau điếng, Phó Tuyệt Ca rụt tay lại, ủy khuất nhìn sang Mi Cát tố cáo.

Mi Cát: “…”

Hai người còn muốn diễn trò đến bao giờ?

“Bát gia tức giận nô tỳ vậy thì ta ngày mai không đến hầu hạ nữa, đỡ khiến ngài thấy ta lại chướng mắt.”

Vừa nhổm mông chưa kịp đứng dậy thì một bàn tay từ trong mành vươn ra bắt lấy cổ tay nàng kéo trở về giường. Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười, thuận thế vén mành vải lên, phát hiện bát gia đang nằm xoay lưng với nàng.

“Bát gia có phải sợ ta đi rồi không về nữa?”

Đông Phương Tầm Tuyết giữ nguyên trầm mặc, bất quá hai tai cử động đã tố cáo tâm tình bất an của chủ nhân. Biết rõ bát gia da mặt mỏng không nên trêu đùa quá lâu, Phó Tuyệt Ca choàng người kéo chăn đắp kín thân thể đối phương rồi từ từ tìm cách rút tay ra.

“Thời gian trễ rồi bát gia nên nghỉ ngơi thôi.”

Lúc này Đông Phương Tầm Tuyết mới miễn cưỡng thả lỏng tay, Phó Tuyệt Ca phát ra tiếng cười khẽ, chậm chạp ly khai giường ngủ tiện tay chỉnh sửa mành vải chỉnh tề. Mi Cát dùng ánh mắt ra hiệu cùng đi theo, cẩn thận nhìn thêm một lần nữa mới chịu thổi tắt đèn dẫn Phó Tuyệt Ca về phòng nghỉ ngơi.

“Bên cạnh bát gia trước nay chỉ có ta hầu hạ nên chuyện ngủ nghỉ tương đối đơn giản, nhưng hôm nay có ngươi là lệnh ái phải chu toàn một chút. Hôm qua ta đã hỏi ý bát gia chuyển ngươi đến phòng nhỏ bên cạnh phòng của bát gia, bề ngoài có chút chật hẹp bất quá bên trong rất sạch sẽ thoáng đãng, đồ dùng đều đã chuẩn bị hảo.”

Đi vài bước chân đã đến nơi, Mi Cát dùng sức đẩy mạnh cửa nhường cho Phó Tuyệt Ca vào trước. Đúng như lời Mi Cát vừa nói, căn phòng này có chút nhỏ hẹp nhưng vẫn gọn gàng thoáng đãng, cửa sổ chếch về phía tây nam mát mẻ đón gió, hai bên tường được sơn quét tỉ mỉ không bám nửa hạt bụi. Cạnh cửa sổ kê một chiếc bàn gỗ vẫn còn thơm nức, đơn giản đặt vài món văn phòng tứ bảo và ghế bành dành cho hài tử. Góc phải đặt giường ngủ, chăn màn được gắp gọn cất trong rương quần áo gần đó, sát cạnh là bàn trà với hai chiếc ghế nhỏ. Đặc biệt nhất chính là bộ khung thêu bằng gỗ mới tinh được đặt ở sát tường, hẳn do bát gia cố tình an bài để nàng dễ dàng làm việc ở Ti Chế Phòng.

Mi Cát bước vào gài kín cửa sổ lại, chỉ tay vào giường rồi nói: “Chỗ ở của ngươi sẽ có người quét dọn mỗi ngày, buổi sáng thức dậy sớm hầu hạ chủ tử xong mới được đến Ti Chế Phòng. Những khi bát gia có buổi học ngươi phải hầu hạ mài mực, tự mình chuẩn bị điểm tâm, phao trà rót nước, toàn bộ đều nhớ cả chứ?”

“Ta minh bạch, đa tạ Mi Cát tỷ tỷ chỉ điểm.”

Những lời cần nói cũng đã nói xong, Mi Cát rời đi không quên giúp Phó Tuyệt Ca đóng cửa lại. Căn phòng nhỏ hẹp yên tĩnh giờ chỉ còn lại bản thân, mệt mỏi ngã lưng xuống giường, hai mắt muốn dính cả vào nhau. Bận rộn cả ngày chưa kịp tắm rửa, nàng lúc này chỉ muốn ngủ một giấc đến sáng hôm sau nhưng chợt nhớ đến hai mẫu thêu chưa đụng nửa đường chỉ.

Đỡ cái đầu đau nhức ngồi dậy, không được, mẫu thêu phải lòng xong trước khi trời sáng. Loay hoay tìm kiếm trong ngực áo mẫu thêu Lôi Chưởng chế giao cho nàng, mệt mỏi di chuyển đến vị trí đặt khung thêu. Cố căng mắt ra tìm chỉ màu, trước khi về nàng kịp thu gom ít chỉ bằng không chẳng biết lấy gì hoàn thành mẫu thêu này.

Phó Tuyệt Ca gà gật tú đến canh tư mới hoàn tất, mệt mỏi lê thân chui vào trong chăn, một ngày này thật sự quá dài rồi.



Trời chưa sáng đã bị Mi Cát đập cửa gọi dậy, Phó Tuyệt Ca lăn hai vòng trực tiếp rơi xuống giường, mờ mờ mịt mịt nhìn ngó xung quanh. Sực nhớ đêm qua nàng được Mi Cát đưa về phòng nghỉ ngơi, luống cuống tìm kiếm xung quanh, phát hiện hai mẫu thêu vẫn nằm ngay ngắn trên khung liền dúi vội vào tay áo.

“Ngươi làm gì ta gọi không xuất hiện?”

“Ta hôm qua thức hơi khuya để tú hoa nên mới…”

“Chủ tử sẽ không nghe ngươi lôi thôi giải thích đâu.” Mi Cát nghiêm khắc chỉ vào mặt Phó Tuyệt Ca đe dọa: “Nếu còn tái phạm ta sẽ báo chuyện này lên chỗ nương nương hậu quả chắc ngươi cũng tự đoán ra được.”

Phó Tuyệt Ca máy móc gật đầu, luống cuống chỉnh sửa y phục đầu tóc rồi đi cùng Mi Cát ra ngoài.

“Ngươi đi lấy nước rửa mặt cho bát gia, ta đi mang tảo thiện, nhớ đừng làm đổ nước xuống đất.”

Dứt câu Mi Cát liền xoay người ly khai để lại Phó Tuyệt Ca mơ màng chưa tỉnh ngủ, tự vỗ mặt hai cái trấn tỉnh tinh thần, hít một hơi thật sâu tăng cước bộ chạy đi lấy nước rửa mặt. Lúc nàng về phòng bát gia đã thức giấc, nghiêm chỉnh nhắm mắt ngồi trên giường điều hòa khí huyết.

“Bát gia, nô tỳ mang nước rửa mặt cho ngài đây.”

Đông Phương Tầm Tuyết chậm rãi nhét chân vào hài đi đến bàn rửa mặt: “Ngươi không có tinh thần, đêm qua ngủ không ngon giấc à?”

Phó Tuyệt Ca xấu hổ gãi gãi mũi: “Đêm qua nô tỳ thức đến canh năm làm cho xong mẫu thêu nên ngủ không đủ giấc.”

“Ngươi hầu hạ ở cung Quý phi bận rộn không biết bao nhiêu còn nhận thêm công việc làm gì? Chiều nay đến Ti Chế Phòng nói với Lôi Chưởng chế ta không chuẩn ngươi nhận việc bên ngoài, làm hết giờ ở Ti Chế Phòng phải lập tức hồi cung.”

Nhịn không được kéo khóe môi mỉm cười: “Bát gia thương tiếc nô tỳ sao?”

Đông Phương Tầm Tuyết bắt lấy gò má nàng miết một đường: “Ngươi chỉ không ngủ đủ một đêm sắc mặt đã kém như vậy, còn không ngủ thêm vài đêm đầu óc sẽ biến thành bãi đậu phụ.”

“Bát gia!”

Quả nhiên trêu chọc tiểu ngốc thú vị, Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười to, thần thanh khí sảng súc miệng rửa mặt chuẩn bị dùng tảo thiện. Phó Tuyệt Ca cầm khăn phụng phịu đứng bên cạnh, bát gia hắc hóa không phải chuyện tốt, nàng nhất định phải điều chỉnh bát gia mới được!

Bưng chậu nước đặt sang một bên, cố tình cất cao giọng một quãng: “Từ khi nhập cung bát gia thường xuyên khi dễ nô tỳ, nô tỳ cảm thấy rất tức giận!”

“Ngươi tức giận?” Đông Phương Tầm Tuyết lau sạch hai tay bằng khăn lụa, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm Phó Tuyệt Ca: “Ta lại nghĩ ngươi hẳn rất vui vẻ hưởng thụ trêu chọc.”

“Ngài!” Phó Tuyệt Ca nghẹn mặt mũi đỏ bừng, giậm chân xuống sàn nhà thị uy: “Bát gia không được khi dễ nô tỳ, nô tỳ tức giận sẽ không để ý ngài nữa.”

“Úc, lần nào ngươi cũng lấy lý do này đe dọa ta, không còn cái mới sao?”

“Nô tỳ còn, cái kia…” Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra lý do, nhìn lướt qua khăn lụa trên bàn liền hô to: “Nô tỳ sẽ lấy lại bức cẩm lý đã tặng ngài!”

“Đã tặng rồi đòi lại là đạo lý gì đây?” Đông Phương Tầm Tuyết so với ngày thường ung dung nhàn nhã, có lẽ đã bắt đầu quen dần với tính cách Phó Tuyệt Ca: “Nếu ngươi muốn lấy lại bức cẩm lý kia cũng được nhưng phải trả lại toàn bộ lễ vật ta tặng ngươi.”

“Ngài đã tặng nô tỳ rồi, nô tỳ không trả!”

“Vậy ta cũng không trả ngươi bức cẩm lý.”

Phó Tuyệt Ca nghẹn chặt cổ họng không nói nên lời, ủy khuất bĩu môi hờn dỗi với bát gia. Không ngoài dự đoán, bát gia thiên sinh ôn nhu hòa nhã không chịu đựng được tiểu ngốc giận dỗi với mình chủ động lên tiếng cầu hòa.

“Hảo, là ta không tốt, ngươi lần nào cũng dùng chiêu này với ta.”

“Bát gia đáng ghét.” Phó Tuyệt Ca nhích đến gần chỗ bát gia dùng giọng điệu nửa oán trách nửa làm nũng: “Ngài không giống lúc ở Công tước phủ sủng ái nô tỳ, bây giờ ngày nào cũng bày trò chọc nô tỳ xấu hổ.”

“Không phải ngươi cũng vậy sao?” Đông Phương Tầm Tuyết điểm ngón tay lên chóp mũi nàng: “Có ngày nào ngươi không nói mấy lời làm ta xấu hổ, ta cũng chỉ học theo ngươi thôi.”

Cũng không thể nói bát gia học theo ‘thói xấu’ của nàng được, Phó Tuyệt Ca vặn vẹo mặt mũi, rõ ràng không phục trước câu trả lời này. Đông Phương Tầm Tuyết có chút thỏa mãn, đây là lần đầu tiên nàng ‘thắng’ được nha đầu ngốc nghếch này.

Mi Cát bưng tảo thiện bước vào phòng, cẩn thận bày đẹp mắt trên bàn: “Hôm qua gió lớn nên cổ họng Quý phi nương nương không thoải mái, thiện phòng cũng cố ý nấu ăn thanh đạm một chút. Nửa canh giờ thời gian nữa tiên sinh sẽ đến, không biết bát gia có muốn đến thăm nương nương hay không?”

“Đi, ăn xong sẽ đi.” Đông Phương Tầm Tuyết dừng lại một chút, nhìn sang thư án mở miệng: “Mang cả bức luyện chữ kia, bảo thiện phòng chuẩn bị thêm một bát canh gừng làm ấm thân thể.”

“Tuân mệnh.”

Mi Cát khom lưng chậm chạp lui xuống, để lại hai người đơn độc trong phòng.

“Bát gia muốn mang bức luyện chữ kia đi?”

“Tiên sinh nói ta chữ viết có tiến bộ muốn nương nương xem qua.”

Phó Tuyệt Ca trong lòng thầm nghĩ dù bát gia có thật sự tiến bộ đi chăng nữa trong mắt Quý phi chẳng có ý nghĩa gì. Điều mà Quý phi mong mỏi âu cũng chỉ là Hoàng thượng thường xuyên ghé đến, còn những việc khác không cần bàn đến.

“Bát gia hiếu thuận như vậy nương nương khẳng định rất cao hứng.”

Bưng chén canh nóng hổi đặt trước mặt bát gia, khẽ giục: “Canh còn nóng bát gia mau uống, nô tỳ đến Ti Chế Phòng lấy chút chỉ màu nữa.”

Đông Phương Tầm Tuyết gật đầu đáp ứng, tay cầm bát canh lên uống một ngụm.

Phó Tuyệt Ca mím mím môi, xoay người rời khỏi phòng, một mạch thẳng đến Dưỡng Tâm Điện. Quý phi vốn là người kiêu ngạo dù bệnh liệt giường cũng không đến tìm Hoàng thượng than thở, nhưng trong lòng vẫn mong ngóng Hoàng thượng đến thăm nàng. Những khi bệnh tâm tình Quý phi cực kì kém cỏi, tất nhiên sẽ không khen ngợi bát gia luyện chữ có khi còn mắng nàng một trận. Phó Tuyệt Ca không nỡ nhìn bát gia thất vọng đành đi mời Hoàng thượng đến cung Quý phi một chuyến.

Thị vệ gác cửa trông thấy Phó Tuyệt Ca liền giơ tay ngăn cản: “Nha đầu, ngươi có biết đây là đâu không hả?”

“Thị vệ ca ca, ta là Phó thị hầu hạ trong cung Quý phi, hôm nay nương nương trong người mệt mỏi muốn mời hoàng thượng đến xem một chút.”

Hiếm khi thấy người trong cung Quý phi đến Dưỡng Tâm Điện cầu kiến hoàng thượng, một trong số hai người bước vào thông báo Hoàng thượng một tiếng. Chốc sau hắn cũng trở về, khom lưng nhìn vào Phó Tuyệt Ca chỉ cao đến đầu gối mình.

“Ngươi hồi cung trước, Hoàng thượng chốc nữa sẽ đến xem Quý phi nương nương.”

“Đa tạ thị vệ ca ca.”

Hướng hai thị vệ cười lộ răng thỏ nhỏ rồi xoay người chạy về cung Quý phi, mặc dù không biết Hoàng thượng có đến thật không nhưng chí ít cũng sẽ cho công công đến hỏi thăm sức khỏe. 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.