Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị

Chương 5



Tình thế nháy mắt thay đổi.

Một giây trước vẫn là một anh trai xinh đẹp như ánh mặt trời, đang hướng dẫn nấu ăn như một streamer ẩm thực, một người mới đẹp trai như nam thần, giây sau đã bị kéo sạt sạt lên cầu thang, suýt chút nữa nát cả mông.

Đừng nói Lâm Khách, khán giả cũng không phản ứng kịp, bình luận toàn là "Thật tiếc", "Không nỡ nhìn", "Tư thế kéo cổ như này không sao đấy chứ?", "23333 chưa gãy là may"...

Số người xem đã nhảy vọt lên 120098 người xem, chạm đến sáu con số.

Lâm Khách vô tình liếc nhìn màn hình trên vòng tay, lúc này mới cảm nhận rõ ràng sự ác ý của thế giới này.

Kỹ năng nấu ăn của cậu cùng lắm thu hút được vài chục nghìn người thôi, tại sao bây giờ đã nhảy đến sáu con số rồi?

Làm sao có thể mong người khác cầu sự tốt đẹp cho mình?

Nhưng mà khó có thể thay đổi được thị yếu của khán giả được, việc quan trong bây giờ là phải thay đổi vận mệnh của mình.

Phân thân đã kéo cậu lên đến hành lang tầng hai, nhìn dáng vẻ của hắn đang muốn kéo cậu lên tầng ba, không biết để làm gì.

Vừa mới khôi phục lại một chút ý thức, Lâm Khách cảm thấy rất sợ hãi.

Cậu chỉ người thường, mặc dù đã chết một lần, nhưng vẫn rất sợ chết, hơn nữa lực tay ở cổ vừa mạnh vừa lạnh cóng, làm cậu có cảm giác mình chuẩn bị ngũ mã phanh thây rồi.

Cậu muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực.

Khi tên biến thái kéo cậu lên tầng, làm cho mông cậu đau đớn, đột nhiên cậu hiểu ra!

Đối phương sẽ chưa muốn giết cậu, nếu không chỉ cần dựa vào sức mạnh của tên biến thái, còn phải kéo cậu đến chỗ khác để giết à? Chỉ cần bẻ một cái, đã đủ cho cậu ngỏm rồi.

Lâm Khách sử dụng EQ để an ủi mình, hít một hơi thật sâu để thả lỏng tâm trạng.

Vừa thả lỏng cơ thể, khả năng quan sát quay về, lập tức cảm thấy không đúng.

Lúc nãy bị kéo đi, cậu không nhìn thấy Diệp Thời đâu, cũng không thấy đám trẻ con đâu, màu sắc toàn cô nhi viện đã thay đổi.

Bức tường màu đỏ vẫn ở đó, tay vịn cầu thang màu nâu vẫn y nguyên nhưng tất cả không u ám như bây giờ.

Nó giống như quang cảnh cô nhi viện Lâm Khách đến vào một giờ trước, bây gowiowff Lâm Khách có thể xác nhận, chúng không cùng một không gian.

Vậy những đứa trẻ cậu vừa nhìn thấy, có phải những đứa trẻ ban đầu không?

Dù sao cơ thể cậu chỉ hoạt động được nửa người bên trái, quyết định sử dụng não trước.

Suy nghĩ thật cẩn thận, chỗ kỳ lạ ngày càng nhiều.

Ví dụ như lúc đầu bọn nhỏ bị biến dị. Lúc đầu Lâm Khách cảm thấy đó là hệ thống muốn tăng thêm sự khủng bố, bây giờ thì chưa chắc.

Giống như những đứa trẻ bị hóa già...



Một đống suy nghĩ cùng với linh cảm hỗn loạn, khiến cho Lâm Khách không thể hiểu được, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.

Đau đớn truyền đến vai phải, cuối cùng cậu cũng có lại cảm giác.

Đúng lúc này, người kéo cậu dùng lại, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh mở cửa.

<Kênh chat: Không dám nhìn luôn.>

<Kênh chat: Miệng thì chê nhưng cơ thể lại rất thành thật ở lại xem.>

<Kênh chat: Boss quá đỉnh, trực tiếp bắt người vào không gian khác, lúc nãy cắt cảnh tôi thấy chị gái kia đứng ngốc luôn.>

Điệp Thời ngẩn người là thật.

Vừa nãy thanh niên vẫn còn đang rửa bát trước mặt mình, đột nhiên biến mất, một chiếc đĩa vỡ vụn rơi trong bồn rửa bát, dòng nước rơi xuống các mảnh vỡ làm tung tóe bọt nước.

Cô rút ra một lá bùa ném lên không trung, lá bùa màu vàng cháy rụi rồi tan biến, không giống như có quỷ xuất hiện.

Tâm trạng rơi thẳng xuống đấy.

Cô muốn lao ra ngoài hội tụ với bọn Chu Triệu, nhưng bọn trẻ bên ngoài vẫn còn muốn ăn.

Không thể hấp tấp được!

Diệp Thời cố gắng bình tĩnh, mang đĩa bánh mỳ nướng cắt lát ra bên ngoài.

Bọn nhỏ ngồi xung quanh bàn, bởi vì uống sữa bò, ăn bữa sáng nóng hổi, sắc mặt bọn chúng ửng đỏ, không còn xanh trắng như lúc trước.

Diệp Thời còn tưởng cảm thấy mình bị ảo giác, cảm thấy hình như bọn trẻ mập hơn, đồng thời cũng "trẻ" hơn lúc nãy.

<Kênh chat: Không giám xem bên kia, vội vàng quay về xem tiết mục ẩm thực thôi. Bọn trẻ hình như đáng yêu hơn lúc nãy, là tôi bị hoa mắt à?>

<Kênh chat: Không phải cậu bị hoa mắt, mà tôi cũng thấy bọn nhỏ rất ngoan. Mấy trăm năm trước tôi đã từng vào phó bản này rôi, đầu tiên chúng tôi đánh thuốc khiến bọn trẻ bị hôn mê, sau đó lấy được kho báu, kho báu là gì tôi không nhớ rõ nữa...Dù sao lúc đó không thấy đám trẻ đáng yêu như bây giờ, lúc đó gớm gần chết, ruột, đầu bay khắp nơi, tình hình khác hoàn toàn so với bây giờ.>

<Kênh chat: Cho nên không cần đánh nhau cũng có thể qua cửa hả? 666, tôi phải đuổi theo anh trai nhỏ thôi.>

<Kênh chat: Vừa mới vào, ai có thể nói cho tôi biết ai là anh trai nhỏ được không? Là người bị Boss kéo vào cửa kia à? Cũng có gì đâu, chẳng qua ngoại hình đẹp hơn một tý, sao lại thổi phồng lên trời cao rồi??>

<Kênh chat: Bọn anti cút đi! Tôi tin anh trai nhỏ có thể sống sót!>

<Kênh chat: Aaaaaa, góc nhìn của anh trai bị đen sì rồi, aaaaaaaa!>

Lúc Lâm Khách bị viện trưởng kéo vào trong cửa mới hoàn toàn khôi phục lại cảm giác.

Bốn phía tối đen, tay chân có thể cử động nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người trên đầu, thả người cậu xuống, giống như vứt một món đồ nào đó xuống đất, cơ thể cậu lảo đảo, "ầm" một tiếng, hình như kéo mật vật nặng gì đó trên đất.

Không giết cậu...

Lúc này Lâm Khách mới phát hiện cơ thể mình toàn là mồ hôi lạnh, sau gáy tê rần, lúc nãy tập trung suy nghĩ, chẳng quá dùng hoạt động não át đi sợ hãi mà thôi.

Thả lỏng cơ thể, cảm nhận được đau đớn từ cơ bắp do quá căng thẳng, Lâm Khách thấy cả người mình đều đau, cuộn tròn người lên tấm thảm.

Một tấm thảm?

Hệ thống: "Ký chủ?"

Lâm Khách ngạc nhiên.

Là hệ thống số hai.

Hệ thống Chủ Thần đã từng nói, khi phó bản đã mở, sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp, nó sẽ không còn khả năng tự do liên lạc. Nhưng trong quá trình tham gia phó bản, hệ thống Chủ Thần vẫn có thể thông báo thông tin người chơi bị đào thải, có thể thấy nó được giữ lại một phần khả năng liên lạc, hoặc là chỉ đóng vai trò truyền thông tin trong phó bản mà thôi.

Nhưng bây giờ, hệ thống số hai có thể tự do liên lạc với cậu, nói cách khác, cậu đã không còn ở trong phó bản cô nhi viện nữa?

Đôi mắt dần dần thích nghi với bóng tối.

Gương mặt Lâm Khách chạm phải tầm thảm sạch sẽ, hoa văn phức tạp, cậu mở to mắt nhìn.

Rất quen, đây chính là thư phòng lúc cậu vừa mới tiến vào thế giới Chủ Thần!



Thư phòng vẫn mờ mờ như cũ, bên cạnh là bàn làm việc lớn, các vách tường đều là tủ sách, lưng sách được mạ vàng nhìn rất quý, đang phản chiếu ánh sáng trong bóng tối.

"Yo."

Một tiếng kêu vang lên, hoa văn cùng với ánh sáng đột nhiên vặn vẹo, làm cho người ta có áo giác không gian đang rung chuyển.

Hệ thống số hai: "Ký chủ...Tôi...Không ổn định...Yêu cầu sử dụng đạo cụ để liên kết..."

Gióng nọi mềm mại của hệ thống số hai ngắt quãng, không hiểu sao nghe rất u ám và quỷ dị.

Hệ thống số hai: "Trạng thái của Chủ nhân..."

"Yo..."

Một loạt âm thanh đứt quãng như chiếc đài radio cũ kỹ, hệ thống số hai đột nhiên im lặng.

Lâm Khách: "???"

Từ từ đã, cậu chỉ là một người làm công nho nhỏ, sao cứ bắt cậu phải hưởng đãi ngộ của vai chính, sao không nói hết đoạn đằng sau đi?

Đạo cụ liên kết là cái gì? Cái gì mà trạng thái của Chủ nhân? Làm sao để liên kết?

Mỗi dây thần kinh trên người cảm nhận được sự nguy hiểm, nhiệt độ thư phòng đột nhiên giảm xuống, bàn làm việc to lớn trong bóng tôi nhìn rất dữ tợn, giống như một con quỷ dữ.

Trong lòng Lâm Khách đột nhiên cảm thấy không đúng, sau đó lăn người sang chỗ khác.

Ngay sau đó, ngay chỗ cậu vừa nằm, hoa văn trên thảm đột nhiên biến thành những cái răng sắc nhọn, mọc dài hơn ba thước.

(*) một thước = 33 cm.

Trong nháy mắt, Lâm Khách đồ mồ hôi lạnh đầy người, nếu vừa rồi cậu không nhạy cảm, lúc này đã tan xương nát thịt.

Lâm Khách khó khăn ngồi dậy, chỉ thấy ánh sáng từ đèn trên bàn chiếu sángt tạo thành một khoảng tối trống rỗng trên bức tường, giống như một con thú canh giữ vực sâu, cơ thể không ngừng to lên, run rẩy, ánh sáng trong phòng ngày càng ít...

Một bóng đen to lớn lao ra, da đầu Lâm Khách tê rần, quay đầu bỏ chạy, nhưng làm sao chạy nhanh hơn Boss không phải là người được. Cậu bị đánh trúng, sau cổ đập lên tường, lưng và mặt chạm mạnh lên tường, tạo thành tiếng nặng nề.

Lâm Khách cảm thấy cơ thể mình sắp nát rồi.

Dưới dự đau đớn, cậu theo bản năng giơ tay bẻ đôi tay đang bóp cổ cậu ra.

Nhưng sức lực của bóng đen quá lớn, nói đúng hớn không phải bóng đen đè Lâm Khách lên tường, mà toàn bộ không gian bị thao túng, không khí xung quanh giống như đang giúp sức bóng đen, tạo thành một lồng giam kín mít.

Cứu mạng...

Lâm Khách cố gắng thở, hai chân vô lực ghim chặt lên tường.

Hô hấp càng ngày càng khó khăn...

Lúc gần chết, Lâm Khách đột nhiên tức giận.

Đối diện với tình trạng bất lực, đối với cái chết ngớ ngẩn, đối với Boss không nói lý.

Mày muốn giết liền giết? Vậy mày kéo tao đến đây làm gì? Đến đọc sách cho mày nghe à?

Nếu cái chết dễ như này, hệ thống tốn một đống lời khuyên để cậu trở thành nhân viên công tác để làm gì>

Đến cuối cùng vì sao sống hơn hai mươi năm, cần cù chăm chỉ làm việc, là để chết một cách nhảm nhí ở chỗ này sao?

...Từ từ, cậu tức giận, cậu phẫn nộ?

Lâm Khách đột nhiên bừng tỉnh, chỉ vì đối mặt với sự vô lực mà cậu nổi giân?

Loại cảm giác này quá xa lạ, xa lạ đến nỗi Lâm Khách thấy không đúng, may mắn kịp thời thoát ra, lúc này mới cảm thấy ngón út bên trái truyền đến đau đớn, cơn đau còn mạnh hơn so với trước, rất giống như một cái bàn là nhỏ, khiến da cậu nóng lên, không thể trốn thoát, trốn cũng không được, giống như một cực hình...Lâm Khách còn tưởng ngón út của mình sắp bị đốt đến đứt ra.

Nhưng cũng đúng, phải đau đớn như vậy mới làm cậu tỉnh táo, cảm nhận được sự tức giận không lý do của bóng đen kia truyền cho cậu.

...Liên kết?

Đôi mắt Lâm Khách sáng ngời.



Hay rồi, thì ra mày đang tức giận!

Từ khi Lâm Khách tỉnh táo, cậu cảm nhận được sức lực của bóng đen dần giảm bớt, ánh sáng đèn band dần dần chiếu sáng đến giữa phòng. Lúc này Lâm Khách mới nhìn thấy một bóng dáng to lớn nằm trên bàn.

Bóng dáng dị dạng đen sì, hai bả vai nhô cao, làm cho áo blouse trắng phồng lên, rất giống con quái vật rất giống trong phim "Người đẹp và quái vật."

Lâm Khách thở hổn hển, tay trái dùng hết sức, năm ngón tay thon dài nắm chặt lấy bóng đen kia, dường như muốn dung nhập với nó.

Cậu dựa vào tường, cố gắng khôi phục lại hơi thở, làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.

Tác dụng của chiếc nhẫn làm cho cậu hiểu rõ, đây có vẻ là đạo cụ giúp cậu trấn an cảm xúc của đối phương.

Theo lý thuyết đạo cụ này không thích hợp với Lâm Khách, bởi vì từ khi còn nhỏ cậu là một đứa trẻ rất nhạy cảm, ba mẹ ra ngoài làm công, cậu phải ăn nhờ ở đậu rất nhiều năm, phải nhìn sắc mặt người khác để sống, cậu rất dễ bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng, lúc còn học cấp hai bởi vì quá hiền nên dễ khóc, dẫn đến bị người ta mắng là ẻo lả...Sau này lớn lên, cậu bắt đầu đánh nhau với đám lưu manh kia, sau đó bọn chúng không dám trêu chọc cậu nữa.

Cảm xúc hai "người" dần ổn định, bóng đen dần dần thu nhỏ lại, hai chân Lâm Khách chạm được xuống mặt đất.

Xong rồi sao?

Thì ra Boss không quá đáng sợ như này, Lâm Khách nghĩ mà mừng.

Cậu còn chưa kịp thở ra, bóng đen vừa thu nhỏ đột nhiên to dần lên!

Lâm Khách: "???"

Không thành công?

Bây giờ cậu đã có kinh nghiệm, bước lên một bước, cầm lấy một tay của bóng đen...Cậu nhờ vào ánh sáng yếu ớt mới nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên bàn, tay phải để lên trên tai trái, cố gắng co thân hình cao lớn, nhưng sức lực năm ngón tay trái quá lớn, trực tiếp chạm vào bàn gỗ, cậu nằm được chỗ xương cổ tay của người đàn ông.

Lâm Khách: "..."

Một cái bóng đen nhỏ mà kinh khủng như này, ngài đang muốn hủy diệt thế giới này à?

Ý thức được bản thân bắt đầu buồn bực, Lâm Khách lập tức bình tĩnh lại, cố gắng ổn định tâm trạng.

Rất tốt, bóng đen dần dần thu nhỏ lại.

Nhưng Lâm Khách đồng thời gặp một vấn đề lớn,

Chuyện này không đơn giản như vậy, cậu bị mắc kẹt rồi.

Hoặc là cậu tìm được cách mới giải quyết được tâm trạng của Boss, hoặc là thả tay ra sẽ bị bóng đen của Boss giết chết, hoặc là...

...Nắm lấy cổ tay của Boss cho đến khi trời đất hoang tàn.

Trong nháy mắt, Lâm Khách cảm thấy bực bội và tức giận!

Đây không phải công việc cho con người! Cậu đang làm công việc gì thế này!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.