Tiêu Kha ngay lập tức bịt miệng Hoàng Sơn lại, tránh trường hợp tiếp tục nói câu sau. Còn hai người kia thì có hai biểu cảm khác nhau, một bên với khuôn mặt ngạc nhiên, còn bên với vẻ mặt cực kì phấn khích. Tiêu Kha nhìn Thiên Bình đang với vẻ mặt đầy phấn khích đó mới đoán ra được, nhìn cậu bằng ánh mắt hình viên đạn, nói:
- Mày biết gì đúng không?
Thiên Bình giật mình một cái, miệng phát ra tiếng cười hơ hớ rồi nhanh chóng giải thích:
- Cô ấy nhờ tao giúp theo đuổi mày, chả lẽ không đồng ý. Đồng thời giúp mày hết ế.
Tiêu Kha nhăn mặt bảo:
- Gì?
Thiên Bình ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy khỏi chỗ cũ, cậu ta thấy liền đuổi theo. Đuổi từ dưới lầu mà lên trên lầu và ngược lại.
- Hoàng Sơn ơi, cứuuuu...
Anh chẹp miệng nói:
- Quá trời quá đất!
Sau khi đuổi nhau xong thì họ lại ngồi vào bàn ăn, chắc hồi chạy hăng quá nên cơm trong bụng trôi tuột ở chỗ nào rồi. Nhưng lát sau, Tường Long nhớ ra thấy thiếu thiếu cái gì đó nên mới hỏi ba người kia:
- Tao nhớ có một cô gái được Thiên Bình dẫn về mà, không xuống ăn à?
Hai người kia lắc đầu không biết rồi liếc nhìn Thiên Bình, cậu thở dài trả lời:
- Người ta con gái, sợ béo nên giảm cân rồi.
Tường Long nghe vậy liền đánh cậu một cái thật đau, bảo:
- Đem phần đó lên phòng cô gái đó đi.
Thiên Bình lấy tay ôm chỗ đau, bĩu môi nhưng bị Tường Long gằng giọng bảo:
- Lẹ lên.
- Tao đi nè.
Tiêu Kha cằn nhằn bảo:
- Ashhh, xem nó kìa.
. . .
Thời gian cứ lặp đi lặp lại, vụ án này thì lập tức có vụ án khác cần phải điều tra. Cuộc sống bình thường của cả bốn người lại có nhiều thay đổi, Hoàng Sơn phải giải quyết hai công việc cùng một lúc vì Diêm Vương với Diêm Hậu đi nghỉ dưỡng rồi, còn các chị họ của anh lại không thu xếp được thời gian để xuống giúp.
Thiên Bình cũng sầu đời vì nhiều văn kiện từ Thiên Đình mấy ngày nay đưa một cách ào ạt, đã muốn yên tĩnh phân tích thi thể nhưng mấy đống này làm cậu có chút phân tâm, lơ là. May có Hải Yến trợ giúp và bên cạnh, và cả hai đều chuyển biến sang một tình cảm khác mà họ chưa nhận ra.
Tiêu Kha cứ khi đang làm việc ở đồn là nhận quà, cậu ta tự hỏi: "Sao mà kiên trì tặng quà thế không biết?". Hình như, cậu ta vẫn chưa rung động với Nghi Trâm. Còn việc dạy cho anh họ mình, khá bất ổn.
Tường Long thì làm ở tiệm bánh, khách rất đông nên khá bận rộn. Lâu lâu có hỏi An Diệp về một số thông tin về Chiêu Vân. Chị ấy mới dặn dò cậu ấy như này: "Nếu em thấy một người đeo một sợi dây chuyền hạt ngọc xanh, đó chính là Chiêu Vân". Cậu ấy nghe vậy, cũng khá mừng cho cô.
Vào tối ngày 10 tháng 4 năm 20XZ, hôm đó mưa tầm tã, Tiêu Kha đang lấy xe đi trên đường bỗng thấy một cô gái đang uống bia ở một quán nhậu gần đó. Khá giống Nghi Trâm nên cậu ta mới đi vào quán nhậu đó. Tiêu Kha tới chỗ đó, như dự đoán của cậu ta, chính xác là cô nên cậu ta đã ngồi ngay đối diện mà hỏi:
- Sao lại uống bia? Không tốt đâu.
Nghi Trâm lúc này nghe xong ngẩng đầu lên, có vẻ cô say quá rồi nên không biết người trước mặt là ai nữa, nhận được câu hỏi đó, cô lập tức bật khóc rồi nói:
- Không thấy anh ấy dùng quà tôi tặng. Chắc anh ấy không thích tôi rồi, nếu tặng thì không biết tặng quà gì nữa.
Tiêu Kha nghe vậy tự dưng có chút xót xa, thấy cô cầm ly bia định uống thì cậu ta ngăn lại.
- Đừng có uống nữa.
Cô mới bảo:
- Uống để quên nỗi sầu.
". . .", Tiêu Kha chỉ biết ngồi nhìn thở dài cô uống và nghe những lời nói luyên thuyên của cô, nói từ chủ đề này sang chủ đề khác. Bỗng dưng cô nói một câu làm cậu ta ngạc nhiên.
- Hay là tôi nên từ bỏ nhỉ? Có khi anh ấy đã người trong lòng rồi, tôi nói đúng không?
Tiêu Kha mới nói:
- Không nên từ bỏ đâu.
Cô với khuôn mặt đỏ hồng vì say, ngơ ngác hỏi:
- Vì sao?
Cậu ta đáp:
- Người gì đâu mà dễ từ bỏ vậy? Đội trưởng phòng chống ma túy chưa bao giờ thua các vụ án, mà lại đi thua cái này sao? Haizzz.
Cô nghe vậy mà hỏi tiếp:
- Sao anh biết tôi là cảnh sát phòng chống ma túy vậy?
Cậu ta cười bảo:
- Hồi nãy cô có nói cô là cảnh sát.
- À... quên.
Nhưng thấy cũng tối và tạnh mưa nên cậu ta gọi ông chủ tính tiền, nghe ông ấy bảo là cô đã có ở đây lúc chiều rồi, sau đó cậu ta hỏi cô:
- Cô có xe không? Nếu không thì tôi chở về.
Cô đáp:
- Tôi đi bộ... Phiền anh quá đi, người lạ mà ngồi đối diện tôi để nghe tôi luyên thuyên, chắc hồi nãy anh mệt lắm.
Cậu ta mới bật cười rồi đỡ cô đứng dậy, trong lúc lái xe, Tiêu Kha có nhìn qua cô thấy cô ngủ rất ngon lành, cậu lắc đầu thở dài. Khi đến nhà cô và dẫn cô lên vào nhà thì gặp bố mẹ của cô. Bố cô ấy liền chạy tới, cúi đầu nói:
- Xin lỗi cậu, phiền quá.
Tiêu Kha bảo:
- Dạ không sao ạ.
Ông ấy nhìn Nghi Trâm nói:
- Cái con bé ngốc này... Khi nào cũng uống.
Tiêu Kha kinh ngạc hỏi:
- Cô ấy lúc nào cũng uống hết ạ?
Mẹ cô ấy nói:
- Từ khi theo đuổi chàng trai đó là nó vậy đấy. Nhưng nhìn mặt cậu quen.
Bố của Nghi Trâm mới sực nhận ra rồi bảo:
- Người mà con gái tôi theo đuổi, đúng không?
Tiêu Kha ngại ngùng gật đầu rồi nói:
- Con xin lỗi hai bác.
Mẹ cô ấy xua tay, mỉm cười bảo:
- Không sao. Ông nó, giúp con bé lên phòng giùm đi. Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.
Tiêu Kha gật đầu lễ phép bảo:
- Dạ.
Bà ấy mời cậu ta ngồi rồi nắm tay cậu ta mà bảo:
- Con bé này tính tình ngang bướng nên nó làm gì sai thì mong cậu bỏ qua cho. Chắc thời gian qua cậu cũng mệt với nó lắm nhỉ? Tôi xin lỗi thay con bé với cậu.
Cậu ta nghe xong rồi liền bảo:
- Dạ, không có gì đâu.
Bà ấy lại nói:
- Con bé thực ra nó có yêu một chàng trai hồi cấp 3, nhưng tiếc là chàng trai đó gặp phải biến cố nên mất rồi. Tôi không biết biến cố đó là gì nhưng vì nó mà khiến con bé trở thành cảnh sát phòng chống ma túy. Nó đã vượt qua thời kì khó khăn như thế, con bé bảo lần đầu tiên thấy cậu, nó đã có cảm giác được thấy một ánh sáng tươi đẹp rồi. Nó còn khen lấy khen để cậu luôn, làm tôi thắc mắc người mà nó thích như nào mà nó khen ngợi đến như thế. Giờ tôi thấy rồi. Tôi nói vậy chứ tôi không ép buộc gì cậu, nếu cậu không thích nó thì cậu nên nói với nó một câu. Nhưng cậu thích con bé thì tôi cũng mong cả hai được hạnh phúc vì tôi cảm nhận được cậu rất tuyệt vời.
Tiêu Kha nghe vậy, trong lòng có chút lâng lâng. Cậu ấy thấy bố của Nghi Trâm xuống liền cúi chào, ông ấy bảo:
- Con bé nó ngủ rồi, cậu yên tâm. Con bé này thật tình...
Cậu ta bảo:
- Bác đừng trách cô ấy ạ. Giờ tối rồi ạ, con phải về rồi, khi nào con sẽ đến thăm hai bác ạ.
Mẹ cô mỉm cười, thấy cậu đứng dậy nên cũng đứng dậy theo rồi lật đật ngăn cậu lại mà nói:
- Từ từ, tôi cho cậu cái này về ăn.
- À, thôi bác...
Không lâu, bà ấy đem một chút hộp thịt sườn rồi đưa cho Tiêu Kha mà bảo: