Ngày về Thượng Hải, Triệu Đường Diên ngẫm nghĩ hay về trường thu dọn đồ đạc, mang theo đủ món đặc sản ở đảo Lộ. Chu Trầm không yên tâm, cố ý tan làm sớm để đưa cô đến trường rồi đỗ xe ở ngay dưới kí túc đợi cô.
Tin về Diệp Tư Phạm không có cơ hội được lan truyền khắp mọi mặt trận nhưng chắc chắn Tề Nhạc Nhạc và Lương Toàn đã biết rồi.
Hai cô ấy còn về kí túc sớm hơn cô, phòng trọ nhỏ bé cũng đã được các cô quét dọn sạch sẽ, lúc Triệu Đường Diên mở cửa vào thì hai người đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối.
Tề Nhạc Nhạc thấy cô đầu tiên, phán ứng trong chớp mắt: “Cậu về rồi!”
Sự nhiệt tình vẫn giống hệt như thuở đầu. Lương Toàn cũng bước đến hỏi: “Cậu ăn chưa, giờ bọn tớ định ra ngoài ăn cơm đây, ăn với nhau không?”
Triệu Đường Diên ngạc nhiên trong thoáng chốc nhưng vẻ hoảng hốt ấy chưa gì đã được cô giấu đi bằng nụ cười, cô xách túi ra trước bàn mình, vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, tớ về lấy đồ, mang bánh dứa đến cho các cậu nữa.”
Tề Nhạc Nhạc hành động nhanh như chớp, tung tăng theo cô đến trước bàn, thấy trong túi đủ mọi loại bánh ngọt thì miệng cũng tứa nước miếng.
Trái lại, Lương Toàn thì hỏi một câu: “Cậu về nhà à?”
Cô đưa hai hộp bánh ngọt cho cậu ấy: “Ừ, về thăm bà nội.”
Chia cho mỗi người hai hộp bánh, cô gấp túi giấy lại rồi nhét vào ngăn kéo bàn, bấy giờ mới nói: “Hay bọn mình xuống chung với nhau đi, tối nay các cậu ăn gì đấy? Gà xào cay à?”
Gà xào cay dường như đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của cả phòng.
Tề Nhạc Nhạc nuốt nốt miếng bánh hạt dẻ, nói ú ớ: “No no, nhà ăn mới có thêm canh cá đấy, bọn tớ định đi ăn thử xem thế nào.”
“Không đi cùng thật à?” Lương Toàn cũng hỏi.
“Tối tớ còn có việc, hai cậu cứ ăn thử đi, thấy ngon thì sau bọn mình đi chung.”
“Ok.” Lương Toàn đóng cửa phòng.
Ba người đi xuống nhà trọ với nhau, vừa mở cửa ra thì chiếc Bentley màu đen nổi bần bận đã đập vào mắt.
Triệu Đường Diên nhớ khi nãy anh không đỗ xe ở đây. Cô còn chưa kịp phản ứng thì Chu Trầm đã mở cửa xuống xe.
Ngoại hình nổi bật thì rất dễ thu hút mọi ánh nhìn, đến cả Tề Nhạc Nhạc và Lương Toàn cũng chú ý đến anh.
Tề Nhạc Nhạc thì mê mệt với sự đẹp trai của anh thôi còn Lương Toàn thì đã thấy anh quen quen chỉ trong thoáng chốc.
Mãi đến lúc anh đi đến gần đây, dừng chân bên cạnh Triệu Đường Diên thì hai cô gái còn lại đã vô cùng sửng sốt.
“Đường Diên… Đây là?” Tề Nhạc Nhạc hỏi cô với vẻ bất ngờ không thôi.
Cô nhếch miệng, còn chưa nghĩ ra được từ phù hợp thì anh đã trả lời giúp: “Chu Trầm, bạn trai cô ấy. Xin chào, lần đầu gặp mặt.”
Đây chính là vị thần chẳng bao giờ thấy mặt trong suốt hai năm qua… Nhưng mà, hai cô đã biết thân phận của anh rồi.
Diệp Tư Phạm đi oang oang tin tức khắp nơi, đại gia bao nuôi Triệu Đường Diên, người quyền lực nhất Chu thị – Chu Trầm.
Lương Toàn nhớ ra đợt trước mình đã gặp anh trong ngày kỷ niệm thành lập trường, anh là người ngồi ở vị trí chính giữa bàn khách mời.
Dù trong lòng đang có cả nghìn con sóng vỗ nhưng mặt hai người vẫn điềm nhiên như thường. Với cả nhìn Chu Trầm cũng không có cái vẻ của đại gia mà trái lại, anh vô cùng lịch sự nhã nhặn, thậm chí còn thừa nhận mình là bạn trai Đường Diên.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của Tề Nhạc Nhạc và Lương Toàn, Triệu Đường Diên có bị bao nuôi hay không thì cũng chả sao hết, hơn ba năm chung sống với nhau đâu phải không có tình cảm gì. Hai cô chắc chắn sẽ đứng về phe Đường Diên hơn Diệp Tư Phạm rồi, và chắc chắn cũng sẽ không quay lưng với cô chỉ vì mấy câu khích tướng của cậu ta đâu.
Hai cô ấy phản ứng kịp thời, cũng mở lời chào hỏi Chu Trầm. Bây giờ, người đang đứng trước mặt các cô không phải người cầm quyền Chu thị, cũng chẳng phải thành viên trong hội đồng quản trị của Sư phạm Thượng Hải mà anh chỉ là bạn trai của Triệu Đường Diên.
Vả lại, anh cực kì cực kì che chở cho Đường Diên.
Lương Toàn biết cách ứng xử trong trường hợp này hơn Tề Nhạc Nhạc nhiều, cô ấy cười nói với Triệu Đường Diên: “Thảo nào Đường Diên lại không ăn cơm với bọn tớ, thì ra người yêu đến đón rồi. Vậy thôi, hai người đi hẹn hò đi, tớ với Nhạc Nhạc đi trước đây.”
Triệu Đường Diên được anh ôm eo, trái tim cảm động vô bờ vì sự hiểu chuyện của hai cô bạn mình.
“Ừ, các cậu cứ đi đi.”
Ba cô gái tạm biệt nhau, lúc này cô mới quay sang anh: “Thật ra anh không cần xuống đâu, không có chuyện gì hết.”
Cô biết anh lo cô sẽ không xử lý tốt được chuyện với hai người bạn cùng phòng của mình.
Anh cười nhạt, nắm tay cô về xe, hiếm khi nào được thấy sếp Chu nghiêm khắc của ngày thường buông lời khen ngợi như thế này: “Bạn cùng phòng của em cũng ổn phết.”
Anh nhìn cô cười mà tâm trạng cũng vui theo, sau khi khởi động xe, anh nhân cơ hội hỏi cô: “Đến Quan Di không em?”
“Hả?”
“Mấy hôm trước giúp việc ở Lan Đình nghỉ rồi nên vẫn chưa được dọn dẹp, về khách sạn với anh trước đã.” Anh giải thích.
“À, được thôi.”
Tâm trạng cô đang tốt nên cũng không có dị nghị gì, cũng không suy đoán sâu xa vì sao chủ nhà về rồi mà dì giúp việc vẫn chưa đi làm.
Trên đường, cô sực nhớ đến một chuyện. Cô nói với anh: “Bạn trai Lương Toàn cũng là người nhà họ Diệp, người ta cũng không tệ lắm đâu.”
Mặc dù cô không thích Diệp Tư Phạm nhưng dẫu gì cô cũng khá thân với Lương Toàn, cũng có duyên được gặp bạn trai cô ấy đôi lần.
“Có thể…” Cô còn chưa nói hết câu.
Thật ra cô cũng thấy không ổn cho lắm, dù sao thì anh cũng đã xả giận cho cô, thế mà giờ còn hi vọng anh sẽ không liên lụy đến nhà họ Diệp, không nên khiến Lương Toàn khó xử với bạn trai thì đúng là đang làm khó anh thật, đã vậy còn cho thấy cô đang không biết điều nữa chứ.
Thế nhưng Lương Toàn có lòng trông đợi vào cô thật.
Triệu Đường Diên bỗng xoắn xuýt hẳn lên.
Nghe cô nhắc đến nhà họ Diệp là anh đã biết cô định nói gì.
“Yên tâm.” Anh nói: “Nhà họ Diệp bị mỗi tầm nhìn hạn hẹp, ngoài người cầm quyền bù nhìn chả được cái trò trống gì ra thì còn lại cũng ổn, thất thoát có vài cái dự án thôi mà, không đến mức mất sạch cả nhà đâu.”
Nhưng người cần xử lý thì phải giải quyết thôi.
“Nhưng cái thằng kia thì vẫn phải dạy cho nó bài học.” Anh nói.
Không để Lương Toàn khó xử là được rồi, còn anh giải quyết Diệp Tư Phạm thế nào thì cô cũng không có ý kiến gì.
*
Mãi đến khi lên đến tầng cao nhất ở Quan Di, cô mới hiểu anh muốn làm gì. Chiếc bàn dài kiểu Âu trong nhà hàng được trang trí ngập ánh nến, thậm chí trên chiếc bàn con con bên cạnh còn xuất hiện một chiếc bánh gato xinh xắn.
Sực vỡ ra điều gì đó, cô ngạc nhiên, tròn mắt nhìn anh: “Hôm nay là sinh nhật anh à?”
Cô không biết sinh nhật anh thật bởi vì anh chưa từng nói cho cô bao giờ.
Cô nghĩ ngợi, hình như suốt hai năm qua, anh cũng không đến gặp cô vào khoảng thời gian này, nếu anh không đi làm thì cũng phải đi công tác, nên cũng chẳng khi nào nhắc đến chuyện sinh nhật.
Thế sao tự dưng năm nay anh lại thay đổi suy nghĩ?
Chu Trầm từ chối cho ý kiến, anh dắt cô ngồi xuống bàn ăn, lúc này anh mới nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi: “Vậy cô Triệu đồng ý ăn sinh nhật anh chứ?”
Cô thích thú trước vẻ quý ông của anh, mắt cong cong nét cười: “Anh không nói trước cho em, không thì em đã chuẩn bị quà cho anh rồi.”
Nụ cười trên môi anh càng thêm rạng rỡ, anh xoa đầu cô, đáp: “Có em ở đây là đủ rồi.”
Người cô cứng lại.
Anh ra ngồi đối diện với cô, phục vụ như thể đã bấm giờ để bước vào, bưng rượu vang và bít tết đến cho hai người.
Khác với bữa ăn sinh nhật hoành tráng và ngập tràn pháo hoa của Triệu Đường Diên, sinh nhật Chu Trầm lại có vẻ trang trọng hơn nhiều, đến cả dụng cụ đồ ăn được bày ra cũng tuân thủ nghi thức phương Tây một cách nghiêm ngặt.
Cô vừa xắt bít tết vừa nghĩ xem nên mua quà gì cho anh.
“Em đang nghĩ gì đấy?” Phía sau những ngọn nến lấp lánh, dường như anh cũng thấy được những suy nghĩ đang lững lờ trong cô.
Cô mỉm cười, cảm thấy anh chẳng thiếu cái gì cả, cô có rất nhiều thứ do anh tặng nên giờ cô không biết anh cần gì, quyết định hỏi thẳng anh luôn: “Thấy đột ngột quá, rõ ràng là sinh nhật anh mà hình như lại thành bất ngờ cho em rồi.”
Ánh sáng lập lòe trong ánh mắt Chu Trầm, anh từ từ đặt ly rượu xuống rồi bước đến bên cô.
“Thật ra thì.” Anh nói: “Anh cũng muốn một món quà.”
“Gì cơ?” Cô vô thức nói theo anh.
Anh cúi người bế cô ra khỏi ghế rồi về thẳng phòng ngủ của hai người, nói ngắn gọn súc tích: “Muốn em.”
Cô đã hiểu thành anh muốn cơ thể mình. Nhưng suy nghĩ của cô cũng đúng thôi, anh đã đặt cô lên giường, bàn tay mớn trớn khắp da thịt cô, không khí nồng đượm lại từ từ bay lên.
Phục vụ ở Quan Di phải nói là đỉnh cao của sự chu đáo, không chỉ thắp nến trong phòng ăn mà cả phòng ngủ cũng thấy những ánh nến lấp lánh. Mà trên giường còn ngập những cánh hoa, nom đỏm hơn nhiều, hương hoa hồng trong không khí xen lẫn với mùi tinh dầu, không đến mức quá gai mũi mà hương thơm rất nhẹ nhàng vừa phải.
Chu Trầm rất chi là hài lòng với sự giác ngộ của nhân viên, anh thầm nhủ, có khi cuối năm phải tăng tiền thưởng rồi.
Vì nay là sinh nhật anh nên cô cũng khôn khéo bất ngờ, nghe theo anh để anh cởi quần áo mình rồi vòng tay ôm cổ anh đáp lại nụ hôn của anh.
So sánh với hai năm trước thì nụ hôn của anh đã dịu dàng và lãng mạn hơn nhiều, thâm chí lực đạo của lưỡi cũng mềm mại như đan lụa vậy.
Anh cố tình dụ dỗ cô, đây là điều chưa từng có bao giờ. Anh muốn dụ dỗ cô ở lại, cam tâm tình nguyện kề cận bên anh.