Một cô gái đứng trước mặt Tuấn Anh chìa ra một hộp quà, gương mặt cô gái đỏ ửng.
Tuấn Anh im lặng nhìn cô gái đó, cậu không có chút biểu cảm nào. Trong đầu cậu chỉ hiện ra hai chữ “phiền phức”
Mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn, mọi người trong lớp đều tò mò ra ngoài hóng hớt.
Đang trong giờ ra chơi mọi người ở ngoài hành lang rất nhiều, sự kiện chấn động này ai ai cũng được chứng kiến.
Đây là Vũ Kim Ngân học lớp 11B5, một cô nàng khá xinh đẹp nhưng nghe phong thanh là thành tích học tập khá tốt, tính tình cũng hiền lành.
Nhìn qua thì cũng khá hợp với Tuấn Anh thế nhưng cái cảm giác mỏng manh ấy đã bị phá vỡ. Tuấn Anh nhìn cô nàng đó thiếu điều là đuổi cô ta về lớp, cậu lạnh lùng cất tiếng:
“Cậu biết gì về tôi? À không, tại sao cậu lại thích tôi?” Từng câu hỏi như dao găm đâm vào trái tim của những cô gái đang chứng kiến màn này.
Dương Hà Anh tò mò nhìn ra xem.
Cô khá hứng thú, lần đầu nhìn thấy tỏ tình ngoài đời thật chứ không phải trong phim như thế này, cũng khá kích thích.
Nghe được câu đáp lại của Hoàng Tuấn Anh cô khá bất ngờ, bình thường thì khi ai đó nói: “tớ thích cậu” thì người đáp lại thường sẽ đáp lại là “ tớ cũng thích cậu” nếu thích, hoặc “tớ không thích cậu” nếu không thích. Chứ chẳng ai đi vặn lại như Hoàng Tuấn Anh.
Nghĩ đến đây cô phì cười, thảo nào mấy cô gái từng bám cửa sổ mấy hôm trước chạy hết.
Tuấn Anh nhìn cô nàng kia câm nín không trả lời, cậu không kiên nhẫn nói tiếp:
“Tôi cho cậu 3 giây, không nói thì về lớp.... Một”
“Tớ..” cô bạn kia ấp úng đến phát khóc.
“Hai”
“Cậu rất đẹp trai” cô bạn Ngân kia lắp bắp đáp.
Tuấn Anh nhìn cậu ta nhíu mày rồi quay người vào lớp.
Cô bạn Ngân kia thấy cậu hành động như thế thì ngớ người ra, thẹn quá hoá giận hét:
“Tại sao cậu lại hành động như thế? Tớ thích cậu là thật, tớ thích cậu từ lần đầu nhìn thấy cậu. Cậu không thể cho tớ cơ hội sao”
Tuấn Anh quay lại nhìn cậu ta, ánh mắt thờ ơ coi như không quan tâm. Cậu lạnh nhạt nói:
“Chỉ thích tôi vì tôi đẹp trai đủ để làm bạn gái tôi á? Cậu bị ảo à? Đừng nằm mơ nữa, mấy người như cậu chỉ muốn ra oai với bạn bè thôi, không vui đâu”
Tiếng trống vào lớp vừa kịp lúc vang lên, mọi người xung quanh hóng hớt xong cũng bỏ đi, Ngân đứng chôn chân ở đó cảm giác nhục nhã ê chề, nhìn vào lớp đó thấy Hoàng Tuấn Anh đang vỗ vai người con gái ngồi cạnh, cô gái đó nổi cáu đánh lại, nhưng Hoàng Tuấn Anh lại cười cười chứ không hề nổi cáu gì.
Cô ta căm phẫn dán mắt chặt vào cô gái kia rồi xoay người bỏ đi.
Ở trong lớp.
“Này, cô bạn kia có phải sẽ đánh ghen tôi không thế? Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy?” Hà Anh vừa ngước lên nhìn cô gái ban nãy đã bỏ đi.
“Cậu nghĩ nhiều rồi”
Tuấn Anh với lấy vở nháp Hà Anh để trên bàn để xem giải trí. Hà Anh bực bội giật lại:
“Ai cho mà lấy”
Tuấn Anh lấy lại rồi tỏ ra tỉnh bơ nói:
“Còn cái gì trong này tôi chưa thấy nữa sao?”
Vở nháp của Hà Anh ngoài để nháp các môn học ra thì toàn ghi mấy cái tào lao nhưng cậu lại thích xem nó, đôi khi có mấy hình vẽ anime cô tự nghĩ ra khi lại mấy cái meme, mẩu truyện tranh hay lại mấy cái trích dẫn trong những quyển tiểu thuyết mà cô đã đọc toàn là mấy cái hay cả.
Ô kìa!
Lật phải một trang cậu ngay lập tức nhận ra đó là cậu tuy đây chỉ là hình anime thôi nhưng nhìn mái tóc giống cậu như đúc chưa kể là cái mặt. Khều nhẹ tay Hà Anh cậu hí hửng hỏi:
“Cái này cậu vẽ tôi hả?” Đưa qua cho Hà Anh xem.
“Gì?” Cô ngẩng đầu lên rồi nhìn vào quyển vở sau đó đáp:
“Ờ”
“Đẹp trai ghê nha, cậu đúng là có mắt thẩm mỹ đó” Cậu khen tấm tắc.
“Chuyện, tiêu chuẩn cái đẹp của tôi cao lắm nha” Hà Anh nhìn vào bức vẽ phác qua loa trên giấy của mình, nhưng thực ra nó lại hiện rõ nét đẹp của nhân vật kia, cười dịu dàng.
Không thể thấy là cô đang cười nhưng đôi mắt kia hiện rõ vẻ ấm áp hạnh phúc.
“Cho tôi bức này nhé” Cậu nói xong có ý định xé vở. Hà Anh nhìn thấy liền ngăn lại.
“Không được, tôi có tô màu trên app rồi, cấm xé vở của tôi. Muốn lấy thì để tôi gửi ảnh cho”
Tô trên điện thoại sao? Tuấn Anh ngơ ngác một lát rồi nói luôn:
“Đâu, cho tôi xem”
Hai đứa ngồi chụm đầu vào một cái điện thoại đôi khi Tuấn Anh cười khúc khích chẳng biết là gì, bọn trong lớp đều có chung một suy nghĩ là:
“Hai đứa này không bình thường một chút nào”
___
Chẳng biết mấy hôm nay có phải là tam tai của Hà Anh hay không mà cô gặp đủ loại chuyện ối giời ơi.
Vào buổi tối sau khi nấu ăn và ăn cơm xong Hà Anh thử vào Facebook để đọc truyện như mọi hôm, thế nhưng lần này lại hiện ra dòng chữ “Tài khoản của bạn đã bị mất“.
Cô ngơ ngác làm đủ thao tác để lấy lại nick của mình nhưng không được, cô ảo não gãi đầu.
Tài Khoản lập được năm năm của cô không hiểu sao lại bị lấy mất, trong khi cô chưa từng gây hấn gì với ai để dẫn đến việc này. Bao nhiêu kỉ niệm lưu giữ trong đó cứ thế mà bị bay sạch.
Hoàng Tuấn Anh vừa từ ngoài đi vào, thấy cô ảo não như thế kia liền hỏi:
“Cậu sao đấy Ngáo?”
Hà Anh ngước lên nhìn cậu mếu máo nói:
“Tôi bị mất tài khoản Facebook rồi, chiều nay còn vào được mà”
Cậu đang thay dép nghe thế hơi ngạc nhiên, thay xong liền đi vào ngồi xuống cạnh cô xem.
Hà Anh vừa chụp màn hình lại rồi nhắn vào nhóm tổ trong Zalo:
“Mọi người ơi, nick tôi bị hack rồi, Nếu thấy nick này nhắn tin cho các bạn thì không phải là tôi đâu nha”
Một người seen, hai người seen rồi cứ thế tăng lên. Huyền My nhắn đến hỏi Hà Anh:
“Sao lại thế? Lúc chiều tớ vẫn thấy cậu vào được mà”
“Tớ cũng không biết nữa”
Cô cũng không biết tại sao nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác có ai đó đã cố ý hack nick cô.
Hà Anh thở dài não nề, Tuấn Anh ở bên cạnh cô đang nhắn tin vào nhóm lớp, nhắc cả lớp hộ cô. Hà Anh biết nhưng vẫn hỏi:
“Cậu đang làm gì đấy?”
Tuấn Anh trả lời:
“Tôi nhắc cả lớp hộ cậu, đằng nào nhóm lớp mình cũng ở trong mess. Để tôi nhờ quản trị viên kích nick kia ra”
Hà Anh khẽ ho một cái rồi nhìn điện thoại, cô bụng là sẽ đi lập một nick mới. Cô không tiếc cái nick đó cái cô tiếc là dữ liệu bên trong nó kia kìa, lại phải mò lại từ đầu.
Hà Anh vừa bấm bấm vừa vu vơ nói:
“Sao tôi có cảm giác mình đang bị chơi đểu vậy nè, tôi mà biết thằng nào lấy nick tôi đi loè người tôi lập tức giã nó” nói chưa xong cô lại bị sặc nước bọt nên lại họ sặc sụa.
Tuấn Anh thấy thế liền quay lại vỗ lưng cô rồi mở mồm chọc:
“Để tôi xem cậu có dám không? Lúc gặp rồi đừng có hèn nha”
Hà Anh bớt ho hơn một chút cô lau miệng mình rồi nói:
“Nếu nó to con quá chắc tôi định làm người hèn thật”
Sáng hôm sau.
Hà Anh và Tuấn Anh vừa đi đến lớp thì có mấy cô bạn mặt đằng đằng sát khí đứng trước mặt cô, một cô bạn mặt mày tức đến mức đen mặt nắm lấy cổ áo cô gằn giọng:
“Dương Hà Anh, sao loại cậu lại nhỏ nhen như thế hả? Bọn tôi đã xin lỗi cậu rồi thế sao cậu lại nhắn tin chửi bọn tôi hả? Đã thế cậu còn dám tán người yêu tôi...” Cô bạn kia tức đến run người, đôi mắt vì khóc mà sưng húp nhìn rất thương.
Hà Anh hơi bất ngờ chưa kịp phản ứng thì bạn khác lên tiếng.
“Đúng thế cậu dám gạ gẫm cả crush của tôi, cậu làm thế mà coi được à” nói xong bạn đó kéo lấy tóc của Hà Anh và cho cô một bạt tai.
Cả đám không liên quan gì chứng kiến vội vàng vào can ngăn, Hoàng Tuấn Anh cố giằng tay cô bạn kia ra khỏi Hà Anh bực mình nói:
“Có gì từ từ nói, sao các cậu lại đánh cậu ấy như thế hả? Không rõ ngọn ngành gì mà lao vào đánh người ta vậy mà coi được sao?”
Cô nàng kia cứ nắm chắc lấy tóc của Hà Anh không buông, Tuấn Anh sợ làm đau cô và tránh làm cô bạn kia bị thương nên cũng lóng ngóng.
Mấy bạn khác cũng vội vào can ngăn.
Viên Thu Trâm và Lê Thanh Trúc vừa đến thấy cảnh đó cũng vội vàng vứt cặp sách vào chỗ và lao đến.
“Chúng mày làm cái gì thế hả? Buông cậu ấy ra” Trúc giữ một cô bạn lại, Trâm thì vào can ngăn không cho bảy tám đứa con gái đánh bạn mình.
Trúc với Trâm đều bị đẩy ra.
Mấy bạn nữ trong nhóm chặn đường kia không nghe bất kì ai cứ lao vào đánh Hà Anh, một bạn to con nhất đẩy Tuấn Anh ra ngoài cửa làm người cậu đập vào tường. Khung cảnh trong lớp rất hỗn loạn, sách vở bay loạn xạ và tiếng hét loạn xì ngầu hết lên.
Mấy người đi ngang qua cũng tò mò ngó vào.
Dương Hà Anh đột nhiên bị đánh hội đồng kiểu này nên rất hoảng loạn, cô không kịp phòng thủ gì mà cứ ôm đầu từng cú đạp, cú đấm liên tiếp hạ vào người cô. Hà Anh cắn chặt môi nhắm mắt lại nước mắt tuôn ra.
Hoàng Tuấn Anh sau khi hồi thần lại cậu nắm chặt tay thành nắm quyền, đấm mạnh vào cái tường gằn giọng hét:
“Dừng lại!!”
Mấy đứa kia lập tức ngừng lại nhìn phía người cất tiếng nói ban nãy.
Hoàng Tuấn Anh thấy mấy đứa chúng nó cũng dừng lại, cậu tức giận đến mức gân xanh nổi lên. Không còn từ ngữ nào để miêu tả tâm trạng cậu lúc này ngoài chữ “Tức giận”
“Đcm mấy đứa chúng mày bị não ngắn à? chuyện gì thì từ từ mà nói. Chưa rõ ngọn ngành như nào mà chúng mày lao vào đánh người ta, đánh oan ra đấy người chịu thiệt cũng là chúng mày thôi, làm con người thì suy nghĩ thấu đáo một chút đi”
“Còn nữa, chúng mày hôm qua không xem tin nhắn nhóm lớp đúng không? Tao biết ngay mà, không xem nên mới dẫn đến cái hành động mất não hôm nay đấy. Cái nhóm chúng mày, cậy học giỏi rồi thích làm gì thì làm, thích bắt nạt ai thì bắt nạt chắc vui lắm nhỉ, tao mà là mấy đứa chúng mày sau ngày hôm nay chắc tao phải chôn đầu xuống đất mới rửa hết nỗi nhục này mất”
Tuấn Anh chửi một tràng, ngày cả xưng hô lịch sự cũng ném hết đi, câu tục nhất cũng phun ra nói không thương tiếc. Cậu còn đang thấy mình chửi thế này là quá nhẹ, cậu còn muốn đào mồ mả tổ tiên của chúng nó lên mà chửi.
Cậu bớt cáu hơn một xíu, nhưng giọng điệu vẫn rất tức giận:
“Cuối chiều hôm qua Dương Hà Anh bị mất hack mất nick, tao đã nhắn tin trong nhóm lớp để nhắc mọi người là nếu nick đó nhắn tin đến thì không phải cậu ấy đâu. Thế mà chúng mày không xem để rồi nay lên đánh cậu ấy”
Mấy đứa vừa đánh Hà Anh nghe thế liền đơ người.
Tuấn Anh nhìn Hà Anh đang rũ rượi ngồi dưới đất tóc cô rối tinh rối mù bị cắt xén một mảng đuôi tóc, cái áo sơ mi trắng rách tả tơi, mặt có mấy vết tím quá đáng hơn là máu mũi hoà với nước mắt làm nhem nhuốc mặt cô. Thanh Trúc và Thu Trâm vỗ về an ủi cô, Hà Anh vừa ôm lấy hai cô bạn vừa khóc dường như rất hoảng sợ.
“Cái gì thế này?” Nguyễn Hải Đăng vừa đến lớp đã thấy một màn lộn xộn thế này thì rất tức giận, cậu ta quát cả đám lập tức dọn dẹp lại rồi lập tức họp cả lớp lại giải quyết.
Hiện tại chưa đủ thành viên trong lớp đến nên phải đủ thành viên rồi ổn định lớp lại và giải quyết một thể, nếu không được thì mới lên cô giáo chủ nhiệm.
Đám con gái kia nghe thế liền lúi húi dọn dẹp lại, đa phần mấy đồ bị vứt vương vãi ra là sách vở và đồ dùng của Hà Anh, nhiều món đồ mà cô cầm theo có vài món đã hỏng, cả màn hình điện thoại của cô cũng bị vỡ nát.
Tay cô run cầm cập ôm lấy cặp mình, Trúc và Trâm đỡ cô đi về chỗ, Hoàng Tuấn Anh đi nhặt lại đồ dùng và áo khoác cho cô, cậu lạnh lùng liếc mấy đứa con gái đang đứng dúm dó với nhau trên bục giảng kia một cái rồi lập tức về chỗ.
Lê Huyền My đến lớp với tâm trạng khá bất an, cô gặp Hoàng Minh Hiển và Phạm Gia Khánh cũng vừa đi đến cầu thang liền đi đến bắt chuyện, cả ba đứa vừa lên lớp vừa nói chuyện rất rôm rả. Vừa đến lớp thì thấy cả đám ngồi im thin thít mặc dù chưa vào lớp, Nguyễn Hải Đăng đang đứng trên bàn giáo viên khoanh tay rất lạnh lùng.
Vừa mới vào gần đến chỗ Phạm Gia Khánh đã quýnh giọng lên:
“Ôi, bị làm sao thế này?”
Cả ba vội đi gần đến.
Lê Huyền My vội vào chỗ cô kéo mặt Hà Anh đối diện với mình, nhìn mặt cô bạn chỗ nào cũng xanh xanh tím tím mái tóc bình thường khá dài nay bị cắt ngắn mất, đôi mắt ngập nước do khóc nhiều. My xót xa hỏi:
“Cậu bị sao thế này? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Ánh mắt Hà Anh rời rạc vô hồn không điểm tựa, nghe My hỏi Hà Anh chỉ lắc đầu nước mắt không tự chủ mà tuôn ra như lũ.
Huyền My ôm lấy Hà Anh vỗ về. Mặc dù chưa hiểu chuyện gì nhưng nhìn bạn mình như vậy My rất đau lòng.
Hoàng Minh Hiển không dám hỏi Tuấn Anh, cậu ta khều khều tay của Nguyên bạn cùng bàn mình vừa nhìn Hà Anh và Tuấn Anh rồi hỏi:
“Sao lại thành ra như vậy?”
Vừa mới đến lớp mà không hiểu tại sao lớp cứ im thin thít, Dương Hà Anh thì bị ai đánh tơi tả còn Hoàng Tuấn Anh thì đang trầm mặc xếp lại đống sách vở đã bị tan nát cho vào cặp sách của Hà Anh. Nhìn qua cũng hiểu là bị làm sao nhưng không hiểu là lí do gì.
Nguyên e dè nhìn Tuấn Anh rồi ghé vào Hiển nói thầm:
“Dương Anh vừa bị đám của Hải Hà đánh, hôm qua nó vừa chia tay người yêu là do nick bị hack của Dương Anh nhắn kích đểu vào nên mới ra cái cơ sự này”
Hiển thắc mắc hỏi:
“Hôm qua Tuấn Anh nhắn tin trong nhóm lớp rồi mà”
Một bạn nam khác cũng ngồi cùng bàn với Hiển và Nguyên cũng chen vào nói:
“Chúng nó không xem tin nhắn, giờ thì to chuyện rồi đây”
Hiển cười cợt nói:
“Lần đầu tiên trong đời tao thấy cái trò nick bị hack lại đi nhắn tin tán tỉnh người yêu bạn cùng lớp đấy, Có phải là đứa nào trong trường mình làm không?”
Ba thằng cùng bàn ngơ ngác rồi đồng thời quýnh giọng lên:
“Sao mày lại đoán thế?”
Hiển chỉ nhún vai, đấy là cậu ta nghĩ vậy chứ không chắc lắm.
Thế mà lại đúng thế thật.
Lớp 11B1 mỗi khi có mâu thuẫn hay là có hoạt động của trường hay gì đó đều giải quyết với nhau trước, sau đó mới để cho cô Chủ nhiệm quyết định, nếu như không thể tìm được tiếng nói chung thì mới đến tay của cô chủ nhiệm giải quyết và quyết định tất cả.
Khi mọi người trong lớp đến đầy đủ, Nguyễn Hải Đăng bắt đầu dùng giọng lạnh lùng quyền lực của mọi lần nói với cả lớp, cậu ta tra hỏi những người có liên quan đến. Trong những lúc sinh hoạt lớp Nguyễn Hải Đăng rất điềm tĩnh, có gì đều giải quyết công bằng và minh bạch không ai chịu thiệt nên ai ai cũng rất ưng ý.
“Tại sao lại dẫn đến đánh nhau như vậy?”
Tuấn Anh và Hà Anh không nói gì, Hải Hà đứng lên ấp úng nói:
“Có chút hiểu lầm nên bọn tao đã đánh..” vừa nói cậu ta vừa liếc nhìn về phía Hà Anh, Gương mặt bị hiện ra đủ vết xanh xanh tím tím ánh mắt nhìn phía này lạnh lùng đến mức cô bạn nhìn vào cũng hơi sợ.
Càng nhìn càng áy náy, mấy đứa đánh Hà Anh vừa xem lại tin nhắn trong nhóm lớp thì đúng như Tuấn Anh nói, đã có lỗi nay lại có lỗi hơn. Đúng là nhục không ngóc đầu lên được.
Nguyễn Hải Đăng coi như đã hiểu hết tất cả, cậu ta thở dài ảo não rồi nói:
“Coi như là kết thúc ở đây đi, vì coi như bọn mày đã biết mình đánh oan Hà Anh. Thế nhưng tao phải nói với cô chủ nhiệm vì chúng mày đã làm cho cậu ấy thành ra thế kia” nói đến đây cậu ta dơ tay về hướng của Hà Anh, cả lớp cũng hướng mắt lại nhìn bộ dạng hiện đang tả tơi của cô. Đăng nói tiếp:
“Tội này nặng đấy, vì đã xâm phạm đến tính mạng sức khoẻ của bạn học. Vì thế bọn mày phải xin lỗi Hà Anh, và hứa với tao cũng như mọi người trong lớp là lần sau không được nóng nảy như vậy nữa, nhất là hai đứa mày đấy Nhi, Hà”
Mấy đứa kia đồng loạt cúi đầu. Đăng nói:
“Tao chắc chắn là cô sẽ phạt chúng mày, chúng mày không phản đối gì chứ?”
Hải Hà lên tiếng:
“Không phản đối”
Đăng mỉm cười điềm tĩnh nói:
“Thôi được rồi, kết thúc tại đây nhé. Có gì cuối Tuần cô chủ nhiệm sẽ nói tiếp”
Nguyễn Hải Đăng đi xuống chỗ bàn của Tuấn Anh cậu ta nhìn Hà Anh rồi nói:
“Dương Anh, nếu bạn mệt quá thì cứ về nghỉ ngơi đi. Chắc bạn đang hoảng lắm rồi đúng không? Lúc nữa mình báo nghỉ cho. À Tuấn Anh cậu cùng cậu ấy về nhé”
Hà Anh níu lấy áo khoác của Tuấn Anh che đi người mình rồi cúi đầu, giọng cô mềm mềm nghẹn nghẹn nói:
“Mình cảm ơn”
Trông nhẹ nhàng thật sự. Cậu ta thầm mắng mấy cái đứa đã làm cô thành ra thế này một trận trong đầu.
Tuấn Anh đã khoác cặp của Hà Anh và của mình lên lưng rồi nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Hà Anh níu lấy tay cậu rồi đưa cho cậu cái áo khoác mà cậu đã khoác cho cô rồi nói:
“Trời lạnh lắm cậu mặc đi, để tôi mặc áo của tôi”
Tuấn Anh thấy vậy vừa tức vừa buồn cười, cậu rút cái khẩu trang mới tinh trong cặp rồi đeo vào cho cô đồng thời khoác lại cái áo khoác của mình giúp cô còn tiện tay đội cái mũ của cái áo lên, bản thân cậu lấy áo cô mặc. Cậu nói:
“Mặc đi”
Hành động bá đạo cộng với giọng điệu đe doạ của làm cho Hà Anh không nói gì nữa, mấy đứa trong lớp chứng kiến cũng ngây người. Không hiểu tại sao lại thấy hơi ngọt ngọt trong cổ họng.
Cả hai đứa cùng đi ra khỏi lớp, đi đến cầu thang thì gặp cô chủ nhiệm.
Vừa kịp chào cô một câu thì cô chủ nhiệm đi đến hỏi han Hà Anh, có vẻ Nguyễn Hải Đăng đã nhắn tin với cô rồi:
“Hà Anh có sao không em?”
“Dạ ổn ạ” Hà Anh cúi đầu lễ phép đáp.
Cô vén nhẹ tóc mái của Hà Anh lập tức nhìn thấy vết tím bầm ở đó, cô giáo thở dài rồi vỗ vai Tuấn Anh:
“Em về đưa em ấy đi khám nhé”
“Vâng” Tuấn Anh gật đầu đáp lời cô giáo rồi chào cô giáo và cùng Hà Anh rời đi.
Cô giáo tin tưởng giao Hà Anh cho Tuấn Anh vì đã biết về hoàn cảnh nhà cả hai đứa này.
Vào đợt họp phụ huynh đầu năm vì gia đình Hà Anh có việc nên là mẹ của Tuấn Anh đã thay mặt họp thay cho cô bé.
Người phụ nữ phong thái toát lên vẻ sang chảnh bá đạo điểm danh hai bạn nhỏ có số báo danh liền kề nhau, khi cô giáo hỏi thì Mẹ Tuấn Anh đã nói:
“Thật ngại quá tôi là phụ huynh của em Tuấn Anh, hôm nay bố mẹ của em Hà Anh có việc bận không thể đi nên tôi đi thay. Đừng lo chúng tôi là thông gia, có gì tôi sẽ về trao đổi với anh chị thông gia”
Cô giáo cùng các bậc phụ huynh khác sốc trong đầu chỉ cùng một suy nghĩ:
Cái gì vậy trời? Trường hợp gì đây?
Đến cuối buổi họp khi lên nộp tiền học thì Mẹ Tuấn Anh mới nói:
“Thật ra cô giáo ạ, hai đứa chúng nó hiện tại đang sống chung với nhau ở một ngôi nhà ở gần trường. Vừa rồi tôi nói là thông gia thì một phần nó cũng là thế, nhưng tôi đảm bảo với cô giáo là hai đứa nó nếu có yêu sớm sẽ không bị chểnh mảng học tập đâu. Tôi đảm bảo 100% với cô giáo luôn”
Nghe vậy thì là vậy thôi biết sao giờ.
Vừa ra đến cổng trường trong lúc đợi Tuấn Anh đi lấy đồ gì đó thì Hà Anh lại nghe thấy tiếng bô xe máy rất to đang từ xa lao đến, cô không quan tâm đến lắm đến tiếng đó. Để rồi khi chiếc xe kia đi ngang qua cùng với đó là một sô nước đá dội thẳng vào người cô làm cô ướt như chuột lột, tặng kèm thêm cái sô nước kia vào đầu.
“Con mẹ nó là thằng điên nào vô duyên đấy”
Tuấn Anh vừa từ cổng trường đi ra chứng kiến cảnh tượng đó cũng chạy đến. Cậu chửi với theo cái xe máy đã chạy xa dần kia.
Cậu cáu điên lên đá hòn sỏi dưới chân đập vào tường rồi chạy đến chỗ Hà Anh.
Hà Anh dựng lại cái sô đó vào một góc, khi cậu đến gần đã nghe thấy cô rít lên một chữ:
“Moẹ”
Cô cắn chặt môi rồi lau mặt, dường như là uất ức đến phát khóc rồi.
Hoàng Tuấn Anh vừa thương cô vừa bực mình mấy đứa làm cô bị đau. Rốt cuộc là lí do gì mà lại dẫn đến chuyện này chứ.
Cậu tin Hà Anh cô không làm gì sai cả, cô không gây chuyện, không làm phật lòng ai, chỉ có đứa ghen ăn tức ở với cô mới đủ khả năng gây ra chuyện này. Để cậu biết là đứa nào cậu sẽ bắt nó trả giá.