Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 93: (Nạn 20) Chân tình này nếu được cho kì hạn, ta nguyện rằng ít nhất cũng vạn năm (kết)



Chương 93: (Nạn 20) Chân tình này nếu được cho kì hạn, ta nguyện rằng ít nhất cũng vạn năm (kết)

“Cái gì? Ta cũng có thể phi thăng chân giới sao?”

Quán Âm Đại Sĩ bật thốt lên. Quả thật là lời Đường Tăng vừa nói đã đánh trúng vào tâm lý của Đại Sĩ lúc này.

Biết được ở ngoài kia còn 1 thế giới rộng lớn hơn, nhiều điều mới mẻ, thú vị hơn, mấy ai mà chẳng tò mò, muốn đi xem thử? Nhưng khổ nổi, nàng có thể tự nhận thức được rằng đó chắc chỉ là 1 mơ ước xa vời.

Thanh Hà và Tử Hà vốn là người ở chân giới, mà chuyện trở về của các nàng còn rắc rối, phức tạp như thế. Huống hồ là 1 “thổ dân” như nàng, lại muốn tiếp xúc với thế giới ngoài kia.

Nhẹ thì bị Từ Hàng Bồ Tát, nghe thầy trò Đường Tăng nói là 1 “nàng” khác, ở chân giới thôn phệ, đồng hoá, nặng thì bị quy tắc thế giới phủ định, hôi phi yên diệt.

Nàng đã không nuôi hi vọng rời khỏi đây rồi, chỉ mong là Đường Tăng và Độn Khứ có thể giúp thế giới của nàng không bị huỷ diệt thôi. Vậy mà bây giờ Đường Tăng nói là có cách giúp nàng ra ngoài!

Thấy Quán Âm Đại Sĩ 2 mắt tròn xoe nhìn mình chăm chăm, Đường trưởng lão cũng hơi ngại ngùng nói:

“Đại Sĩ đừng nhìn ta chằm chằm như thế! Ta rất ngại ngùng nha!”

“Xin lỗi đạo hữu, là ta quá nóng vội!”

Biết mình thất thố, Đại Sĩ cũng hơi đỏ mặt nói.

Tằng hắng 1 tiếng, Đường Tăng nói tiếp:

“E hèm! Vốn dĩ, để đưa 1 sinh linh ở Sát Na Giới phi thăng chân giới là rất khó khăn! Ít nhất là hiện tại bọn ta không có cách nào! Tuy nhiên, chúng ta có thể ‘trộm long tráo phụng’ để Đại Sĩ đóng giả làm Kim Cô La Hán nha!”

Rất đơn giản, chính là để Quán Âm Đại Sĩ, dùng “căn cước công dân” của Kim Cô La Hán mà tồn tại thôi. Chuyện này khó ở chỗ, làm sao để mọi người, ở chân giới và nhất là quy tắc của thế giới, không biết nàng là g·iả m·ạo.

Khó với ai thì khó, chứ ở đây đã có chuyên gia làm đồ giả, bậc thầy về linh hồn Đường trưởng lão và “người của chánh quyền” Độn Khứ lo.

“Các ngươi muốn làm gì? Khôn hồn thì thả bản La Hán ra! Nếu không, khi rời khỏi đây, ta sẽ báo cáo chuyện của các ngươi cho Phật Tổ cùng những vị kia biết!”

Kim Cô La Hán trong hình hài La Sát công chúa, bị nhành dương liễu trói gô như đòn bánh tét, vùng vẫy dưới đất gào rú.

“Ồ? Ngươi không sợ bọn ta thủ tiêu ngươi sao?”



“Ha ha ha! Kim Thiền Tử! Ngươi chắc chắn là Kim Thiền Tử! Ngươi đừng có tưởng biến thành bộ dạng khác, thì ta không nhận ra ngươi! Giết ta? Các ngươi dám sao? Nếu như g·iết ta, các ngươi cũng sẽ bị nghi ngờ!”

Đắc ý 1 hồi, hắn nói tiếp:

“Nếu ta đoán không lầm thì các ngươi có m·ưu đ·ồ rất lớn! Đừng lo, chỉ cần các ngươi thả bản La Hán ra, đồng thời đưa con tiện nhân kia cho ta ‘thoả mãn’ ta sẽ không truy cứu chuyện hôm nay!”

Kim Cô La Hán hai mắt bốc lửa, nhìn vào Quán Âm Đại Sĩ liếm mép nói.

“Ây da! Những lời lẽ đê tiện như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được hay sao? Người đâu! Cho hắn 1 liều thuốc mê!”

“Yes sir!”

“Bang”

“Aaaaa”

“Ngộ Không! Ống tiêm ta đưa con đâu mà con lại dùng Kim Cang Bổng đánh hắn nữa rồi! Lỡ đánh hỏng thì làm sao?”

“Ối ối! Xin lỗi sư phụ, con quen tay! Nhưng ngài đừng lo, con khống chế lực đạo rất tốt!”

Không biết, Ngộ Không moi đâu ra 1 bộ đồ điều dưỡng mặc vào, rồi 1 tay cầm kim tiêm, 1 tay cầm Kim Cang Bổng gãi gãi đầu nói.

Còn Quán Âm Đại Sĩ và Kim Cô La Hán đang nằm trên 2 chiếc giường bệnh. Lúc này, Đại Sĩ nghiêng đầu sang 1 bên, mặt hơi ửng đỏ hỏi:

“Đường trưởng lão, có cần…có cần… ta cởi y phục không?”

“Cái gì? Sao Đại Sĩ lại hỏi chuyện đó?”

“Vậy tại sao các ngài lại… cởi đồ tên Kim Cô ra vậy?”

“Ủa? Ai lột truồng tên này ra vậy? Ôi! Che lại! Che lại!”

Đường Tăng lấy tay che mắt nói, hắn thề với Đa Bảo Như Lai là những ngón tay hắn không có khe hở, Amew! Nến nhớ Kim Cô La Hán vẫn đang trong hình hài La Sát công chúa a.



Bát Giới gãi gãi đầu nói:

“Trước kia không phải khi đàm luận về chuyện phẫu thuật gì gì đó với Ô Sào sư phụ, các ngài bảo là phải cởi y phục sao? Nên lão Trư mới giúp sư phụ thoát y hắn!”

“Ôi! Con lợn háo sắc này! Đó là phẫu thuật cơ thể! Nhưng phần lớn phẫu thuật, người ta cũng đâu có cởi hết đồ bệnh nhân vậy chứ! Hơn nữa, ta chỉ làm tiểu phẫu trên linh hồn thôi mà!”

Chuyện tiếp theo, do Đường Tăng và Độn Khứ đảm nhận. Cắt ghép, giá tiếp tuyến nhân quả, tuyến vận mệnh của Kim Cô qua cho Đại Sĩ, sau đó xoá sạch linh trí của hắn, biến hắn thành 1 con rối để Đại Sĩ điều khiển.

Đó là đoạt xá sao? Không phải! Mà còn hơn thế nữa! Thân xác là Kim Cô, linh hồn cũng là Kim Cô, nhưng sâu trong linh hồn vô tri đó, là 1 Quán Âm Đại Sĩ đang thao túng tất cả tư duy, cũng như hành vi.

Có như vậy, cho dù là Thánh Nhân, nhưng không chú tâm dò xét, cũng khó mà nhận ra.

Sau này, chỉ cần Đại Sĩ dần đồng hoá ngược lại, những tuyến nhân quả, vận mệnh đó, nàng sẽ có thể dần thay thế Kim Cô, trở thành 1 sinh linh chân chính, được quy tắc của chân giới thừa nhận.

Tuy nhiên, để 1 kẻ “mạo danh” “nhập cư b·ất h·ợp p·háp” có thể cởi bỏ lớp nguỵ trang, sống dưới thân phận thật thì phải có thời cơ. Chẳng hạn như có cống hiến lớn cho thiên địa, làm 1 chuyện đại công đức, ví dụ như: cứu ra Chân Phật chẳng hạn.

Mọi chuyện xong xuôi hết, Ngộ Không mới lôi Hỗn Thế Ngưu Vương ra, đập 1 gậy, làm hắn c·hết tươi tại chỗ. Chính thức chấm dứt cốt truyện, trở về chân giới.

Trước khi mọi người biến mất khỏi Sát Na Giới, Ngộ Không chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Thanh Hà cùng Tử Hà:

“Rốt cuộc thì trái tim của ta nói gì với các nàng vậy?”

“Nó nói với ta là ‘Không thể so sánh’ lúc đó ta còn tưởng ý của nó là ta không thể sánh bằng với người kia, nên ta mới giận chàng mà bỏ đi!”

Tử Hà nhanh nhảu nói.

“Ta cũng vậy!”

Thanh Hà cũng gật đầu xác nhận.

Ngộ Không lúc này mới tỉnh ngộ. Thì ra là như vậy, trái tim của hắn cũng không nói dối, bởi lẽ các nàng vốn dĩ là 1 mà, tự nhiên bắt nó so sánh, thì làm sao mà nó so sánh cho được?! Chẳng qua là các nàng hiểu lầm ý của nó thôi.

Trong cùng thời điểm đó, Đường Tăng cũng đang hỏi Độn Khứ, là có mang Nguyệt Quang Bảo Hạp ra được không, thì lại nhận được cái lắc đầu của hắn. Hắn nói: Nguyệt Quang Bảo Hạp thực chất là do thời gian pháp tắc, ở thế giới này, cụ hiện hoá mà thành, có đem ra ngoài cũng vô dụng. Ngược lại, sẽ làm thời không của giới này hoàn toàn bị đảo lộn, mà dẫn tới huỷ diệt.





Sau 3 lần “đánh” Bạch Cốt Tinh, Tôn Ngộ Không đã bị Đường Tam Tạng đuổi đi. Vì cho rằng, yêu tính của Ngộ Không chưa hết, g·iết người không gớm tay.

Sau đó, “Kim Cô La Hán” từ đâu xuất hiện, La Hán cho Đường Tăng biết, 2 cái khí linh trong bấc đèn của Nhật Nguyệt Minh Quang Đăng, trên Linh Thứu Cung của Đăng Quang Cổ Phật đã trốn xuống trần gian, nên ngài đi tìm lại.

Tới Bạch Hổ Lĩnh này, ngài mới nhận ra khí linh tên Thanh Hà, đã hoá thành Bạch Cốt Phu Nhân, hòng hãm hại thầy trò, nên hiện thân giúp đỡ.

Trong lúc Kim Cô La Hán đang hàng phục Bạch Cốt Phu Nhân, thì 1 kẻ khác giống nàng y như đúc, bỗng từ đâu xuất hiện. Nàng ta tự xưng là Tử Hà tiên tử, muội muội của Bạch Cốt Phu Nhân, tức Thanh Hà tiên tử.

Thanh Hà cùng Tử Hà liều mình chống trả, cuối cùng, vẫn bị Kim Cô La Hán đánh bại, hàng phục mang về Linh Thứu Cung. Còn Đường Tăng, mặc dù đã biết Ngộ Không bị oan, nhưng hắn vì sĩ diện và cố chấp, nên không chịu xin lỗi.



Linh Thứu Cung.

“Kim Cô La Hán” sau khi tường thuật lại những gì mình biết, cho Đăng Quang Cổ Phật nghe, thì lão ta rất hài lòng, hứa hẹn sẽ ban thưởng thêm nhiều bảo vật cho Kim Cô.

Lúc này, Kim Cô lại nói:

“Bẩm Phật Tổ! Kim Cô không cẩn bảo vật chi hết! Chỉ mong Phật Tổ hãy ban hai nữ tử này cho ta!”

“Kim Cô La Hán” giả ra 1 bộ tham lam, háo sắc nói.

Đăng Quang Cổ Phật nghe lời thỉnh cầu này, cũng sửng sốt 1 chút, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý nhìn “Kim Cô La Hán” nói:

“Không ngờ Kim Cô La Hán lại có sở thích này! Được thôi! Dù sao thì như ngươi đã nói, hai nàng vì bị các Thánh dùng bí pháp đưa vào bí cảnh làm kiếp nạn, đã mất đi khả năng làm khí linh của Nhật Nguyệt Minh Quang Đăng rồi! Ta cũng không cần làm gì! Ngươi cứ ‘tự nhiên’ đi! Nhưng nhớ, đừng có ‘chơi hỏng’ là được! Sau này, có thể dùng các nàng để khống chế con khỉ kia không chừng!”

“Đa tạ Phật Tổ!”

Nói rồi, “Kim Cô La Hán” phấn khởi, dắt theo Thanh Hà và Tử Hà đã bị Kim Cô trói lại, mang về đạo trường.

Nhìn bóng lưng “Kim Cô La Hán” rời đi, Đăng Quang Cổ Phật mỉm cười gật gù không ngừng. Kẻ này không ngại bộc lộ tánh xấu trước mặt hắn, coi như đã toàn tâm toàn ý đi theo hắn rồi. Không uổng công những năm qua hao tốn tài nguyên lôi kéo.

Đăng Quang Cổ Phật đa nghi như thế cũng đúng. Vì chẳng phải trước kia hắn cũng là Đăng Quang Đạo Nhân của Xiển Giáo sao? Suy bụng ta ra bụng người mà thôi.

Nhưng có 1 điều mà Đăng Quang Cổ Phật không biết, đó là Kim Cô La Hán bây giờ là “Kim Cô La Hán” chứ không phải Kim Cô La Hán nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.