Trong nhóm bốn người ngồi ở đây, tính ra Phó Diễm chính là người nhỏ tuổi nhất, nàng còn chưa đón sinh nhật mười tám tuổi đâu. Bạch Mặc Thần và Mạnh Ái Xuyên bằng tuổi nhau, năm nay hai mươi mốt, còn Miêu San San thì mới vừa sang tuổi hai mươi. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp.
"Phó Diễm ! Thì ra ngươi ít tuổi như vậy a ? Còn không đến mười tám tuổi nữa !! Đúng là không thể ngờ được nha !".
"Cuối tháng này là đủ rồi ! Chẳng qua là do ta đi học hơi sớm chút. Ta tốt nghiệp cao trung xong là thi thẳng đại học luôn, cho nên tuổi còn ít, haha ".
Phó Diễm thấy vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin được của Miêu San San thì phì cười đáp lại.
"Vậy thì chứng tỏ thành tích học tập của ngươi quá là đỉnh rồi ? Có phải ngươi là người xếp hạng đầu tiên không đó ?".
"Điểm môn văn của ta đứng đầu ở thành phố, mãi khi đến đây nhập học ta mới biết được, những môn khác thì cũng tương đối thôi, dù sao mọi người ai nấy cũng đều thông minh cả, điểm ai cũng cao ".
Phó Diễm hơi khiêm tốn nói.
"Ai da ! Ta nói nha ! Từ trung học thi thẳng vào đại học, chưa đến mười tám tuổi, thành tích đứng đầu thành phố. Đã vậy lớn lên còn xinh đẹp. Phó Diễm à ! Ngươi quả thực chính là nhân sinh người thắng trong truyền thuyết rồi còn gì. Ta quyết định rồi, nhất định ta phải làm bạn tốt cả đời với ngươi để có thể biết được cảm giác từ trên nhìn xuống là như thế nào, hahaha ".
Miêu San San tuy rằng tuổi không còn nhỏ, nhưng thực tế lại là người có tính cách rất đơn thuần, khi nàng cùng Phó Diễm ở một chỗ thì Phó Diễm tương đối giống tỷ tỷ hơn là nàng.
"Được ! Vậy thì chúng ta quyết đinh sẽ làm bạn tốt cả đời nhé !".
Bạch Mặc Thần yên lặng ngồi nghe, vừa ăn vừa thầm nghĩ : hắn cũng muốn bên cạnh nàng cả đời a ! Thật hâm mộ Miêu San San.
Thời điểm cơm nước xong, Mạnh Ái Xuyên lấy cớ là muốn xem xét tượng gỗ của Miêu San San một chút, hai người ngồi lề mề trong tiệm cơm mãi vẫn chưa muốn đứng lên. Phó Diễm nhìn đồng hồ mấy lượt, nàng khá là sốt ruột bởi nàng không chỉ muốn về cất đồ mà còn có chuyện cần trao đổi với cha mình.
"San San, chúng ta trở về đi ! Để ta đưa ngươi về trường học trước, sau đó ta còn muốn trở về nhà một chuyến nữa".
Miêu San San tựa hồ còn muốn nói thêm gì đó nhưng rất nhanh đã bị Mạnh Ái Xuyên đưa tay kéo lại.
"Tiểu Miêu ! Ta còn muốn xem xét thứ này thêm một chút nữa, ngươi ở lại nhìn giúp ta nha ? Như vậy đi ! Muội muội tốt, ngươi để Thần Tử đưa ngươi về nhé ! Hai người cứ trở về trường học trước, lát xong việc ta sẽ đưa Tiểu Miêu về sau, các ngươi cứ yên tâm !".
Miêu San San lúc này cũng đã ngờ ngợ phản ứng được, vội vàng đồng ý an bài của Mạnh Ái Xuyên.
"Cái này... thôi được rồi Xuyên Tử ca ! Ngươi nhất định phải đưa San San về ký túc xá đấy nhé ! San San, ta đi trước đây, lát gặp lại sau ".
Phó Diễm nhìn bộ dạng hai người, cảm thấy không có vấn đề gì. Sau khi dặn dò thêm vài câu thì cũng đứng dậy thu dọn đồ đạc, muốn rời đi.
Mạnh Ái Xuyên cho Bạch Mặc Thần một ánh mắt, nhanh chóng ra hiệu cho hảo huynh đệ nhà mình tranh thủ cơ hội, vừa nháy mắt vừa cười hì hì. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Bạch Mặc Thần khẽ trừng mắt cảnh cáo hắn, sau đó cũng nhanh chóng đi theo Phó Diễm ra bên ngoài.
Hai người vừa rời đi không bao lâu thì Mạnh Ái Xuyên và Miêu San San cũng không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại đây nữa, quyết định về ký túc xá khi trời vẫn còn sớm.
"Ngươi cũng đã nhìn ra ?".
"Ngươi cũng biết ??".
Hai người vừa đi vừa đồng thời nói chuyện khiến cho Miêu San San bất ngờ, trực tiếp cười ra tiếng.
"Ta đương nhiên biết ! Còn là Bạch Mặc Thần chính mình thừa nhận nha !".
"Hảo tiểu tử ! Ánh mắt quả thật không tồi ! Phó Diễm ở trường học của ngươi chắn chắn cũng rất nổi tiếng đúng không ?".
"Đương nhiên rồi ! Cái này còn phải hỏi sao ? Rất nhiều người đều xếp hàng để làm quen với nàng đấy, chẳng qua là tính cách nàng hơi lạnh nhạt một xíu, không dễ tiếp cận. Nói chung là nhìn bề ngoài thì chính là kiểu loại hình băng sơn mỹ nhân nhưng sau khi thân cận rồi mới biết nàng còn cực kỳ tốt tính nữa cơ ".
Miêu San San tuy rằng ngây thơ nhưng nàng cũng không phải đồ ngốc không biết gì.
"Ân ! Ta vừa nhìn Phó Diễm thì cũng cảm thấy nàng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng...".
Khi hai người đang mải mê bát quái về Phó Diễm thì bên này nàng cùng Bạch Mặc Thần vẫn đang trầm mặc. Suốt đoạn đường từ quán cơm về Phó gia cũng không tính là rất xa, không ai nói câu nào. Mãi đến cổng rồi mới có người lên tiếng phá vỡ hoàn cảnh xấu hổ này.
"Ngươi có muốn vào trong nhà ngồi chờ ta không, hay là đi về trước ?".
Phó Diễm chủ động hỏi.
"Ta đứng ở đầu ngõ đằng kia chờ ngươi đi. Đã trễ thế này, ta không muốn quấy rầy mọi người. Chờ qua mấy ngày nữa ta lại đến hỏi thăm sức khỏe bọn họ sau ".
"Được ! Vậy ngươi chờ ta một lát nhé ! Ta cất mấy thứ này xong thì sẽ ra luôn. Nếu không thì ngươi đến cửa sau đứng cũng được ".
"Hảo !".
Bạch Mặc Thần chuyển hai túi đồ trên xe xuống, đưa cho Phó Diễm, vốn dĩ muốn mang vào tận cửa giúp nàng nhưng thời điểm hai người giao đồ, ngón tay của hắn không cẩn thận khẽ chạm vào tay nàng. Cảm giác như có một dòng điện cực mạnh trong tích tắc chạy vụt qua người. Trái tim vốn đang bình thường bất ngờ đập bang bang mất kiểm soát trong lồng ngực. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Trong nháy mắt cả hai người đều khựng lại, cứng ngắc, nhưng là rất nhanh Phó Diễm đã thu tay lại.
Bạch Mặc Thần đưa tay ra sau lưng, gắt gao nắm lại, chặt đến mức nổi cả gân xanh, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
"Ngươi vào đi ! Ta đứng ở cửa sau chờ ngươi ".
Bạch Mặc Thần cố gắng bình tĩnh, lên tiếng giục nàng đi vào.
Phó Diễm trên mặt vẫn bình thường nhưng trái tim lại giống như sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi. Nàng vội vàng bước nhanh vào, sau đó đóng cửa lại. Đưa tay đặt nhẹ lên ngực, hít sâu một hơi nàng mới phát hiện, cánh tay mình vừa chạm vào hắn hình như có chút nóng. Trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Đi dọc theo hành lang vào đến chính viện, Phó Diễm nghe thấy tiếng cha nương mình đang thầm thì nói chuyện.
"Không phải là ngươi muốn đón cha ngươi lên đây để chiếu cố đấy chứ ?".
"Ngươi nói cái gì vậy ? Hắn đâu có cần chúng ta ? Với lại cũng không phải bệnh tật gì, chỉ là ngã một cái, cũng không gãy xương. Ta đã báo tin để Bình Phục cho hắn tiền thuốc men rồi !".
Phó Đại Dũng trả lời, nghe giọng nói thì rõ ràng ông cũng không hề cao hứng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi có ý tưởng gì khác, đang muốn mắng ngươi đây ! Ngươi cũng không ngẫm lại xem, căn nhà này là của Tiểu Hỏa, không phải nhà tổ của chúng ta. Đón lão cha ngươi đến đây rồi, hắn còn có thể đi sao ? Lại nói hắn đến còn dẫn theo cả Ngưu Thúy Hoa, ta không thể để cho loại người không đứng đắn đó đến làm ô uế nhà nữ nhi của ta được. Chúng ta thật vất vả mới có được vài ngày sống yên ổn, những thứ không ra gì đừng hòng làm khổ ta nữa. Ngươi báo tin cho Bình Phục, bảo hắn đến tháng mười hai thì mang theo rượu cùng em dâu đến ở vài ngày. Tiểu Hỏa đã sớm có kê hoạch rồi, hôm nào ta hỏi nàng tình hình cụ thể sau. Chờ sau khi Mạt Lỵ tốt nghiệp thì cũng bảo bọn hắn chuyển hẳn đến đây, Còn về phần cha ngươi thì ngươi tự mà tính, ta không quan tâm ".
"Thời điểm hắn chọn Ngưu Thúy Hoa thì đã định sẵn là cùng chúng ta ly tâm rồi. Ta cũng nói rõ ràng với Đại Tráng một tiếng, hai nhà chúng ta đem phí sinh hoạt gửi về cho hắn nhiều hơn một chút, phần còn lại thì kệ thôi. Bình Phục hiện tại không thiếu tiền, cũng bảo hắn luôn... đúng rồi, cứ gửi theo tháng đi !".
Phó Diễm nghe đến đây thì cũng cảm thấy tính toán của mình vừa lúc. Nàng đưa tay gõ cửa rồi lên tiếng.
" Cha, nương, ta vào nhé !?".
"Tiểu Hỏa hả ? Trời tối rồi sao ngươi còn trở lại ? Có chuyện gì thế ?".
Vương Thục Mai bất ngờ nghe thấy tiếng con gái út thì có chút kinh ngạc, hoảng sợ, vội vội vàng vàng đứng dậy mở cửa.
"Không có gì đâu nương ! Ta trở về là có chuyện muốn nói với cha, ông nội của ta lại gây chuyện gì nữa hả ?".
"Tiểu thúc ngươi hồi chiều mới gọi điện thoại, nói gia gia ngươi bị ngã, hắn nói muốn đến Bắc Kinh để xem bệnh, nhưng tiểu thúc ngươi nói là đã đi khám ở bệnh viện lớn trên thành phố rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn cả. Ta xem hắn là giả vờ, cố tình muốn đến thăm dò chúng ta thì có ".
Phó Diễm nghe xong thì tự hỏi nửa ngày, sau đó bấm ngón tay tính toán.
"Có phải Cây Cột bên kia có biến cố gì cần dùng đến tiền, cho nên lúc này mới sinh sự ?".
(Dịch đến chỗ này mình mới phì cười =)) mọi người thông cảm vì cũng là lần đầu mình edit lại. Theo nhiều văn phong Trung Quốc thì đáng lẽ ra mình nên để là Trụ Tử, nhưng hình như mấy chương đầu mình lại Việt hóa quá, dịch là Cây Cột :v. Thôi thì cứ tạm nhé =)) Mọi người muốn mình sửa lại hay ntn comment góp ý cho mình nhé kk).
Nàng rất nhanh đưa ra phỏng đoán của mình. Vương Thục Mai cùng Phó Đại Dũng đưa mắt nhìn nhau sững sờ, đúng a ! Sao bọn họ không nghĩ đến chuyện này chứ ?.
"Cha ! Ngày mai ngươi đi gọi điện thoại cho Trương Vĩ ca, bảo hắn đến trường học tìm ta, ta có chuyện muốn nói với hắn. Ta chuẩn bị mở một cái cửa hàng ở chợ đồ cũ bên kia. Chờ tiểu thúc đến thì để cho hắn xử lý công việc bên đó luôn. Chuyện của gia gia ngài cũng nói với Trương Vĩ ca một tiếng, hắn ở bên đó vẫn có rất nhiều mối quan hệ, muốn hỏi thăm Cây Cột xảy ra chuyện gì không hề khó. Truyện được đăng duy nhất tại :https://www.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Chúng ta cũng phải chủ động tìm hiểu xem bên nhà cũ rốt cuộc muốn làm gì ?".
"Tiểu Hỏa ! Ngươi muốn mở cửa tiệm ?".
Phó Đại Dũng cảm thấy thật buồn bực, khuê nữ có chủ kiến quá cũng không tốt a. Nói làm là làm khiến hắn nhiều khi không kịp trở tay.
"Đúng vậy ! Ta chuẩn bị mở một cái quán trà cùng với vài thứ văn phòng tứ bảo, đồ cổ linh tinh. Về sau mà tìm được đồ vật nào hợp ý thì cũng để ở đó bán. Mấy năm gần đây đi dạo chợ đồ cũ, ta thu được không ít thứ có giá trị ".
Phó Diễm cười nói.
"Ngươi nên suy nghĩ kỹ. Nếu là quyết định mở cửa hàng thì không thể không quản nó đâu. Đây không phải đơn giản như bán lá bùa, bán xong là xong. Rất nhiều chuyện liên quan cần phải suy xét đấy !".
"Yên tâm đi cha ! Ta biết mà. Hiện tại mới chỉ là giai đoạn trù bị mà thôi. Đến lúc đó nhất định ta sẽ thật cẩn thận. Ta về trường học trước đây ! Hơn tám giờ, sắp đến giờ kiểm tra ký túc xá rồi ".
"Từ từ để cha ngươi đưa ngươi đi !".
Vương Thục Mai thấy nàng nói xong quay lưng đi luôn thì chạy theo hô.
"Không cần đâu ạ ! Ta tự mình trở về là được rồi ".
Phó Diễm vừa chạy vừa trả lời, nàng phải nhanh chóng rời đi, tuyệt đối không thể để cha mẹ phát hiện ra Bạch Mặc Thần nếu không sẽ rất khó giải thích, nhất là ở hoàn cảnh hiện tại.
Nàng chạy một mạch đến cửa sau, lấy đà nhanh như chớp nhảy ra ngoài, không cần mở cửa. Phó Đại Dũng đi đằng sau nhìn thấy cảnh này đúng là không biết nói gì, chỉ lắc đầu rồi quay về phòng.