Đảo mắt đã đến ngày thu hoạch cao lương, đậu xanh, đậu tương, bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng dẫn các phó đội trưởng đi động viên mọi người, yêu cầu mỗi một xã viên đều phải tích cực tham gia lao động, không thể xin phép không thể bỏ bê công việc.
Bọn nhỏ đều đi vào trong đất nhặt hạt rơi, không có một ai là nhàn rỗi.
Trên trán Tam Vượng đã kết sẹo, nhìn rất rõ ràng, chẳng qua là bản thân thằng bé lại không thèm để ý chút nào.
Lâm Lam cũng là không có thời gian đi chợ phiên nữa, trừ lúc làm việc ra, khi có thời gian rảnh thì sẽ đi nghiên cứu may đệm chăn mới, trời giá rét, buổi tối phải có chăn đắp, nếu không các con sẽ bị cảm lạnh.
Nhưng hiệu quả không lớn.
Cũng không biết có phải do mệt mỏi hay không, cô cảm thấy, cảm thấy buổi tối có động tĩnh, chẳng qua khi đi kiểm tra thì cũng không thấy gì, cô thấy nhất định là mình đã quá mệt mỏi.
Cô thật sự là không thể làm được mấy việc tốn thể lực mà, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Cô còn tính toán đợi thu hoạch xong lương thực quý này, trường học cũng bắt đầu học kỳ mới, chính là tựu trường, cô sẽ cho mấy đứa nhỏ đi học. Đại Vượng không nghe lời cũng không cần gấp gáp, chờ Hàn Thanh Tùng trở lại sẽ quản nó, mấy đứa nhỏ khác thì cô vẫn quản được.
Ngày hôm đó lúc tan tầm buổi trưa, các xã viên cũng không về nhà, đều là để cho con cái hoặc là phụ nữ trong nhà đưa cơm. Hiện tại Nhị Vượng đã nấu cơm vô cùng thuần thục rồi, Mạch Tuệ làm trợ thủ cho thằng bé, không cần Lâm Lam quan tâm chút nào. Mà Đại Vượng đã đi làm việc trong đất, đã kiếm được điểm công bằng một người phụ nữ trưởng thành rồi, thu hoạch vụ thu mà làm việc một ngày thì sẽ được tám điểm, còn đàn ông thì căn bản đều kiếm được mười điểm trọn vẹn
Buổi trưa Tam Vượng đến đưa cơm, Lâm Lam ăn một cái bánh bột ngô xong là không ăn được nữa, cảm thấy choáng váng đầu.
Đến xế chiều thì cả người bắt đầu vô lực, trước mắt choáng váng, lưỡi liềm trong tay càng cầm càng nặng, thời điểm cắt cây đậu thì cắt vài lần cũng không đứt.
Đổng Hòe Hoa ở bên kia nhìn thấy, “Vợ Thanh Tùng à, có phải là em không khỏe hay không?”
Có cán bộ quan tâm, Lâm Lam cũng không muốn mạnh mẽ chống đỡ nữa, cô chống lưỡi hái xuống: “Có chút choáng váng.”
Đổng Hòe Hoa bảo cô cứ trở về nghỉ ngơi một chút.
Lâm Lam suy nghĩ không thể lãng phí điểm công được, nếu đi về thì nói không chừng sẽ tính điểm công cả một buổi, cho nên phải cố gượng đến lúc tan tầm.
Lúc này Đại Vượng đi ra từ trong mảnh đất trồng ngô, cầm lấy lưỡi liềm của cô, “Được rồi, con cắt thay mẹ, mẹ mau về nhà nghỉ ngơi đi.” Cũng không biết tại sao lại yếu ớt rồi, trước kia khi thu hoạch lúa mạch vào buổi trưa nắng nóng dữ dội cũng không thấy mẹ sợ nóng.
Thấy Đại Vượng quan tâm mình, Lâm Lam rất vui mừng “Con của mẹ thật hiếu thuận, mẹ ——”
Không đợi cô nói xong, Đại Vượng đã cầm lấy lưỡi liềm đi qua cắt cây đậu rồi, giống như rất sợ cô càm ràm.
Lâm Lam cười cười, quạt quạt mũ cỏ đi lên trước uống nước.
Nước giếng ở đây ngọt mát lạnh, uống vào có thể nâng cao tinh thần rất nhanh, uống xong thì cô lặng lẽ cho một khối đường phèn vào trong miệng.
Cô mượn người quản lý phiếu đường rồi đi mua hai cân đường phèn, thu hoạch mùa vụ rất mệt nhọc, mỗi ngày cô đều phân hai khối cho các con, Tiểu Vượng lại chia cho cô một khối.
Lâm Lam về đến nhà, các con đều không ở nhà, đã đi nhặt hạt đậu, cắt cỏ, đều có việc làm riêng.
Cô về đến nhà ăn một cái bánh bột ngô xong không còn thấy choáng nữa, cũng không muốn nằm, cho nên lấy bông ra, tính toán trước tiên phải trải bông ra, chờ đến khi rảnh rỗi không làm việc nữa thì lại đem ra may chăn.
Đột nhiên, cô phát hiện có điểm gì là lạ, chỗ bông này có phải đã bị động đậy rồi hay không?
Mặc dù trong nhà không lớn, đồ đạc có chút loạn, nhưng là mỗi thứ Lâm Lam đều đếm đủ cả.
Có vấn đề!
Lâm Lam là người có tâm tư tinh tế, trực giác cảm thấy không đúng lập tức đi kiểm tra xung quanh, quả nhiên rất nhanh đã phát hiện có chỗ không đúng.
Trong nhà có nhiều nơi đều bị lục lọi qua!
Trong lòng cô cảnh giác, vội vàng đi xem tiền của mình một chút, may mắn là cô giấu chúng ở những nơi tầm thường lại bí ẩn, tiền đều còn nguyên.
Suy nghĩ một chút, cô lại đem tiền nhét vào trong gối của Tiểu Vượng, phía trên vẫn còn đắp cái khăn mặt rách rưới kia.
Xem ra cần phải nhanh chóng nuôi một con chó, còn phải nhờ người ta làm chút đồ dùng trong nhà, đều phải khóa lại.
Cô đi ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ hỏi một chút, “Thôn của chúng ta gần đây có người lạ nào đến hay không?”
Cũng đều là mấy đứa nhỏ mới năm sáu tuổi chưa làm việc được, bọn chúng đều chơi trên đường, nếu có người lạ nào thì liếc cái là có thể nhìn ra.
Mấy đứa nhỏ đều lắc đầu, “Chỉ có người bán tô chén”, “Còn có người mài kéo mài dao ~~~”mấy đứa nhỏ hỉ hả cười lên.
Lâm Lam cũng biết là không có người lạ, đi khắp hang cùng ngõ hẻm buôn bán thì không tính, loại người này rất quen thuộc, sẽ không tùy tiện đi vào nhà người khác.
Như vậy chính là người trong thôn.
Cô lại nghĩ mình lấy được nhiều tiền như vậy từ chỗ của bà Hàn, nhất định là có người đỏ mắt, nói không chừng đã có người động não muốn đi trộm.
Lúc này mặc dù trên đường không có nhặt của rơi, đêm không cần đóng cửa, nói trắng ra đó là bởi vì nghèo quá không có gì để trộm, cũng không còn cái gì tốt để nhặt, trên đường ngoại trừ nhặt phân thì ngay cả một xu cũng không có mà nhặt.
Lâm Lam không dám khinh thường, đợi đến khi tan tầm buổi trưa, cô liền trực tiếp đi tìm Chủ nhiệm bảo vệ trị an.
Chủ nhiệm bảo vệ trị an là người phụ trách nhóm dân binh dưới quyền công xã, một thôn có một người, còn có mấy dân binh tụ tập cùng, thời điểm thu hoạch hoa màu thìchịu trách nhiệm tuần tra canh đồng, tránh cho có người trộm lương thực.
Nghe Lâm Lam nói có người đến điều tra địa hình muốn trộm đồ, Chủ nhiệm bảo vệ trị an không dám khinh thường, “Mấy ngày qua ban ngày các xã viên đều làm việc, trong thôn không có người nào, thỉnh thoảng cũng có người đi quanh dạo, buổi tối càng không thể qua loa, các xã viên đều mệt mỏi nên ngủ say như chết, nên đều có người chịu trách nhiệm tuần tra.”
Có Chủ nhiệm bảo vệ trị an an bài, người trong thôn tuần tra càng thêm nghiêm khắc, Lâm Lam phát hiện tất cả đều bình thường.
Chẳng qua là cô cũng không dám khinh thường, nói ra hoài nghi của bản thân với các con, nhất là Đại Vượng và Nhị Vượng, để cho chúng bình thường phải lưu ý một chút.
Cô còn nhờ người ta giúp lưu ý xem xem nhà ai có chó con muốn đưa cho người ta thì lấy một con.
Có một chú chó giữ cửa, so với việc không có cũng tốt hơn nhiều.
Chẳng qua là lúc này từng nhà đều không quá giàu có, lương thực thì tự mình cũng không đủ ăn, làm gì có lương thực dư thừa đi nuôi chó, cho nên cũng không phải dễ kiếm như vậy. Nhưng mà bình thường thì đại đội hoặc đội sản xuất đều có nuôi, hơn nữa những người canh giữ kho hàng thì đều có nuôi chó giữ cửa.
Rất nhanh, đại đội trưởng đã giúp tìm được một con chó con từ nhà hàng xóm, là loại chó nông thôn Trung Hoa bình thường, tục gọi là chó đất.
Bởi vì vừa dứt sữa, cho nên luôn trừng to tròng mắt ướt nhẹp, lông xù ngốc manh manh, kêu lên lại non nớt, vô cùng khả ái.
Tiểu Vượng và Mạch Tuệ rất thích nó. Nhưng mà có chút vấn đề, chính là không thể trông cửa.
Thấy các con thích chó nhỏ như vậy, Lâm Lam cảm thấy nuôi một con chó cũng không tồi, người ta thường nói phải để cho trẻ con nuôi sủng vật, có thể bồi dưỡng lòng yêu mến và chăm sóc của chúng.
Tiếp đó thì cô nhận được thư của Hàn Thanh Tùng, Hàn Thanh Vân đưa đến cho cô cũng thuận tiện đọc cho cô nghe luôn, chỉ có hai câu nói, nói là hai ngày nữa sẽ về nhà, đừng nhớ, không có một chút văn học tân trang nào cả.
Thư này ước chừng đã được viết mấy ngày trước, Lâm Lam tính toán qua, như vậy hẳn là hai ngày này.
Tháng bảy thời tiết tốt, đợt thu hoạch lương thực thứ nhất cũng thu xong rồi, thu hoạch hết cao lương, đậu tương và đậu xanh, vân vân, đội sản xuất lại bắt đầu phân chia lương thực.
Trước tiên sẽ tính tổng số lương thực của từng đội sản xuất, rồi lại tính toán điểm công của từng nhà, sau đó sẽ dựa theo điểm công để chia lương thực.
Hàng năm đều có lệ cũ, cho nên không cần mỗi lần phân lương thực thì đều sẽ tính toán lại tất cả điểm công, không sai quá nhiều thì đều chấp nhận được rồi.
Dù sao cao lương cũng không cần nộp thuế lương thực, để lại một chút cho tập thể làm thức ăn cho gia súc, còn dư lại thì chia cho các xã viên.
Lúc này cơ bản cũng là phân chia theo nhân khẩu, người lớn bao nhiêu cân, trẻ con bao nhiêu cân, đợi đến cuối năm vào thời điểm tính toán sổ cái chia hoa hồng thì tất cả các gia đình đều sẽ thống nhất kết toán một lần, nhà ai không đủ điểm công, sẽ phải dùng tiền để bổ sung cho đủ điểm công nhận lương thực, khoản này được tính toán bằng nhau xong thì các gia đình sẽ được chia hoa hồng.
Có ít nhà cũng không nhận được tiền, có thể phát đủ khẩu phần lương thực là đã không tệ rồi, mà có ít nhà, luôn có thể được chia mười mấy hai mươi đồng tiền.
“Chia lương thực rồi, chia lương thực rồi!” Bọn nhỏ tranh nhau la lên, các gia đình đều lấy sọt, rổ đi nhận lương thực.
Cao lương là trực tiếp mang theo cả cây, các gia đình phải trở về tự mình tuốt hạt, tuốt xong thì còn có thể dùng cây đó để làm cây chổi.
Còn các cành cao lương thì sẽ được giữ lại từ trước để sửa chữa nhà của đại đội và đội sản xuất, còn dư lại thì sẽ cho những người trong thôn xin xây nhà và sửa nhà, số còn lại thì sẽ dùng để làm củi đốt bếp lò.
Lâm Lam đi qua xếp hàng nhận lương thực, liền thấy em gái chồng và chị dâu thứ đã xếp hàng ở đó.
Mấy ngày nay em gái chồng bị buộc đi làm việc, nhưng lại không làm được việc gì, mệt mỏi đến mức cô ta khóc lên, sau đó lại để cho cô ta ở nhà nấu cơm, kết quả vẫn là chị dâu lớn và con gái Cốc Mễ của chị ấy làm, còn cô ta thì ngồi một chỗ than thở hoặc là mắng cái này mắng cái kia.
Nhưng đến lúc chia lương thực, cô ta lại rất tích cực.
Bên kia đọc đến Hàn Vĩnh Xương, mấy người bọn họ phân nhau ra, cũng không nhanh chóng mang về nhà, mà là trực tiếp đặt ở trong sân phơi phơi nắng, sau đó để anh cả Hàn gánh về nhà.
Lúc này đọc đến tên Hàn Thanh Tùng, không đợi Lâm Lam đi lên thì em gái chồng đã nhanh chóng chạy lên: “Nhà tôi.”
Nhân viên ghi điểm và kế toán của đội sản xuất đang chia lương thực nhìn thoáng qua, “Đã ở riêng thì phải tự mình đến nhận.”
Lâm Lam và các con vội vàng tiến lên, “Tôi đến rồi đây.”
Người của đội sản xuất ở bên kia chịu trách nhiệm cân, kế toán chịu trách nhiệm thêm quả cân, trong này cũng cần có học vấn.
Bình thường thì các xã viên cũng không được đi học hay tính toán nên nhìn cân cũng đều lơ là, tài nghệ không tốt, cũng là cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu, trừ phi xê xích quá nhiều nếu không thì căn bản cũng nhìn không ra.
Cho nên có không ít kế toán và người ghi điểm sẽ động chút tay chân, chia đều lương thực được giao rồi bọn họ có thể có được mười mấy cân.
Mặc dù Hàn Vĩnh Phương không cho phép làm như vậy, nhưng ông là bí thư chi bộ, không thể quản chuyện đội sản xuất chia lương thực, vì vậy luôn luôn có người động chút tay chân.
Lâm Lam nhìn bọn họ cân lương thực, cô đã đứng đó nhìn, loại cân bàn này không khó hiểu, cần phải nhìn quả cân và vạch khắc.
Người ghi điểm thấy người đàn bà đanh đá nổi danh trong thôn mà cũng đến xem cân, thật đúng là hiếm thấy,anh ta cười nói: “Ai nha, tôi nói cô xem có hiểu không?”
Mặc dù là cười hì hì, nhưng không che dấu sự khinh thị của mình một chút nào.
Lâm Lam:...... Làm như chỉ có anh xem hiểu, khoe khoang cái gì a.
Cô cười nói: “Nếu anh cho tôi thêm mấy cân thì tôi xem không hiểu đâu, nhưng nếu anh mà cân thiếu cho tôi thì dù chỉ một lạng tôi cũng có thể nhìn ra.”
Cô đưa tay chỉ chỉ lên thước khắc độ, “Nhà tôi có bảy miệng ăn, hai người lớn năm đứa nhỏ, dựa theo tuổi tiêu chuẩn hẳn là ở chỗ này.”
Cao lương là lương thực phụ, hai cân tính thành một cân lương thực tinh, dựa theo đội sản xuất tính toán thì một người lớn chia tám mươi cân, trẻ con mười tuổi và lớn hơn mười tuổi thì được chia năm mươi cân, còn có năm tuổi trở lên là ba mươi cân, trở xuống là hai mươi cân.
“Chồng của cô còn chưa chuyển nghề đâu, hộ khẩu còn chưa trở lại, không thể chia” Có một bà tám đứng trong đám người lớn tiếng la lên, “Đã chiếm lợi nhiều năm như vậy, tại sao còn muốn chiếm nữa, thật là chiếm lợi không đủ a!” Nói xong thì hung hăng nhổ một tiếng.
“Cô nói không chia thì sẽ không chia sao?” Lâm Lam vỗ vào cân bàn, “Ban đầu lúc đầu quân đã nói là sẽ cho toàn bộ công điểm đúng không?”
Còn dám phun cô sao, sao mà bà ta có thể như vậy? Bàkhông biết tôi là người đàn bà đanh đánổi danh sao? Xỉa xói nhầm người rồi!
Năm đó nhiệm vụ tham gia quân ngũ rất nặng, nhưng các xã viên không muốn tòng quân, vì hoàn thành nhiệm vụ động viên tòng quân, cho nên đã bảo là trong nhà có ba con trai thì phải có một người đi, hơn nữa còn cho toàn bộ điểm công, phát đến khi phục viên mới thôi.
Hiện tại bộ đội đãi ngộ tốt, tiền trợ cấp cao, cộng thêm việc làm lính cũng bắt đầu nổi tiếng, ai cũng muốn đi, nên bây giờ đi làm lính đã không còn phúc lợi này.
Nhưng không ai nghĩ đến Hàn Thanh Tùng một lần đi đã làm nhiều năm như vậy, anh không phục viên, đại đội tất nhiên cũng sẽ không hủy bỏ phúc lợi này. Như thế dĩ nhiên là có người ghen tỵ, hơn nữa trong nhà có con cái đi làm lính đã phục viên, không còn nhận được loại đãi ngộ này thì càng thêm ghen tỵ.
Dù sao nghĩa vụ bọn họ làm lính là ba năm, cho dù có nghĩ biện pháp cũng chỉ ở được thêm hai năm, cuối cùng vẫn phải phục viên, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Thật ra thì hai năm đầu làm lính, tiền mà bọn họ và Hàn Thanh Tùng kiếm được không khác nhau, nhưng đến năm thứ ba thì bắt đầu có khác biệt rồi. Trước kia không cảm thấy gì, bây giờ nghe người ta nói nhà ông Hàn phân nhà ở riêng, tính toán tất cả tiền cũng có đến mấy ngàn, những người đó lại bắt đầu đỏ mắt.
Cũng đều là từng đi lính, nhưng sao người ta lại có tiền đồ như vậy?
Không thể thiếu việc có người bắt đầu nói mát, ói ói nước chua, thậm chí còn có người nói Hàn Thanh Tùng thật biết vuốt mông ngựa (nịnh bợ, tâng bốc) lãnh đạo, ngay cả con gái của lãnh đạo cũng muốn gả cho anh ta làm vợ.
Nói chuyện khác thì cũng không có gì, nhưng mà nói Hàn Thanh Tùng vuốt mông ngựa, lời này khiến những người hiểu rõ Hàn Thanh Tùng phải cười đến rụng răng.
Lâm Lam nhìn lướt qua người phụ nữ kia, đó là mẹ của Lưu Xuân Phương – Dư Mụt Tử, ở trên sống mũi của bà ta có mọc một mụt ruồi rất lớn, trên đó còn có ba cọng lông, tất cả mọi người ở sau lưng đều gọi bà ta là Tam Căn Mao (ba sợi lông) hoặc là Đại Mụt Tử.
Nguyên chủ cùng Lưu Xuân Phương còn có chút đụng chạm, không coi là mâu thuẫn lớn, nhưng cũng từng xảy ra chuyện không hay.
Năm đó vào lúc bàn về chuyện cưới gả, có người đã giới thiệu Lưu Xuân Phương trước.
Lưu Xuân Phương con gái của người trong thôn này, bộ dáng rất nhu nhược, thoạt nhìn ôn nhu im lặng.
Chính cô ta cũng là rất hài lòng,nhưng mà bà Hàn lại cảm thấy cô ta không mạnh khỏe, không giống vẻ mắn đẻ, mấu chốt là đoán chừng không thể làm việc kiếm điểm công được. Còn có một nguyên nhân mịt mờ, ở trong cùng một thôn ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, bà Hàn lại không phải là người rộng rãi hào phóng, mà Dư Mụt Tư kia cũng không phải là hạng người lương thiện, tất nhiên sẽ có chuyện không vui vẻ.
Các hương thân trong thôn cho dù không có mâu thuẫn lớn thì cũng có ma sát nhỏ, huống chi là mấy loại xem nhau không thuận mắt này.
Mà Dư Mụt Tử cũng ghét bỏ Hàn Thanh Tùng làm lính, bởi vì khi đó làm lính không có tiếng tốt gì mà còn có nguy hiểm, hàng năm không ở nhà thì con gái của bà giống như là thủ hoạt quả (sống một mình thời chồng chết)rồi, nói không chừng lúc nào đó sẽ nghẻo mất. Cộng thêm người như bà Hàn mà làm mẹ chồng,con gái của mình sẽ bị lỗ,nên bà ta chết sống không đồng ý.
Cho nên chuyện này không thành, Hàn Thanh Tùng lại cưới Lâm Lam, Lưu Xuân Phương gả cho một người thanh niên trong thôn, mọi người an an ổn ổn sinh sống.
Nhưng nguyên chủ vẫn hoài nghi Lưu Xuân Phương không yên phận, cảm thấy, cảm thấy cô ta nhìn trông điềm đạm nho nhã, một bộ dạng rất hòa thuận, thật ra thì không có ý tốt.
Nếu không tại sao bình thường bao nhiêu ngày không thấy được đến một lần, mỗi khi Hàn Thanh Tùng trở lại, thì đều có thể đụng phải Lưu Xuân Phương?
Trong vòng một hai năm anh mới trở về một lần, một lần như vậy cũng chỉ một hai ngày, nhiều lắm là ba bốn ngày, làm sao lại trùng hợp như vậy?
Hơn nữa nếu như ở cùng một chỗ thì Lưu Xuân Phương luôn nhìn chằm chằm vào cô, nói chuyện cũng làm cho cô không thoải mái.
Nguyên chủ nhận định Lưu Xuân Phương ở sau lưng khích bác ly gián, nói xấu cô, mắng mấy lần, kết quả ngược lại danh tiếng của mình ở trong thôn càng ngày càng tệ.
Sau đó lúc đang mang thai Tiểu Vượng, vừa lúc trong thôn có đại hội phê bình, nguyên chủ đã nhân cơ hội bắt được Lưu Xuân Phương, nói Lưu Xuân Phương không sạch sẽ, là một người phụ nữ dâm đãng, Lưu Xuân Phương tự nhiên không chịu thừa nhận, ngược lại nói nguyên chủ là người đàn bà đanh đá bá đạo, là kẻ xấu thôn bá.
Hai người lại đánh nhau.
Mặc dù Lưu Xuân Phương thoạt nhìn nhu nhược, nhưng sức lực cũng không nhỏ, một chân đá vào trên bụng nguyên chủ, nguyên chủ té ngã, Tiểu Vượng đã sinh non.
Sau này sinh non thì bị bệnh vàng da, cho nên đôi mắt không tốt.
Dựa theo nội dung câu chuyện mà Lâm Lam biết đến, Lưu Xuân Phương đúng là có tâm cơ.
Người mà cô ta gả chochính là một anh nông dân bình thường, chất phác hướng nội giống như những người đàn ông khác cho rằng không nói chuyện với vợ là vì khí khái đàn ông, cả ngày nếu rãnh rỗi thì sẽ tụ tập với mấy người đàn ông trong thôn,không để ý đến vợ con của mình.
Trong lòng cô ta ủy khuất tức giận nên cảm thấy nếu như lúc trước gả cho Hàn Thanh Tùng, thì bây giờ nhất định sẽ không giống vậy, cho nên nhìn nguyên chủ không thuận mắt, không thể thiếu việc chơi xấu cho hả giận.
Nói ví dụ như nguyên chủ nghe được vô cùng nhiều tin đồn, như là Hàn Thanh Tùng muốn ly hôn, Hàn Thanh Tùng nhìn Lâm Lam không thuận mắt, thật ra đều là do Lưu Xuân Phương nghe được chút lời đồn từ chỗ mấy binh lính phục viên, chứ thật ra Hàn Thanh Tùng ngay cả Lưu Xuân Phương là ai cũng không biết.
Cho nên, Lưu Xuân Phương cùng nguyên chủ phân cao thấp, đúng là ăn no rỗi việc.
Lâm Lam có hào quang người đàn bà đanh đá hộ thể, danh tiếng đã vang xa bên ngoài, tất nhiên sẽ không vì danh thanh mà mệt mỏi, đương nhiên là có cái gì nói cái nấy, thống thống khoái khoái, tuyệt đối không ủy khuất chính mình.
“Những người năm đó đi tòng quân cũng đều có đãi ngộ này. Trước khi phục viên trở lại vẫn hưởng thụ được nó, có thể kiên trì đến bây giờ, thì vẫn phải tiếp tục được hưởng phúc lợi. Tôi nói thím này, trước kia thím không nói gì, tại sao khi nhà chúng tôi ra ở riêng rồi thì thím lại có ý kiến hả? Như vậy có phải là thím cảm thấy cả một gia đình lớn thím không làm gì được, không dám bóp, hiện tại đã ra riêng mà lại chỉ có một người phụ nữ như tôi ở nhà, cho nên thím tùy tùy tiện tiện là có thể nắn bóp sao?”
Đáng tiếc bà chọn sai người rồi, tôi không phải là quả hồng mềm!
Dư Mụt Tử bĩu môi, “Đúng là mãi chiếm lợi không thấy đủ, chúng ta làm việc mệt chết thu hoạch được lương thực cũng không đủ để chia, tại sao chồng của cô không ở trong nhà làm việc, còn được chia lương thực?”
Lâm Lam cười lạnh, thật đúng là hỏi đến điểm quan trọng rồi, ghen tỵ với phúc lợi của quân nhân, còn cho là chính mình bị lỗ, lại không nghĩ đến tại sao quân nhân phải nhập ngũ, vào sinh ra tử là vì cái gì.
Bà ta chỉ nhìn thấy mấy cân lương thực mà thôi.
Nhìn Dư Mụt Tử này đi, thật là cảm thấy không đáng giá cho các tướng sĩ đã hy sinh, sợ là phải bị chọc giận đến sống lại mất.
Dĩ nhiên Lâm Lam mới không nói đạo lý với bà ta, người như thế chính là cố ý càn quấy, anh càng nói đạo lý với người ta thì không phải là vừa lúc rơi bẫy rập của người ta sao?
Có ít người không xứng để nghe đạo lý!
Lâm Lam chống hông, trực tiếp mắng: “Đừng nghĩ là cho bà mặt mũi thì bà không biết xấu hổ, nói chuyện đàng hoàng với bà thì bà cho rằng tôi sợ bà đúng không? Một mình bà có tư tưởng giác ngộ không cao, tư tưởng rơi ở phía sau không muốn phát triển, không muốn để cho con trai đi làm lính, tại sao con trai nhà người ta làm lính thì bà lại muốn cản! Hành động này của bà chính là hành vi tư lợi cực độ của giai cấp tư sản, hẳn là phải tiếp nhận phê bình giáo dục!”
“Mày, mày ngậm máu phun người!”Dư Mụt Tử nhất thời giậm chân, bà ta cũng không mang nổi cái mũ lớn như vậy.
Lâm Lam thầm nghĩ chỉ có mình bà biết nhảy sao, chẳng lẽ tôi còn không làm lại bà được hả?
“Tôi chưa bao giờ phun người, tôi chỉ phun những khối u ác tính, những kẻ xấu nấp trong nội bộ của giai cấp vô sản bần nông và trung nông!” Cô chỉ tay,“Chính là nói bà đó, bà đừng có chạy!”
Hôm nay Dư Mụt Tử không có chuyện gì nên thử bới móc dò xét cô, nếu cô không hung hăng đáp trả lại, vậy sau này sẽ không yên tĩnh, bọn họ sẽ không ngừng đứng ở biên giới làm phiền cô.
Để tránh phiền toái, cô quyết định trực tiếp đạp cho một cước.
Quả nhiên, thấy cô cay cú như vậy, Dư Mụt Tử lầm bầm một chút rồi lập tức chạy trốn mất.
Thôn bá người đàn bà đanh đá, chọc không nổi chọc không nổi.
Nhận lương thực xong, Lâm Lam vui vẻ dẫn các con vận chuyển đến sân phơi, “Hong khô một chút rồi hãy mang về nhà!”
Bông cao lương có thể buộc thành từng bó rồi dựng đứng ở cạnh tường trong nhà, thời điểm cần dùng thì lấy ra tuốt hạt.
Anh cả Hàn và anh hai Hàn chở số cao lương của nhà mình về, đến lúc không còn bao nhiêu thì anh cả Hàn đi đến giúp Lâm Lam.
Lâm Lam cười nói: “Anh cả, anh cứ làm việc của anh đi, chỗ này của em có mấy đứa nhỏ giúp đỡ rồi.”
Anh cả Hàn cũng không nói nhiều nữa, chỉ bảo mấy đứa nhỏ buộc lại rồi anh lại gánh từng gánh về nhà, phơi nắng ở trong sân.
Sân nhà không lớn, nhưng bởi vì trong viện không có sương phòng nam phòng, cho nên so với những nhà bình thường thì cũng rộng rãi hơn.
Gánh xong anh cả Hàn liền cáo từ.
Lâm Lam vội vàng lấy hai cây táo đỏ(các quả táo được xếp rồi gói lại thành một cây)cho anh cả Hàn lấy về cho chị dâu và các con ăn.
Anh cả Hàn từ chối không được, đành phải dùng vạt áo ôm về nhà, vừa tới cửa, thì đụng phải em gái.
Cô Út thấy táo đỏ, hai mắt sáng ngời, “Anh cả, táo đỏ anh lấy ở đâu vậy.”Cô ta lập tức lấy hết toàn bộ.
Anh cả Hàn muốn nói để lại một chút cho mấy đứa nhỏ, nhưng vừa đến khóe miệng liền thành, “Đừng ăn hết, để lại một chút cho mẹ.”
“Xem anh nói kìa,em còn có thể không cho mẹ sao, mẹ có thứ tốt gì thì đều em cả, em ăn chính là mẹ ăn rồi. Em nói với anh này, mấy ngày qua làm việc em đều mệt chết đi được, nên bồi bổ đó.” Cô Út bĩu môi làm nũng.
Vừa vặn con gái của anh cả Hàn là Cốc Mễ đi ra ngoài lấy cỏ nấu cơm nhìn thấy, không khỏi bẹt miệng, cũng muốn ăn táo đỏ.
Cô Út ném cho con bé một quả khô quắt, “Được rồi, đừng thèm nữa, mau nấu cơm đi.”
Cốc Mễ không thể thiếu phải nói với mẹ con bé một lần.
Ngoài miệng thì chị dâu lớn không nói gì, nhưng trong lòng lại càng thêm không vui, nhà em ba vừa mới ra riêng thì cuộc sống đã tốt rồi, mà chính mình còn ở trong nước sôi lửa bỏng, xem ra vẫn phải nghĩ cách ra ở riêng.
Cô Út đắc ý cầm táo đỏ vào nhĩ phòng (một căn phòng bên cạnh phòng chính, vì nó lộ ra bên cạnh giống như lỗ tai nên gọi là nhĩ phòng), đó chính là gian phòng của cô ta, cô ta cất táo đỏ xong, tính toán để sau này từ từ ăn.
Cô ta không muốn ở nhà khói xông lửa đốt, cho nên đi ra ngoài cắt cỏ, đây là việc của mấy đứa nhỏ, ai cũng biết là cô ta muốn trộm lười.
Kết quả chờ đến khi cô Út trở lại, phát hiện táo đỏ của mình không thấy, lập tức đi ra mắng: “Ai trộm táo của tao?”
Tất nhiên không ai thừa nhận.
Cô ta thấymiệng của Tiểu Phú và Cao Lương nhà anh hai đang lặng lẽ nhai nhai, rõ ràng chính là ăn táo đỏ, lập tức nổi giận, thét to mấy đứa nhỏ đi đến, để cho bọn chúng há mồm ra kiểm tra.
Kết quả trong kẽ răng của mấy đứa nhỏ đều là vỏ của táo đỏ, giận đến mức cô ta giơ tay đánh chúng.
Tiểu Phú và Cao Lương bị đánh, đợi đến khi cô ta muốn đánh Cốc Mễ thì lại bị chị dâu lớn ngăn lại.
“Chị nói cô bọn nhỏ này, đủ rồi.”
“Chị dâu, chị có ý gì?” Cô Út giậm chân, “Chị cũng muốn khi dễ tôi phải không?”
Không đợi chị dâu lớn nói chuyện, bà Hàn từ trong nhà đi ra ngoài mắng mỏ, “Làm cái gì vậy, cũng muốn học người đàn bà đanh đá kia tức chết cha mẹ mình sao? Đây chính là hiếu thuận của chúng mày sao?”
Chị dâu lớn bị mắng đến không ngóc đầu lên được, thật muốn giống như Lâm Lam bất cứ giá nào, nhưng chị lại không có mặt mũi kia, cảm thấy mất mặt, trong thôn không gánh nổi, nhà mẹ đẻ không gánh nổi, các con cũng không gánh nổi.
Thấy chị không dám cãi lại, bà Hàn lại tiếp tục mắng, cuối cùng dính đến trên người Lâm Lam lăn qua lộn lại mà mắng.
......
Mấy ngày sau, phòng làm việc Cách ủy hội huyện, Hàn Thanh Tùng một thân quân trang, khí độ thong dong, đặt giấy chứng minh chuyển nghề cùng với một chút giấy chứng nhận trong tay mình lên bàn.
Chủ nhiệm Tần vội vàng cầm lên, nhìn một chút, “Ai nha, đồng chí Hàn Thanh Tùng, hoan nghênh hoan nghênh!”
Ông ta vội vàng bắt tay với Hàn Thanh Tùng.
Ông ta lại nhìn xem giấy tờ văn bản của Hàn Thanh Tùng, đây là do chi bộ đội nào đó ký tên, chi bộ đội này đối với ông như sấm bên tai, chẳng những có nguồn gốc sâu xa mà còn có chiến tích huy hoàng. Với tư cách là Đại đội trưởng của đại đội mũi nhọn,chiến công của Hàn Thanh Tùng không thể khinh thường.
Nhưng anh ta lại chuyển nghề, trong chuyện này nước quá sâu, không phải là một Chủ nhiệm cách ủy hội như ông có thể nhìn thấu.
Dù sao thời điểm văn hóa vận động vừa bắt đầu, chính là bộ đội quản lý tất cả, hôm nay ông có thể ổn định thế này, cũng là dựa vào bộ đội ủng hộ cả.
Hiện tại Hàn Thanh Tùng được phái đến đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng Cục công an huyện, đồng thời còn kiêm nhiệm Cục trưởng cục công an công xã Sơn Thủy, Bộ trưởng Bộ Vũ trang.
Lúc này trị an tốt, cơ bản cũng đều là gõ gõ mấy kẻ đầu cơ trục lợi, có nhân viên quản lý thị trường là đủ, Bộ Vũ trang huyện chủ yếu là quản binh dịch, Cục công an cũng chỉ tiếp thu một chút tội phạm đang bị cải tạo, tù chính trị các loại…, dù sao lúc này cũng không có cái gì phần tử tội phạm, cho nên vẫn là rất nhẹ nhàng.
Công xã thì càng dễ dàng, rất nhiều công xã đều là dân binh ôm đồm, Cục công an cũng chỉ để bài biện, có vài công xã cũng không có ngành này.
Bộ Vũ trang công xã thì càng dư thừa, đó chính là chỗ để cho các cán bộ về hưu dưỡng lão.
Thấy thế nào thì mấy chức vụ này của Hàn Thanh Tùng không giống như là làm việc, ngược lại giống như là cho nhiều cơ hội để cầm lấy mấy phần tiền lương.
Nhưng Chủ nhiệm Tần cũng không khinh thị Hàn Thanh Tùng, ngược lại từ đó ngửi được chút manh mối.
Lúc trước đã có tin đồn âm thầm được truyền đi là Cục trưởng Cục công an huyện bây giờ sắp được điều nhiệm, hai Phó cục trưởng bên dưới đều đang ganh đua lẫn nhau, hiện tại đột nhiên lại nhảy ra một Phó cục trưởng, hàm nghĩa kia không cần nói cũng biết a.
Dĩ nhiên, một Cục trưởng đơn thuần thì Chủ nhiệm Tần cũng không cần thiết phải tâng bốc, mấu chốt là người ta có bối cảnh quân đội, ông cảm thấy khẳng định không đơn giản như vậy, khẳng định còn có những an bài khác.
Xem bộ dạng này, ngay cả Dân binh của công xã Sơn Thủy sau này cũng để cho Hàn Thanh Tùng quản lý rồi.
Thái độ của Chủ nhiệm Tần với Hàn Thanh Tùng lại nhiệt tình hơn mấy phần, liên tục mời anh ngồi xuống uống trà, nói chút chuyện để kéo gần quan hệ.
Đáng tiếc Hàn Thanh Tùng không giỏi nói chuyện, cũng không thể lập tức liền đáp lại được, một bộ dạng giải quyết việc chung.
Chủ nhiệm Tần không quá để ý, trong bộ đội mà, đều là dân quê nên căn đều giống nhau.
Hàn Thanh Tùng: “Chủ nhiệm Tần, trước khi nhậm chức, tôi muốn về nhà trước để thu xếp công việc.”
“Là cần phải trở về sắp xếp mọi việc.”Chủ nhiệm Tần đứng dậy tiễn anh.
Hàn Thanh Tùng: “Chủ nhiệm Tần hãy dừng bước.”
Nhưng Chủ nhiệm Tần vẫn vô cùng hòa khí tiễn anh ra ngoài, trên đường lại nói chút việc nhà, nói anh nếu có khó khăn gì hay là có gì không hiểu thì cũng có thể trực tiếp tìm đến mình.
......
Cuối thu thời tiết mát mẻ, mây trôi nước chảy (vân đạm phong khinh), mùa thu bình thường đều là thời tiết tốt. Chẳng qua là gió mưa mùa thu cũng thường xuyên xảy ra, một tầng mưa thu thì một tầng mát lạnh, làm cho người ta thắm thiết cảm nhận được mưa thu liên miên mang đến sức mạnh mặc dù không bạo ngược nhưng cũng không thể khinh thường.
Ví dụ như mưa thu không ngớt, không thấy mặt trời, nhiệt độ hạ xuống, như vậy thì lương thực sẽ nguy hiểm.
Sợ sẽ bị thối a!
Không gian để đồ trong nhà Lâm Lam khá nhỏ, cao lương và đậu xanh đều không đặt hết được, không thể làm gì khác hơn là chồng chất ở trên giường gạch, còn phải chú ý mở ra thông gió, tránh cho việc bị mốc meo thối rữa.
Trời mưa cũng không thể làm việc, mọi người đều ở trong nhà tuốt hạt cao lương.
Lúc này vẫn là tuốt hạt thủ công, trực tiếp nhấc giường chiếu lên, cho xẻng lên giường, cầm dao ở trên, một tay ấn lấy bông cao lương, một tay thì đánh ra bên ngoài.
Cứ xoẹt xoẹt như vậy, từng bông từng bông đều được tuốt hạt thủ công, rồi lại cho vào cối xay cán ra là có thể ép hạt cao lương ra ngoài.
Sau khi tuốt hạt rồi thì có thể nấu lên ăn giống như là nấu cơm vậy, chỉ là người bình thường đều không nỡ, căn bản đều là xay chúng ra thành bột phấn mịn như là xay lúa mạch rồi giữ lại làm bánh cao lương hấp hoặc là nấu cháo ăn. Chỉ ăn hạt cao lương không cũng không nỡ, căn bản đều là hỗn hợp bột cao lương, bột đậu và bột khoai lang.
Lâm Lam khích lệ các con: “Tuốt hạt xong rồi thì sẽ làm một bữa bánh cao lương hấp bằng bột cao lương tinh khiết cho các con, đảm bảo đủ ăn.”
Mấy đứa nhỏ đều nhiệt tình mười phần, chỉ nghe trong nhà phát ra một mảnh âm thanh xoẹt xoẹt, xen lẫn âm thanh của radio.
Nhị Vượng ngại nghe không rõ còn hao pin cho nên tắt mất radio.
Tiểu Vượng còn ôm chó nhỏ vào nhà, “Vượng Vượng, mày nằm ở chỗ này nha, đi tiểu thì phải đi xuống a.”
Mạch Tuệ: “Em làm gì mà còn đặt tên cho chó nhỏ vậy, còn gọi làVượng Vượng nữa, em muốn nó làm anh em với chúng ta sao?”
Tam Vượng cười toe toét, “Vượng Vượng là nữ, không phải là anh em.”
Đại Vượng nhíu mày, lặng yên tuốt hạt, không nói câu nào.
Lâm Lam đối với việc Đại Vượng ở nhà hỗ trợ làm việc rất hài lòng, đứa nhỏ này tay chân lanh lẹ, làm việc cũng nhanh bằng cô rồi.
Ngoại trừ việc không nghe chỉ huy, lại có chút quá trầm mặc, rõ ràng chỉ là một đứa bé, nhưng cả ngày đều bày ra bản mặt giống hệt cha của nó, nhìn rất áp lực.
Con nói xem có phải là con chạy nhầm kịch bản rồi hay không, con là tiểu tử nông thôn, cũng không phải là tổng tài bá đạo!
Mùa thu ngày ngắn, cộng thêm trời âm u mưa gió, nên trời vô cùng tối.
Lâm Lam bảo Mạch Tuệ đốt đèn.
Nhị Vượng: “Còn sớm cơ mà, đợi lát nữa hãy đốt.”
Mạch Tuệ chê cười thằng bé, “Em thật là biết sống.”Nếu còn thêm mấy lần nữa thì sẽ giống như bác gái cả rồi, xào rau đều không cho dầu, sợ trong nhà nghèo rớt mồng tơi, so với việc làm mẹ thì còn để tâm hơn.
“Sống mà không cần phải tính toán tỉ mỉ sao? Nếu không như thế thì núi vàng núi bạc cũng có thể miệng ăn núi lở đó.”
Lâm Lam:!! Dựa theo nội dung câu chuyện ban đầu, Nhị Vượng vốn là thuộc về phái đoàn hoa hoa công tử (kiểu như play boy)miệng lưỡi trơn tru, tiêu tiền như nước lại thích hưởng thụ, tại sao lại bị cô nuôi thành tiết kiệm như vậy được?
Chẳng lẽ là tốt quá hoá dở sao?
“Nhị Vượng a, không có chuyện gì, một người đốt đèn lãng phí, nhưng mà chúng ta có nhiều người như vậy mà, đốt đèn làm việc sẽ không lãng phí a.”
Nhị Vượng nghe Lâm Lam nói như vậy, rất miễn cưỡng mà móc diêm từ trong túi quần ra đưa cho Mạch Tuệ, thằng bé sợ Tam Vượng sẽ trộm diêm trong nhà đi ra ngoài nướng cá nướng côn trùng ăn, cho nên đã cất diêm trong túi.
Đảo mắt đến giờ ăn cơm chiều, bây giờ đã không phải là lúc mà bà Hàn không cho ăn no nữa rồi, hiện tại Lâm Lam chẳng những để cho các con ăn no, còn tranh thủ để cho chúng ăn thật ngon.
Lúc trước Trương Thải Hồng cho một trái bí đỏ lớn, vỏ màu xanh đậm, vừa dài vừa to, nặng chừng mười cân.
Lâm Lam mang theo Nhị Vượng đi nấu bánh canh bí đỏ, cắt thànhkhối nhỏ dài, rồi lấy một muôi bột mì, cho thêm nước nào nhào đều thành sợi bột mì. Chảo nóng, cho vài giọt dầu, bỏ vào nồi một ít hành thái, chờ mùi thơm phát ra thì cho bí đỏ vào xào, sau đó thêm nước, nước sôi rồi thì cho mì sợi vào, sau đó đặt bánh bột ngô trên một cái vỉ để trên nồi nước để hâm nóng.
Lúc ăn cơm thì có thêm dưa muối và tương, còn có tôm khô, mấy đứa nhỏ ăn đến thơm ngon.
Ăn cơm tối xong thì làm việc thêm một lát, Lâm Lam nghe radio báo giờ là đã chín giờ, cho nên bảo các con nhanh chóng tắm rửa đi ngủ.
Phía ngoài trời còn đang mưa, tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, ngày như vậy không cần dỗ thì mấy đứa nhỏ cũng tự ngủ mất, không ai ở bên ngoài lắc lư, cộng thêm đã chia lương thực nên tuần tra trong thôn cũng rút lui cả.
Dù sao hiện tại trong sân đã không còn lương thực, nhân viên tuần tra có hạn nên đều được phái đến quanh các mảnh ruộng đất trông coi cây ngô, đậu phộng, khoai lang, trong thôn cũng không cần người xem.
......
Trong bóng tối, có mấy bóng dáng lén lén lút lút đi vào thôn.
“Anh Triệu yên tâm, đã trễ thế này rồi, nhà bọn họ ở tại chỗ của bộ đại đội, rất an tĩnh.”
Bộ đại đội cùng với các đội đội sản xuất khác nối thành một mảnh, ở phía nam của thôn, có vị trí cũng không nhỏ, ngoại trừ mấy nhà kho thì căn bản không có người, vào đêm tất cả mọi người đều trở về nhà ngủ, nơi đó càng thêm yên tĩnh.
Nhưng mà Lưu Xuân Hòa lại lo lắng Lâm Lam gửi tiền vào xã tín dụng, người phụ nữ kia đã đi qua Công xã rồi, nếu không tại sao hắn đã đi tìm mấy lần nhưng không lần nào tìm được cái gì chứ?
Bởi vì trời mưa, tất cả chó trong thôn cũng lười biếng núp ở trong ổ chó ngủ, cộng thêm Lưu Xuân Hòa là người trong thôn, bước chân quen thuộc, cho nên cũng không có chó sủa.
Đây chính là nguyên nhân một số người trộm đồ thích tìm nội ứng, nếu có người quen thuộc dẫn đường, chó trong thôn đã biết rõ nên căn bản sẽ không kêu loạn một mạch.
Nếu như người xa lạ vào thôn, hơn nửa đêm, rất dễ dàng khiến cho chó sủa.
Bọn họ vào thôn, rất nhanh đã đến bộ đại đội.
“Anh Triệu, chính là chỗ đó!” Lưu Xuân Hòa chỉ một ngón tay về phíasân nhỏ nhà Lâm Lam, đen thùi cũng không nhìn thấy cái gì.
Trong lòng Triệu Kiến Thiết dâng lên một trận nóng bỏng, đây chính là 1500 đồng tiền!
“Các anh em, nhanh lên!”
Khi bọn họ đến ngoài cửa của sân nhà, một tên thấp bé đột nhiên nói: “Anh Triệu, nhà bọn họ có nhiều người như vậy, nếu như có người tỉnh làm sao bây giờ?”
Bọn họ muốn đến trộm, nhưng là có người ở nhà, vạn nhất có người tỉnh, vậy cũng chỉ có cướp.
Ăn cắp cùng cướp bóc, tính chất không giống nhau.
Triệu Kiến Thiết mắng thầm một câu, “Lưu Xuân Hòa đã nghiên cứu địa hình nhiều lần rồi, ban ngày nhà bọn họ căn bản đều có người.”
Ở nông thôn nhiều trẻ con, cả ngày chạy đầy đất, cho dù là thu hoạch lương thực thì mấy đứa nhỏ cũng ra ra vào vào, ban ngày căn bản không có cách nào ra tay.
Rồi lại nói, ban ngày cóngười xa lạ vào thôn, nhiều người mục tiêu lớn, rất dễ dàng bại lộ.
Mấu chốt là lúc trước vào buổi tối trong thôn tuần tra rất chịu khó, từ canh ba đã bắt đầu tuần tra, mãi cho đến canh tư, hơn nữa đến canh một thì mấy người phụ nữ sẽ phải thức dậy, căn bản không có cách nào trộm.
Chính là mấy ngày nay chia lương thực xong thì trời lại mưa, trong thôn không có tuần tra, nếu không hắn cũng sẽ không kéo dài tới bây giờ mới đến.
Hơn nữa hắn sợ Lưu Xuân Hòa tự mình ra tay độc chiếm mất.
Mấy người Triệu Kiến Thiết tạo thành đoàn thể, ở trong huyện thành thường xuyên len lén ra vào nhà xưởng trộm đồ, hoặc là đi đến đại đội nào đó trộm, vào nhà dân như vậy thì thật đúng là lần đầu tiên.
Dù sao dân chúng đều nghèo, trong nhà cũng không có đồ đáng giá gì, đều không đáng để ra tay.
Nhưng 1500 đồng, đây chính là thịt béo, đối với hắn có sức hấp dẫn rất lớn.
“Tên lùn và Lưu Xuân Hòa canh chừng, tao và thằng gầy đi vào.” Triệu Kiến Thiết vừa nói thì đã thử thăm dò đẩy cửa ra, bên trong có khóa.
Tên gầy kia có vóc dáng cao, đã đi dò xét tường rào, muốn leo tường đi qua.
Loại tường rào này cũng không phải là kết cấu gạch đá, mà là tảng đá và bùn, phòng quân tử không phòng tiểu nhân (phòng người ngay không phòng kẻ gian), rất dễ dàng đi qua.
Nhưng hắn đã quên một điều, lúc này tường đất còn không có mái ngói che lại, hai ngày này trời còn mưa, mưa thu liên tục nên có thể đã thẩm thấu, khiến tường ngấm nước đến hơi mềm rồi.
Bình thường thì cứ đợi mặt trời lên rồi hong khô thì sẽ khôi phục như lúc ban đầu, nhưng điều kiện tiên quyết là không được mạnh mẽ động vào nó.
Tên gầy kia không lưu ý điều này, dùng tay bám vào tường muốn nhẹ nhàng nhảy qua, kết quả vừa dùng lực đè lên tường thì hắn đã bị kéo xuống, “Bịch”một cái đã ôm lấy một đống đất đá té trên mặt đất.
Đám người Triệu Kiến Thiết giật mình, thấp giọng nói: “Con mẹ nó, mày làm gì vậy?”
Tên gầy: “Tường sập rồi.”
Lưu Xuân Hòa nhắc nhở, “Nhỏ giọng một chút.” May mà nhờ ở xa nhà của mấy người khác, nếu không động tĩnh như vậy, nhà mình nghe không được, nhưng những nhà ở gần đã nghe thấy trước rồi,
Tên gầy bò dậy, thử một chút, vui vẻ, “Không cần bò nữa, trực tiếp đi vào.”
Bức tường này không cao, đã sập mất một nửa, còn dư lại thì chỉ cần nhấc chân là qua được.
Tên gầy kia đắc ý khua tay múa chân, để cho bọn họ nhanh chóng đi vào.
Triệu Kiến Thiết thầm mắng một tiếng, “Con mẹ nó, lại một thân bùn đất.”
Nhưng tên lùn còn nhắc nhở bọn họ: “Nếu như bọn họ tỉnh lại cả thì sao?”
Triệu Kiến Thiết mắng một tiếng, “Mày đừng nhiều chuyện, đã nửa đêm rồi, tỉnh cái gì mà tỉnh?”
Đêm mưa gió lạnh lẽo thế này, nửa đêm chính là đã ngủ say như chết rồi.
Hắn và tên gầy nghênh ngang đi vào, tường rào còn có thể bóc ra nhưng nhà lại không thể, chỉ có thể đi vào từ cửa.
Cũng may Lưu Xuân Hòa đã tìm hiểu, biết bọn họ không khóa cửa nhà, chỉ có một cái then cài, dùng miếng sắt mỏng là có thể đẩy ra.
Lúc Triệu Kiến Thiết đi gẩy then cửa, không biết đụng phải cái gì, phát ra một tiếng rầm, dọa bọn họ nhảy dựng, hắn ta vội vàng bắt được vật kia thì âm thanh lập tức biến mất.
Đêm tối dài dằng dặc, Hàn Thanh Tùng mặc áo mưa mang về từ bộ đội, chân đi một đôi ủng đi mưa, đèn pin cầm tay đã không còn pin nên chỉ có thể cắm ở trong túi bên của ba lô. Mặc dù không thấy rõ đường, nhưng anh đã đi qua con đường này mấy lần nên vô cùng quen thuộc, vẫn đội mưa lên đường.
Đường đất bị ngâm nước mưa nên có hơi bùn lầy, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến tốc độ của anh.
Hàn Thanh Tùng đi rất nhanh, anh chưa từng vội vã muốn về nhàn hư vậy, có thể nói là quy tâm tự tiến (trong lòng có một chỗ hướng đến).
Lúc ấy vào lúc chọn đơn vị chuyển nghề ở bộ chỉ huy, bọn họ cho anh một cơ hội chọn lựa đơn vị, không cần giống như người khác phải trở lại chờ xắp xếp việc làm hoặc là để cho công xã cho an bài. Tổng cộng có ba nơi, hai nơi là phải đi huyện khác làm Chủ nhiệm nông trường cải tạo lao động, nhưng là không thể mang theo người nhà,anh cũng không do dự chút nào lựa chọn Cục công an gần nhà.
Anh muốn ở bên cạnh người nhà.
Nghĩ đến đây, trong lồng ngực anh bắt đầu dâng lên một luồng ấm áp, gió thu mưa đêm mát lạnh, nhưng tim của anh lại nóng hừng hực.
Đi nửa đêm, anh đã quen với loại bóng tối này, đến đầu thôn đã quẹo vào chính xác, lúc này mưa đã tạnh, rước lấy mấy tiếng chó sủa, rất nhanh lại biến mất không tiếng động, anh dựa vào cảm giác để phân biệt phương hướng, sải bước đi về nhà.
Lưu Xuân Hòa và tên lùn canh chừng ở bên ngoài, Lưu Xuân Hòa không nhịn được, cũng muốn đi vào hỗ trợ. Trời mưa xuống, tối om, có cái gì cần trông chừng chứ.
Ngay vào lúc này têm lùn kéo hắn một cái, khẩn trương nói: “Chó sủa, có người!”
Lưu Xuân Hòa thấp giọng nói: “Làm gì có người chứ? Chó sủa một hai tiếng như vậy là bình thường.” Chỉ cần không phải liên tục sủa thì sẽ không có vấn đề, rồi lại nói trời mưa đường đầy bùn lầy, trừ khi có dụng ý khác, nếu không thì ai lại đi ra ngoài?
Tên lùn lắng tai nghe một chút, “Thực sự có người, mày nghe đi.”
Lưu Xuân Hòa bị hắn ta lôi kéo cũng không khỏi lắng tai nghe ngóng, bắt đầu thì không có gì, sau lại nghe được âm thanh ủng đi mưa dẫm ở trong nước bùn.
Thực sự có người!
Tên lùn lôi kéo hắn vội vàng trốn đi, đồng thời kêu hai tiếng “meo meo”, đưa tin cho người trong sân, đây là ám hiệu của bọn họ,ý là có người, nhưng vẫn chưa bại lộ, nếu như bại lộ thì chính là “gâu gâu gâu” rồi nhanh chóng chạy.
Hắn dựa vào tiếng bước chân này phán đoán là có người đi qua, hoặc là tuần tra, sẽ nhanh chóng đi mất, phán đoán không có nguy hiểm.
Hai người núp ở phía sau một đống cỏ khô, khẩn cầu người qua đường kia hãy nhanh chóng đi mất.
Ai biết được người nọ lại đi thẳngđến nơi này.
Lưu Xuân Hòa và tên lùn nhất thời như có máu chảy ngược, khẩn trương đến muốn kêu lên,sợ đến không dám ra ngoài.
Rất nhanh, người nọ đến trước mặt, Lưu Xuân Hòa cảm thấy chỗ kia tối hơn rất nhiều, ước chừng là một người đàn ông cao lớn.
Chẳng lẽ là có người cùng chung suy nghĩ với bọn họ, cũng đến trộm tiền? dù thế nào hắn ta cũng không nghĩ đến là Hàn Thanh Tùng trở lại vào lúc này.
Lưu Xuân Hòa nghe thấy người nọ nhẹ nhàng đẩy cửa, phát hiện cửa khóa thì đứng yên một lát, đoán chừng là đang suy nghĩ nên leo tường hay là nạy khóa?
Sau đó bọn họ nghe thấy người đàn ông kia cũng đi về phía bức tường!
Hô hấp của Lưu Xuân Hòa như muốn ngừng lại, bị phát hiện mất!
Người nọ sờ sờ tường, lập tức tung người nhảy vào, vô thanh vô tức, động tác so với tên gầy thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.