Thần Y Độc Phi

Chương 335: Tiểu thư nàng ấy sắp chết rồi



Một tiếng “Không tốt” làm Bộ Nghê Thường vỗ mạnh giường một cái, quay đầu trừng mắt với nha đầu kia, cả giận nói: “Ngươi tính lừa ai? Còn có gì không tốt?”

Tiểu nha đầu ủy khuất, không nói không được mà nói cũng không được, đành nhắm mắt nói: “Phủ Tứ Hoành tử mang theo canh thiếp của tiểu thư (ghi tuổi, ngày sanh tháng đẻ của đôi trai gái) đến... đến để thoái hôn!”

“Cái gì?” Bộ Nghê Thường đột nhiên đứng dậy, nhưng một trận đau đớn kéo đến như muốn xé rách người nàng: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu nha đầu quỳ sụp xuống đất, khóc nói: “Tiểu thư, Tứ Hoàng tử trả lại canh thiếp cho người!”

Bộ Nghê Thường lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Người tới đang ở đâu? Là Tứ. hoàng tử tới sao?”

“Không có, chỉ là phái hạ nhân đến, sau khi người trong phủ nhận lấy canh thiếp của người thì người nọ cũng rời đi.”

“Tại sao lại nhận lại canh thiếp?” Bộ Nghê Thường giận dữ: “Ai thu?”

Tiểu nha đầu nói: “Là... là lão thái thái nhận!” Cảm xúc như điên của Bộ Nghê Thường thoáng cái bất chợt trầm tĩnh lại, như một thước phim quay chậm, duy trì tư thế ngẩn người không nhúc nhích. 

Phượng Trầm Ngư nhìn người trước mặt, bất chợt nghĩ đến chính mình. Tuy nói nàng không có hôn ước, nhưng Phượng gia lựa chọn ủng hộ Tam Hoàng tử, vận mệnh của nàng và Huyền Thiên Dạ bị trói lại cùng nhau. Lời nói của Phượng Vũ Hoành mặc dù khó nghe, nhưng câu nào cũng là thật, nàng cùng Bộ Nghê Thường đích thực là giống nhau, bên Tam Hoàng tử xem ra không thể, nhưng nàng cũng phải lập gia đình, giờ Bộ Nghê Thường bị Tứ Hoàng tử thối hôn, kết cục như vậy sớm muộn gì cũng có ngày rơi xuống đầu nàng.

Cảm xúc của Phượng Trầm Ngư càng ngày càng suy sụp, bắt đầu có chút hối hận lúc trước cùng Bộ Nghê Thường hợp mưu thiết kế hại Phượng Vũ Hoành. Nàng sớm nên biết, người như Phượng Vũ Hoành sao có thể bị tính kế, chẳng qua là chính mình tự đào hố cho mình, nàng nhảy trước sau đó là đến Bộ Nghê Thường.

Nàng đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, nhìn biểu tình của Nhị muội như xem cuộc vui, đã biết lần này Bộ Nghê Thường gặp phải chuyện như vậy tám phần mười không thể cùng nàng ấy gạt bỏ mối quan hệ, bao gồm chuyện mình gặp phải ở Phượng Đồng huyện, không hại được. người ta ngược lại lại tự tính kế mình.

'Tâm Phượng Trầm Ngư lạnh dân, lúc trước là nàng nối sai gân nào, cứ cho rằng mình có thể đối phó với Nhị muội này, bây giờ hối hận thì đã muộn, hối hận thì đã muộn a.

“Tiểu thư.” Nha đầu Bộ gia thấy Bộ Nghê Thường ngây người hồi lâu mà không có động tĩnh gì có chút bận tâm, thử gọi một tiếng nhưng đối phượng vẫn không có phản ứng.

Phượng Vũ Hoành khuyên nha đầu kia: “Để tiểu thư nhà ngươi yên tĩnh một chút cũng tốt, dù sao một cô gái bị thối hôn là chuyện không thể nào chấp nhận được, huống chỉ đêm qua tiểu thư nhà ngươi còn...”

“Tử Liên!" Đối mặt với lời chế giêu của Phượng Vũ Hoành, Bộ Nghê Thường không ồn ào như trong dự liệu, mà là vẻ mặt kinh hãi không ngừng gọi tên nha đầu kia: “Tử Liên, ngươi mau tới đây, mau nhìn xem bây giờ ta như thế nào?”

Nha đầu gọi là Tử Liên kia vội vàng tiến lên nhìn, nàng ta bị doạ “A” một tiếng thét chói tai.

Phượng Vũ Hoành cũng đưa mắt qua nhìn,chỉ thấy chỗ Bộ Nghê Thường nằm có một vũng máu, xuyên qua chăn đệm, đỏ đến mức nhìn thấy mà giật mình.

“Chuyện này...” Phượng Trầm Ngư theo bản năng đã mở miệng, nhưng chỉ nói một chữ đã dùng tay bịt miệng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run cầm cập.

Ÿ Lâm nhìn ra nàng không khỏe, nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiểu thư, người thế nào rồi?”

Một bên tai là Bộ Nghê Thường sợ quá kêu gào, một bên là nha đầu Tử Liên lớn tiếng phân phó: “Đi gọi đại phu! Nhanh đi gọi đại phu!”

Phượng Trầm Ngư chỉ cảm thấy trong lòng có một âm thanh vang lên như đang nhắc nhở nàng, nhắc nàng một việc cho tới nay nàng quên mất.

“Bộ tiểu thư chẳng phải đêm qua mới bị người ta bắt nạt sao, sao sáng nay đã singnon? Bổn huyện chủ tuổi nhỏ, y thuật không tỉnh, Bộ tiểu thư đừng làm ta sợ.” Phượng Vũ Hoành đương nhiên hiểu rõ vũng máu kia đại diện cho cái gì, trong lòng cũng hiểu rõ Bộ gia tiểu thư này từ sớm đã mờ ám với Tứ Hoàng tử. Nếu như thân đã mang thai, lại trải qua việc cả đêm như thế, không sinh non mới lạ.

“Ngươi nói cái gì?” Hai chữ sinh non đủ để Bộ Nghê 'Thường càng thêm sợ hãi: “Không thể, ta, ta không có, ta... Tử Liên!” Nàng nắm chặt tay nha hoàn bên người: “Đi mời Tứ Hoàng tử! Nhanh đi mời Tứ Hoàng tử đến Bộ phủ!”

Tử Liên khó xử nói: “Tiểu thư, hôn ước giữa người với Tứ Hoàng tử đã không còn!”

“Là hài...” Nàng bất chợt im lặng, trên mặt hiện lên một mảnh mù mịt: “Đúng vậy, hắn sẽ không đến.”

Cả người thoáng cái ngã ầm xuống giường, cũng không nói thêm câu nào. Hai nha đầu bên cạnh cũng bị dọa không ngừng gọi tên nàng, nhưng Bộ Nghê Thường. nửa điểm cũng không phản ứng.

Nha đầu Tử Liên như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nhanh chóng xoay người quỳ trước mặt Phượng Vũ Hoành: “Huyện chủ, nô tỳ van người mau cứu giúp tiểu thư nhà nô tỳ." 

Phượng Vũ Hoành lui về sau nửa bước, nói: “Bộ gia đã đi mời đại phu, ta chỉ là khách, đâu có bổn phận cứu nàng.”

“Tiểu thư nàng ấy sắp chết rồi!”

“Đó cũng là chuyện của Bộ phủ các ngươi.” Phượng Vũ Hoành mặt lạnh, đôi mắt lộ ra tia sắc bén như dao. nhìn tiểu nha đầu: “Tự tác nghiệt! Không thể sống.”

'Tử Liên bỗng nhiên nhớ tới trước khi Phượng gia hồi hương tế tổ, ngay trong ngày tang lễ Bộ thượng thư, Bộ Nghê Thường đưa cho nàng một bọc giấy nhỏ, nói nàng lặng lẽ đưa cho Phượng gia Đại tiểu thư, chẳng lẽ...

Nàng kinh ngạc nhìn về phía Phượng Trầm Ngư, nhìn thấy trên mặt Phượng Trầm Ngư mang theo tia oán hận, nhìn về phía Bộ Nghê Thường cũng thấy ánh mắt tương tự.

Tiểu nha đầu bất chợt đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nàng cũng không tiếp tục cầu xin Phượng Vũ Hoành, bởi vì người ta nói đúng, tự tác nghiệt! Không thể sống.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.