Thần Y Độc Phi

Chương 350: Tiếng dượng này ngươi gọi không đúng



Người nọ lúc này mới không giãy dụa nữa, thở mạnh cũng không dám nhìn Phượng Vũ Hoành. Thư đồng thì đứng bên cạnh hẳn, cũng thật cẩn thận cúi đầu không dám nói lời nào.

Đến khi Phượng Vũ Hoành thả tay ra, tiểu thư đồng lúc này mới hỏi một câu: “Thiếu gia nhà ta như thế nào. rồi?”

” Nàng mặt lạnh: “Đưa tiền khám bệnh và tiền thuốc là được, mua thêm ít thuốc, ăn uống điều độ là được.”

“Còn muốn bạc?” Tiểu thư đồng buồn bực hỏi nàng: “Ngươi chẳng phải là người Phượng gia sao? Y quán Phượng gia kê đơn thuốc như thế nào lại thu tiền người của mình? Lại nói —— “ Hắn chỉ tay về hàng người đứng xếp hang bên ngoài Bách Thảo Đường, nói: “Những người kia là do các ngươi cứu trị, không lấy của bọn họ một đồng, còn cho cơm ăn, vậy sao lại muốn thu tiền của chúng †a? “

Phượng Vũ Hoành trợn mắt, không làm nữa: “Dựa vào cái gì mà không thu? Bách Thảo Đường mở cửa buôn bán, không thu tiền thì ta lấy gì nuôi sống nhiều người như vậy?”

“Chúng ta là người một nhài”

“Ai là người một nhà với các người?” Phượng Vũ Hoành vốn cảm thấy người Thẩm gia rất phiền, bây giờ tiểu thư đồng kia lại còn bắt quàng làm họ, chạm đúng vào giới hạn của nàng: “Ta họ Phượng, các ngươi họ gì?”

“Thiếu gia nhà ta họ Thẩm!”

“Thẩm gia liên quan gì tới ta?” Sắc mặt nàng dần lạnh xuống: “Ta đường đường đích nữ Phượng gia, lại muốn ta nhận nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp, từ lúc nào Đại Thuận ban điều luật này? Ta đường đường là Tể An huyện chủ, lại bị kẻ nô tài như ngươi dạy ta ai là họ hàng của ai?” 

Nàng càng nói thanh âm càng lớn, doạ tiểu thư đồng kia toàn thân run lẩy bẩy.

Tể An huyện chủ? Hắn còn muốn dạy đích nữ Phượng gia thế nào là người nhà, vừa rồi tiểu nhị ở đây có nói cho hắn nghe một vài chuyện gần đây ở kinh thành. Nhưng lại quên nói chuyện Phượng Vũ Hoành được phong làm huyện chủ, tiểu thư đồng ồn ào kia trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào, ê a đến nửa ngày, lúc này mới chỉ vào đám người xếp hàng bên ngoài nói: “Vậy sao bọn họ lại không cần trả tiền?”

Phượng Vũ Hoành nhíu mày: “Ta thích. Bổn huyện chủ ta lấy tiền theo tâm trạng, lúc bọn họ tới đúng lúc ta đang vui nhưng khi thấy người nhà họ Thẩm các ngươi thì tâm trạng của bổn huyện chủ lại không tốt nữa nên ta muốn thu tiền.”

Tiểu thư đồng còn muốn nói theo chút gì nữa nhưng lại bị người trẻ tuổi kia ngăn cản, người nãy giờ không nói gì thì giờ đã mở miệng, nói với thư đồng kia: “Xem bệnh trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện tất nhiên), mau, đưa tiền xem bệnh cho người ta.”

Thiếu gia nói thì đương nhiên tiểu thư đồng không nói gì thêm, mặt không tình nguyện đưa tiền. Phượng Vũ Hoành nhìn người trẻ tuổi trước mặt, mở miệng hỏi: “Ngươi có quan hệ như thế nào với người Thẩm gia?” Nếu nói hắn là cháu trai, hẳn là hài tử của mấy vị ca ca nhà Thẩm thị.

Người trẻ tuổi tưởng có thể đứng dậy nói chuyện cùng nàng nhưng lại cảm thấy thân thể mình thật suy yếu, thử mấy lần cũng không đứng lên được, chỉ đành Ỉ "Tại hạ Thẩm Thanh, là trưởng tôn của Trầm

“Con của đại lão gia?” Trong đầu nàng suy nghĩ về dáng vẻ của Thẩm đại lão gia, cũng không có ấn tượng quá sâu sắc.

Thẩm Thanh gật đầu: “Gia phụ xác thực là trưởng tử của Thẩm gia, nhưng tại hạ nhiều năm đi học ở bên ngoài cũng đã lâu chưa về quê nhà, lần này lên kinh thành là đặc biệt đến tiếp kiến dượng.”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, uốn nắn cách hắn gọi: “Cô cô ngươi, Thẩm thị, chỉ là tiểu thiếp cảu phụ thân ta, tiếng dượng này ngươi gọi không đúng.”

'Thẩm Thanh khẽ run người, nhưng cũng không tranh cãi. Trước kia, Thẩm thị được nâng từ thiếp lên thê, hắn đã là thiếu niên choai choai, là người thông tình đạt lý đối với cách làm của Phượng gia hắn không hề tán thành. Nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài, không có quyền bình luận việc làm của Phượng gia, bây giờ Thẩm thị bị Hoàng thượng hạ bậc trở lại làm thiếp, kể ra cũng không ủy khuất.

“Ngài là Phượng gia Nhị tiểu thư?” Thẩm Thanh nhìn Phượng Vũ Hoành nói: “Lúc nhỏ chúng ta có từng gặp qua, có lẽ tiểu thư không nhớ rõ.”

Phượng Vũ Hoành đúng là không nhớ rõ, ký ức của nguyên chủ linh linh tán tán (không rõ ràng), hơn nữa tính tình của nguyên chủ và nàng khác xa, đừng nói là họ hàng, ngay cả nguyên chủ lớn lên như thế nào trong nhà đều mơ mơ hồ hồ, Tưởng Dung từ nhỏ đã đi theo phía sau nàng, nàng cũng không nhớ chỉ nhớ rõ cái mặt bánh bao tròn tròn của nàng ấy.

'Thấy Phượng Vũ Hoành không thích nói chuyện cùng hắn lắm, Thẩm Thanh cũng thức thời ngậm miệng lại, mãi đến khi thư đồng kia trở lại, phía sau còn dắt theo một người, lúc này Thẩm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, hướng người kia kêu một tiếng: “Dượng.”

Phượng Vũ Hoành trừng mắt, toàn thân Thẩm Thanh lập tức run rẩy, lúc này mới nhớ tới cảnh cáo vừa rồi cảu nàng, vì thế nhanh sửa lại “Phượng đại nhân.”

Phượng Cẩn Nguyên nghe Thẩm Thanh đổi giọng liên tục nhiều lần, biết nhất định là do Phượng Vũ Hoành làm khó, không khỏi nói: “Biểu ca Thẩm Thanh của ngươi từ nhỏ đã theo vi phu đọc sách, viết chữ ở Phượng Đồng Huyện, lớn hơn một chút thì đi học ở tỉnh ngoài, có thể xem như là một nửa đệ tử của vi phu.”

“Vậy gọi tiên sinh hoặc sư phụ cũng rất tốt.” Nàng nhìn Phượng Cẩn Nguyên, nghiêm túc nói: “Còn nửa, nữ nhi nhất định phải nhắc nhở phụ thân, ngài để ta nhận nhà mẹ đẻ của một cái thiếp làm biểu ca, vậy ngài đặt Diêu gia ở chỗ nào?”

Mặt Phượng Cẩn Nguyên âm trầm, nữ nhỉ này nói chuyện từng câu từng chữ đều làm hắn mất mặt, nếu ra ngoài giao hảo với người khác không biết sẽ bị mỉa mai như thế nào? 

Trong lòng tức giận thì có thể làm thế nào? Phượng Vũ Hoành nói không sai, nếu là bà con thì cũng chỉ là nhà mẹ đẻ của chủ mẫu, còn Thẩm thị là thiếp, người của Thẩm gia xác thực không thể nhận là bà con.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.