Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 99: Bạch Long há là vật trong ao?



Chương 99: Bạch Long há là vật trong ao?

Rời khỏi Bảo Tượng quốc 1 đoạn khá xa, Đường Tăng mới lấy ra Già Thiên Xích Tán. Tay cầm dù, vừa đi vừa ngâm nga:

“Bạch Long há là vật trong ao?

Khổ tận cam lai lại hoá rồng!

Bởi xưa mắc bẫy, thân hãm kiếp

Nay bước về Tây chấn long tâm!”

Đường Tăng đọc dứt câu, liền tung Già Thiên Xích Tán lên trời, để nó thiết lập ảo cảnh, che phủ 1 khoảng không gian to lớn, trên đỉnh đầu mấy thầy trò.

Cùng lúc đó, Đường Tăng cũng buông dây cương dắt Long Mã ra, Long Mã dậm chân, hoá thành 1 con Bạch Long to lớn, phi thẳng lên trời cao gầm thét.

Từng câu thơ của Đường Tăng, như tiếng chuông ngân, không ngừng xung kích vào tâm trí Bạch Long Mã. Hắn vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy, cái ngày mà hắn từ trên đỉnh núi, rơi xuống vực sâu thăm thẳm, từ Thái Tử Long tộc cao quý, trở thành 1 tội đồ vạn người phỉ nhổ.

Tất cả mọi người hầu như đều quay lưng lại với hắn. Duy chỉ có cô cô, cùng cô phụ (dượng) Kính Hà Long Vương, là còn quan tâm hắn thường xuyên. Nhưng họ ở xa, lại bận rộn công việc, lâu lâu mới tới thăm hắn được.

Tiểu Bạch Long từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, giờ đây lại phải tự mình sinh tồn nơi hoang dã, quả thật là khó khăn vô cùng. Có 1 lần, không biết con yêu quái đó từ đâu đến, thực lực mạnh hơn hắn nhiều, đòi chiếm Ưng Sầu Giản làm địa bàn, nên đã đánh hắn thừa sống thiếu c·hết.

Tới khi Tiểu Bạch Long tế long châu của mình ra, để chống trả, thì bị con yêu quái đó trộm mất long châu. Phải biết, long châu đối với long tộc trọng yếu vô cùng, long tộc mất đi long châu, cũng giống như nhân tộc tu sĩ mất Kim Đan, yêu tộc tu sĩ mất Yêu Đan vậy. Lúc đó, chỉ còn tu vi nhục thân thôi, chứ tu vi pháp lực, coi như mất hết.

Mình đầy thương tích, lại mất long châu, Ngao Liệt tưởng chừng mình đ·ã c·hết tới nơi. Nhưng không, con yêu quái vô danh đó, bỏ đi chẳng nói 1 lời, chỉ để lại 1 tràng cười dài, như xát muối vào lòng tự tôn, của 1 con rồng sa cơ thất thế.

Ngao Liệt nằm bất động dưới Ưng Sầu Giản, vảy rồng rút đi, hắn hoá lại hình dáng đạo thể (hình người) mặc cho v·ết t·hương rỉ máu, từng giọt long huyết trôi đi, cũng mang theo cả tia tôn nghiêm cuối cùng của hắn ở trong đó. Có lẽ, nằm chờ tới ngày cõng người thỉnh kinh, đi về phía Tây, chuộc lại lỗi lầm, hưởng được chính quả cũng tốt.

Từ dạo ấy trở đi, Ngao Liệt từ 1 Thái Tử long cung, hoá thành 1 con thú vật, chỉ biết g·iết chóc, để tranh đoạt từng miếng mồi, với những yêu vật xung quanh con suối. Hoặc lâu lâu, lại trà trộn vào thành trấn con người gần đó xin ăn. Tây Hải Thái Tử bây giờ, có khác chi 1 kẻ ăn mày?

Hôm đó, Ngao Liệt lê lết thân thể đầy v·ết t·hương, cùng cái chân b·ị đ·ánh què (trong 1 lần tranh đồ ăn với bầy yêu) đến 1 gốc cây nằm nghỉ. Trong lúc mơ màng, Ngao Liệt cảm giác như bị người lay dậy.

Ngao Liệt hoảng hồn, lăn ra 1 khoảng cách thật xa, định thần nhìn lại, thì ra là 2 tên hoà thượng, hắn mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Vị hoà thượng mặc tăng bào rách rưới thấy vậy, liền cười xòa lên hỏi:

“Tiểu huynh đệ, ngươi cảnh giác như vậy làm gì?”

Ngao Liệt vẫn giữ thận trọng hỏi lại:

“Hai vị là ai? Sao đến được chốn hoang sơn dã lĩnh này? Các người tiếp cận ta có ý đồ gì?”



Hoà thượng mặc tăng bào rách rưới nói:

“Bọn ta chỉ là hoà thượng bình thường thôi, đi ngang đây thấy có người, nên định đến xin khất thực!”

“Các người xin khất thực? Xin ai? Xin ta sao? HA HA HA HA!”

Ngao Liệt cười như điên, trong tiếng cười pha lẫn bao nhiêu sự trào phúng, đắng chát và thống khổ, chắc chỉ có mình hắn mới tỏ tường. Cười như 1 kẻ điên dại, hắn nói:

“Các người đang đùa cợt ta sao? Bộ dáng ta bây giờ còn thảm hơn các người nữa! Ta mới là kẻ đi xin các người mới đúng! Có phải không? HA HA HA! Các vị tu hành, mở lòng từ bi cho ta 1 chút tiền ăn cơm đi! HA HA HA!”

Hoà thượng mặc tăng bào ngay ngắn, tướng mạo trang nghiêm, lúc này mới mở miệng, nói:

“Bọn ta có cho ngươi bao nhiêu tiền của, thì ngươi cũng không mua lại được, những gì hiện tại ngươi đã làm mất đâu!”

“HA HA HA! Mất? Ta mất cái gì chứ? Ta bây giờ còn gì để mất?”

“Tôn nghiêm!”

Hoà thượng tướng mạo trang nghiêm nói.

“Tự tin!”

Hoà thượng ăn mặc rách rưới bổ sung.

Âm thanh của họ tuy không lớn, nhưng từng câu từng chữ, đều như đánh thẳng vào tâm linh của Ngao Liệt. Hắn bàng hoàng ngã ngồi xuống đất, miệng đắng lưỡi khô hỏi:

“Xin hỏi hai vị tiền bối là…?”

“Đã từng là 1 Hàng Long La Hán, nhưng bây giờ, chỉ lưu lạc như 1 khất sĩ. Người đời thường gọi ta là Tế Điên!”

“Đã từng là 1 Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát, nhưng bị hãm hại, mất hết thanh danh. Ngươi có thể gọi ta là Pháp Hải!”

Đạo Tế và Pháp Hải lần lượt nói. Sau đó, cả 2 luân phiên giảng giải:

“Sống ở thế gian, không quan trọng ngươi là ai, ngươi có được cái gì, đánh mất cái gì. Mà quan trọng, là ngươi có đủ can đảm, để lấy lại những gì đã mất hay không?!”

“Cá chép vượt vũ môn, còn có thể hoá rồng, thì tại sao 1 con rồng, không thể tự vươn lên nghịch cảnh, tìm lại chính mình, mà lại nằm chờ kẻ khác ban phát? Là 1 con rồng, gánh chịu chữ ‘long’ chú định ngươi phải không ngừng vươn lên, đánh bại mọi nghịch cảnh, để xứng đáng với chữ ‘long’ đó. Đã là long thì tâm phải như biển lớn! Chí phải tựa trời cao mới đặng!”

“Ngao Liệt! Ngươi đã từng hưởng hết bao nhiêu những vinh hoa, phú quý, ở đỉnh cao danh vọng. Đồng thời, cũng đã nếm đủ mùi khổ sở, nơi tận cùng của đáy nhân gian. Nay đã khổ tận cam lai, nên bọn ta truyền cho ngươi Thăng Long Xuất Hải Điển, cùng Thần Long Cửu Biến, để ngươi trọng tố nhục thân, lấy lại thực lực, lấy lại tự tôn. Hi vọng sau này, ngươi sẽ như thần long xuất hải, phi thăng thiên không, làm bá chủ bầu trời!”



Ngao Liệt giật mình tỉnh giấc, hoá ra chỉ là mơ thôi sao? Nhưng khi kiểm tra lại cơ thể, Ngao Liệt kinh hỉ nhận ra rằng, thương thế của mình đã hoàn toàn khỏi hẳn. Kinh mạch bị đứt, cái chân bị gãy, cũng đã được nối liền. Toàn thân bây giờ, mạnh khoẻ hơn bao giờ hết. Trong đầu, cũng nhiều hơn một bộ chiến pháp, cùng chín loại thần thông huyền diệu. Ngoài ra, cũng có một số thông tin vụn vặt.

Ngao Liệt đứng phắt dậy, chụm tay lại thành loa hỏi:

“Hai vị tiền bối! Hai vị sư phụ! Tiếp theo đồ nhi nên làm gì đây?”

Bỗng có âm thanh Pháp Hải, từ 4 phương tám hướng truyền đến:

“Con cứ tập luyện cho tốt, chờ ngày người thỉnh kinh đến, con sẽ tự khắc biết mình nên làm gì!”

Tiếp theo đó, là âm thanh của Đạo Tế ngâm nga khuất xa dần:

“Bạch Long há là vật trong ao?

Khổ tận cam lai lại hoá rồng!

Bởi xưa mắc bẫy, thân hãm kiếp

Nay bước về Tây chấn long tâm!”

“Hống!”

Ngao Liệt ngửa đầu lên trời, gầm lên 1 tiếng thật to, như để phóng thích bao nhiêu phiền muộn, bấy lâu nay cất giữ trong lòng. Sau đó, hắn trở về hình dạng đạo thể, 1 thiếu niên mày kiếm mắt sáng, tai đeo 1 chiếc khuyên vàng, vô cùng tuấn lãng, quỳ mọp xuống bái:

“Đồ nhi Ngao Liệt bái kiến sư phụ!”

Lần trước bị trúng ám toán, còn chưa kịp bái sư đàng hoàng, đã bị biến thành Long Mã, hôm nay, coi như bái sư lại từ đầu đi.

Mặc dù, phần lớn thời gian bị biến thành Long Mã, nhưng trong 1 số trường hợp nguy cấp, Ngao Liệt vẫn có thể lấy lại 1 chút cảm nhận, trong thời gian nhất định. Hắn cảm động nhất, chính là Đường Tăng chưa bao giờ cưỡi lên Long Mã, cũng như dành cho hắn 1 sự quan tâm chân thành, với 1 tên đồ đệ thực thụ, mà không phải như đối với 1 thú cưỡi.

Chính vì thế, Ngao Liệt rất kính trọng vị sư phụ này. Chưa kể, ngài ấy còn giúp Ngao Liệt, thoát khỏi “nguyền rủa” của mụ yêu bà Từ Hàng và còn biết được bài thơ, mà 2 vị sư phụ đã từng đọc nữa. Nếu nói, mấy vị sư phụ không có liên hệ với nhau, thì Ngao Liệt không tin.

“Ngao Liệt! Con có bằng lòng cùng ta hướng về Tây Phương, bái Chân Phật, cầu Chân Kinh?"

"Đệ tử đồng ý!"

"Tốt lắm! Vì để kỉ niệm ngày con thoát khốn, cũng như chính thức bái sư, bần tăng ban cho con pháp danh Ngao Ngộ Chí, ý chí như biển rộng trời cao, vượt qua mọi nghịch cảnh, con có bằng lòng?”

“Đồ nhi đa tạ sư phụ ban danh!”



Đường Tăng mỉm cười nâng Ngao Liệt lên, rồi 2 thầy trò hỏi han đôi điều.

Đoạn, Ngao Liệt quay sang, giao lưu với các sư huynh:

“Ngao Liệt kính chào Đại sư huynh! Chuyện lần trước, là lão yêu bà Từ Hàng bắt ta, phải đóng kịch theo ý mụ, nếu sư đệ có gì mạo phạm, mong Đại sư huynh chớ trách!”

“Khẹc khẹc! Sư đệ sao lại nói thế?! Đã là sư huynh đệ cùng chung cảnh ngộ với nhau, chấp nhất mấy thứ đó làm gì? Lão Tôn đâu có nhỏ nhen tới mức đó!”

Ngộ Không hí hửng nói.

Quay sang Bát Giới cùng Sa Tăng, Ngao Liệt làm lễ nói:

“Ngao Liệt kính chào Nhị sư huynh, Tam sư huynh!”

“Ấy! Sư đệ không cần khách khí! Lại nói, nếu tính theo thời gian nhập đội, thì ta phải gọi đệ là sư huynh mới đúng đấy!”

Bát Giới xoa xoa bụng trêu ghẹo.

Ngao Liệt gãi gãi đầu, thưa:

“Sư huynh đừng nói thế! Lúc đó, ta còn chưa kịp bái sư, đã bị lão yêu bà biến thành ngựa rồi! Huống hồ, xét về tư lịch, thì đệ còn thua xa các huynh lắm! Sao gánh nổi hai chữ ‘sư huynh’ với 2 huynh?”

Sa Tăng nghe vậy cũng góp vui:

“Ta cứ ngỡ mình vốn đã ‘đứng bét’ giờ có thêm 1 ‘sư huynh’ nữa, thì lại rớt thêm 1 bậc. Nhưng nghe sư đệ nói như vậy, lòng ta cũng yên tâm rồi!”

Sa Tăng vừa nói, cũng không quên vuốt vuốt lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm, làm cho mọi người được 1 trận cười vang.

Cứ như thế, mấy thầy trò vừa đi, vừa cười nói vui vẻ, đứng ở xa xa, còn có thể nghe tiếng Đường trưởng lão ngân nga:

“♪♪♪ Tiếng vó ngựa, nơi vạn dặm, đường Tây Thiên xa xôi nhưng lòng ta vẫn vững. Qua núi hiểm, qua sông dài. Tây Thiên quyết lòng thỉnh kinh…

…năm thầy trò Đường Tăng vững vàng một niềm tin chẳng hề lay, đường lên Thiên Trúc không còn xa ♪♪♪”

“Khẹc khẹc! Sư phụ! Ngài hát khúc gì mà nghe hay thế?”

“À! Là bài Thiên Trúc Vạn Dặm ấy mà! Rất hợp với thầy trò ta đúng không?”

“Sư phụ! Con đã không phải là ngựa nữa rồi!”

“Sư phụ! Lão Trư đề xuất sửa lại thành ‘tiếng chân Ngao Liệt nơi vạn dặm’ cho tiểu sư đệ! Ha ha ha!”

“Nhị sư huynh! Huynh đừng chế lung tung nữa, mặt tiểu sư đệ sắp biến thành quả mướp đắng rồi kia kìa!”

“HA HA HA!” X5
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.