Gấp thư lại, thả vào bát canh, nhìn nét chữ nhòe dần, đám mây đen mù mịt lan tỏa trên nền lụa trắng.
Lòng ta dần dần bình tĩnh trở lại, ý nghĩ muốn c.h.ế.t kia cũng dần dần biến mất. Những người xung quanh ta, nào có ai sống được như ý muốn đâu.
Hai chị em Liễu gia, Oanh Oanh đã c.h.ế.t trong cuộc tranh đấu này, Tiêm Tiêm sắp tới cũng phải gánh trên lưng nỗi đau mất cha mất em gái cộng thêm bệnh tật đầy người mà gả vào đây, đến nước này, chắc hẳn nàng ta cũng là thân bất do kỷ, Liễu gia suy tàn, chỉ mong nàng ta có thể dựa vào Thái tử, tình yêu gì đó, ai mà quan tâm chứ.
Thái tử không có được người mình yêu, mọi chuyện trái với mong muốn.
An gia và Thanh Thu, hoàn toàn là tai bay vạ gió.
Toàn bộ đều thua cuộc.
Ta nhìn bức thư đang ngâm trong bát, đột nhiên bật cười, nếu ta chết, Oanh Oanh sẽ tự vẫn một cách vô ích, đã là mạng ta không tuyệt, vậy thì phần đời còn lại cứ sống một cách phóng khoáng đi.
Trong lòng âm thầm quyết định, vạch ra kế hoạch.
"Làm nóng cho ta thêm một bát canh nữa, còn canh thuốc bổ gì đó không? Cùng mang đến đây cho ta."
Vẻ mặt cau có của Thái tử giãn ra ngay lập tức, vui vẻ sai người đi sắc thuốc.
"Ngươi còn muốn ăn gì nữa không? Có đói không? Vết thương còn đau không? Có muốn ăn chút đồ ngọt không?"
"Ta đâu phải trẻ con, ăn đồ ngọt thì hết đau à?"
Nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, ta không nhịn được mà trêu chọc.
"Ngươi ngủ một lát đi, ta không sao rồi."
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn, lòng ta thật sự không đành.
"Ta không ngủ, ta không mệt, ta muốn trông chừng ngươi, mấy ngày nay ta đều trông chừng ngươi."
Hắn vừa ngáp vừa nói, nhưng thần sắc vẫn vui vẻ.
"Vậy thì ngươi cởi áo ra nằm xuống cho thoải mái, ta gọi Tiểu Hạ thêm một cái chăn cho ngươi."
Ta chưa bao giờ chủ động quan tâm hắn hay chủ động bảo hắn thân mật với ta, một là tự biết thân phận, không muốn dây dưa nhiều với hắn, hai là ta cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, đã là trong lòng ngươi không có ta, ta hà tất phải chủ động ôm ấp.
Nhưng đến chặng đường cuối cùng này, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Nghe vậy, hắn sững người, ngoan ngoãn thay quần áo rồi nằm xuống bên cạnh ta, nhưng lại không chịu đắp chăn riêng, mà chen chúc vào người ta đòi đắp chung. Ta không kháng cự, mặc cho hắn chen chúc bên cạnh.
"Trước đây ngươi chưa bao giờ chủ động bảo ta thân mật với ngươi."
"Vì trong lòng ngươi không phải là ta."
"Nhưng bây giờ trong lòng ta có ngươi rồi."
"Ngươi thật sự có ta trong lòng sao?"
"Thật sự."
"Thực ra ta chưa bao giờ hận ngươi, quãng thời gian qua, tuy nói ngươi đối xử với ta không tốt lắm, nhưng cũng không tệ. Ta thường xuyên tự nhủ đừng ảo tưởng, đừng tự mình đa tình, nhưng dù vậy, ta vẫn có những lúc tim đập thình thịch vì ngươi."
Nghe vậy, hắn vui vẻ hừ một tiếng: "Ta toát ra sức hấp dẫn, ngươi đương nhiên không thể kiềm chế được."
Dù thân thể suy nhược nhưng nghe thấy những lời vô liêm sỉ như vậy, ta vẫn phải lên tiếng phản bác.
Hắn không cãi lại, xoay người áp sát vào ta hơn.
"Nhưng giữa chúng ta có quá nhiều ân oán, nếu cuối cùng không có kết thúc tốt đẹp, cũng là chuyện bình thường. Gặp gỡ ngươi một lần, ta không cam lòng, không oán hận, cũng không hối tiếc. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Ta tin rằng tất cả chúng ta đều đã cố gắng hết sức, chỉ là số phận đã an bài như vậy."
Có lẽ hắn đã quá mệt, uể oải ừ một tiếng rồi nhanh chóng phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Ta len lén quay đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt phác họa đường nét trên gương mặt hắn, vẫn cương nghị, tuấn tú như vậy. Ngủ rồi lại có vẻ mềm mại, không hề phòng bị, hàng mi khẽ run, ngây thơ như trẻ nhỏ.
Ta không nhịn được đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn, hắn cảm thấy ngứa ngáy liền nắm lấy tay ta, lẩm bẩm: "Nương tử đừng nghịch, ta buồn ngủ quá."
Ta không làm phiền hắn nữa, chỉ ừ một tiếng.
Một người đàn ông như vậy khi thể hiện sự dịu dàng với ngươi, phụ nữ rất khó không động lòng. Có lẽ ta cũng đã từng rung động vào khoảnh khắc nào đó, chỉ tiếc mầm non yếu ớt này không chịu nổi mưa gió ngàn cân, trong lúc ta còn chưa nhận ra đã lặng lẽ gãy lìa.
Bữa tiệc thịnh soạn này, đã đến lúc tàn cuộc. Chỉ mong những người bị ép đến dự tiệc, khi ra về cũng có thể giữ được chút thể diện.
Niềm vui chốn nhân gian cũng như vậy, từ xưa đến nay vạn sự đều như nước chảy về đông.
Ly biệt rồi biết bao giờ trở lại?
Hãy thả bạch lộc nơi khe núi xanh, khi cần lên đường thì cưỡi nó đi thăm thú danh sơn.
Sao có thể cúi đầu khom lưng hầu hạ kẻ quyền quý, để rồi ta không còn được vui vẻ nữa.
Thái tử lại ở bên ta cả ngày, chỉ nằm trên giường ngẩn người ngủ, đói thì dậy ăn cơm, khát thì dậy uống nước, không làm gì khác.
"Ngươi không đi chuẩn bị hôn lễ sao?"
"Đều đã chuẩn bị xong rồi, không tổ chức tiệc tùng, cũng không phiền phức."
"Ta có cần phải xuất hiện không?"
"Nếu ngươi muốn đi xem thì đi, không muốn thì không cần."
"Vậy ta không muốn đi."
"Ghen à?"
"Không muốn gội đầu."
…
"Ngày mai ta không thể ở bên ngươi, ngày kia sẽ lại đến."
"Ta hiểu, nếu phiền phức thì ngày kia cũng đừng đến."