Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 76: (Nạn 20) Chân tình này nếu được cho kì hạn, ta nguyện rằng ít nhất cũng vạn năm (khởi)



Chương 76 (Nạn 20) Chân tình này nếu được cho kì hạn, ta nguyện rằng ít nhất cũng vạn năm (khởi)

Năm trăm năm trước, Tôn Ngộ Không vì muốn thành hôn với em gái Hỗn Thế Ngưu Vương, nên đã bắt Đường Tam Tạng dâng lên làm sính lễ.

Âm mưu bị Quán Âm Đại Sĩ phát hiện, đuổi theo 3 ngày 3 đêm tróc nã Ngộ Không. Tôn Ngộ Không mặc dù c·ướp được Nguyệt Quang Bảo Hạp, nhưng xui thay, trời không có trăng, Bảo Hạp không dùng được, hắn bị Đại Sĩ bắt được.

Khi Quán Âm Đại Sĩ định thế thiên hành đạo, diệt trừ Tôn Ngộ Không thì Đường Tam Tạng đứng ra xin tha cho nó. Thấy được tấm lòng thành của Đường Tam Tạng, Quán Âm Đại Sĩ mủi lòng, cho Tôn Ngộ Không luân hồi chuyển thế, làm lại từ đầu, trải nghiệm nhân sinh thế thái.

Đại Thoại Tây Du 1 chính thức bắt đầu, với sự tham gia của: Tôn Ngộ Không – Chí Tôn Bảo, Bồ Đề Lão Tổ – Đường Tăng, Nhị Đương Gia – Bát Giới, Bính Mù – Sa Tăng, Bạch Tinh Tinh – Thanh Hà, Xuân Tam Thập Nương – Tử Hà, 1 con ngựa nào đó trong chuồng ngựa ở Phủ Đầu Bang – Bạch Long Mã, cùng 1 số diễn viên khác.



“Nhị Đương Gia! Kêu anh em mau mau chuẩn bị v·ũ k·hí! Ta phải xử con ả Xuân Tam Thập Nương đó mới được! Định vào đây c·ướp địa bàn của bản bang chủ?”

“Bang chủ à, lần trước ngài trúng Thất Thương Quyền của Côn Lôn Tam Thánh đến nay chưa có hết! Nghe nói lúc đầu sẽ bị lé, tới cái tai bị điếc, cuối cùng là trái tim và ngũ tạng nổ tung rồi c·hết đó! Chúng ta không nên manh động đâu! Ngài nên về tịnh dưỡng thì hơn a!”

“Ta mặc kệ! Hôm nay bản bang chủ phải cho con ả đó biết tay!”

Chí Tôn Bảo hất tay Nhị Đương Gia ra, dẫn đầu đi tìm Xuân Tam Thập Nương tính sổ, nhưng vì đang bị lé tạm thời, nên hắn đã đập mặt vào tường thay vì đi qua cửa.

Chí Tôn Bảo giắt cây rìu trong lưng quần, ba chớp ba nháng xông vào phòng của Xuân Tam Thập Nương đòi nói chuyện phải trái. Đúng lúc Xuân Tam Thập Nương đang tắm, thấy có kẻ xông vào làm nàng giật mình, kéo 1 mảnh vải che lại cảnh xuân.

Hai bên đôi co qua lại 1 hồi, Chí Tôn Bảo nổi nóng, định rút cây rìu ra thị uy thì lưỡi rìu cứa vào dây lưng quần, làm quần hắn tụt xuống, Xuân Tam Thập Nương thấy cảnh này cũng không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng vô cùng.

“Ngươi dám xem thường bang chủ Phủ Đầu Bang ta đây à? Ấy!”

Trong lúc Chí Tôn Bảo lóng ngóng kéo quần lên, thì Xuân Tam Thập Nương chớp thời cơ mặc lại quần áo, đạp hắn 1 cước văng ra ngoài.

“Tên sở khanh, cút ra ngoài đi!”

“Binh!”

“Ai da!”

Thấy bang chủ b·ị đ·ánh, Nhị Đương Gia kêu gọi các anh em xông lên vây công Xuân Tam Thập Nương, nhưng đều bị nàng đánh bay ra ngoài hết.

“Các huynh đệ đừng sợ! Có bổn bang chủ ở đây, chúng ta cùng xông lên… Các huynh đệ? Các huynh đệ?”

Chí Tôn Bảo vừa đứng lên hào hùng diễn thuyết, thì phát hiện xung quanh đã chẳng còn 1 bóng người. Hắn quay lại sau lưng thì thấy lờ mờ mấy bóng người từ xa xa kêu khóc, van nài về hướng này:

“Xin nữ anh hùng tha mạng! Xin nữ anh hùng tha mạng!”



“Các ngươi đúng là không có nghĩa khí!”

Chí Tôn Bảo nổi giận mắng, quay qua Xuân Tam Thập Nương hạ giọng:

“Xin nữ anh hùng tha mạng!”

Xuân Tam Thập Nương mỉm cười đắc ý, ra lệnh:

“Các ngươi rửa sạch bàn chân rồi ngửa lên cho bản cô nương! Ta phải kiểm tra xem người ta cần tìm có nằm trong số các ngươi không!”

“Vâng!” x(n+1)

Nhị Đương Gia nằm dưới đất, giơ 2 chân lên trời, nghiêng đầu qua hỏi Chí Tôn Bảo:

“Bang chủ, tại sao lại phải xem chân vậy?”

“Ta cũng không biết! Nhưng cũng may là không phải xem mông đít!”

“Tại sao vậy bang chủ? Ngài sợ à?”

“Ta không sợ! Nhưng ngươi thì có! Ta biết ngươi bị trĩ mà!”

“Huh? Sao ngài biết? Ngài nhìn trộm ta?”

“Không phải ta, là Bính Mù nhìn lén ngươi tắm kể lại cho cả bang nghe!”

Nhị Đương Gia tức tối quá đỗi, quay sang Bính Mù chất vấn:

“Bính Mù tại sao ngươi lại làm vậy với ta?”

“Đâu có! Ta đâu có làm vậy với mỗi huynh, ta làm vậy với tất cả mọi người mà!”

“Huh????” x(n+1)

Giữa lúc cả bang định chất vấn Bính Mù thì Xuân Tam Thập Nương tới.

“Làm cái gì mà ồn ào vậy? Nằm yên, giữ trật tự cho ta kiểm tra!”



Kiểm tra 1 hồi, tới lượt Chí Tôn Bảo, thấy chân hắn toàn lông lá, nàng hỏi:

“Tại sao chân ngươi nhiều lông vậy?”

“Hê hê hê! Chân tôi chưa phải nhiều nhất đâu, còn chỗ khác rậm rạp hơn nữa, cô mà thấy thì chắc là thích thú lắm!”

“Xoẹt! Xoẹt!”

“Ai da!”

“Ngươi nói chỗ nào còn rậm rạp hơn nữa, để ta tiện tay vặt hết luôn cho!”

Xuân Tam Thập Nương nhổ mấy nhúm lông trên lòng bàn chân của Chí Tôn Bảo cảnh cáo, làm hắn kêu lên oai oái.

“Là râu và tóc! Ý ta là râu, tóc ta cũng rất rậm rạp, làm ơn đừng có nhổ!”

“Được rồi! Từ nay về sau, hễ có người đi ngang đây, các ngươi phải bắt lại cho ta xem có 3 nốt ruồi dưới chân không! Nghe rõ chưa?”

“Rõ!” x(n+1)

Nói xong, Xuân Tam Thập Nương xoay người rời đi.

Đêm đó, vì vẫn chưa bỏ mộng phục thù, Chí Tôn Bảo sai Nhị Đương Gia xông mê hồn dược vào phòng của Xuân Tam Thập Nương để thủ tiêu nàng ta. Trong lúc xông thuốc mê, 1 con nhền nhện tinh khổng lồ đánh sập cửa chui ra, rượt theo 2 người, làm bọn hắn chạy trối c·hết.

Chí Tôn Bảo bởi vì bị ảnh hưởng của Thất Thương Quyền, nên 2 chân đã mất cảm giác không chạy nổi. Thế là hắn chồng cây chuối, “chạy” bằng 2 tay còn nhanh hơn cả Nhị Đương Gia chạy bằng chân nữa.

Chí Tôn Bảo vừa chạy vừa la làng:

“Ta đã nói với các ngươi rồi! Không lo quét dọn kĩ lưỡng, bây giờ nuôi ra 1 con nhện còn to hơn cả ta nữa!”

Nhị Đương Gia chạy theo sau hô:

“Bang chủ đó không phải là con nhện thường đâu, đó chính chắc là 1 con nhện tinh đó bang chủ!”

“Cái gì? Còn không mau chạy nhanh! Cứu mạng! Yêu quái! Cứu mạng!”

Chí Tôn Bảo mặc dù “chạy” rất nhanh, nhưng bởi vì hắn “chạy” bằng tay không quen nên bị vấp té, suýt nữa là rơi xuống hố xí gần đó.

Cũng may Chí Tôn Bảo bám trụ lại được, nhưng xui là nhền nhện tinh đã bắt được hắn, trói hắn lại trên cây cắn hắn 1 nhát. Đúng lúc này Nhị Đương Gia đã dẫn theo các anh em tới ứng cứu, nhền nhện tinh thấy đông người, lại cầm theo đuốc lửa nên bỏ chạy mất dạng.

“Bang chủ! Bang chủ! Ta dẫn theo huynh đệ đến cứu ngài đây!”



“Tốt quá rồi! Ta suýt nữa thì bị con yêu quái đó ăn thịt rồi đó!”

Trong lúc cứu Chí Tôn Bảo bị treo lủng lẳng trên cây, Bính Mù bởi vì trời tối không thấy rõ, đã rơ ngọn đuốc vào nhầm hạ bộ của Chí Tôn Bảo, làm nó b·ốc c·háy ngùn ngụt. Thấy tình thế nguy cấp, Nhị Đương Gia xung phong d·ập l·ửa cho Chí Tôn Bảo. Chỉ thấy hắn dùng chân dẫm vào ngọn lửa không ngừng, khoảng chừng chục cái thì lửa cũng tắt.

Chí Tôn Bảo nổi nóng gầm lên:

“Hai người các ngươi định hợp mưu s·át h·ại ta, để giành ghế bang chủ đúng không?”

“Không có! Oan cho bọn ta quá bang chủ!”

“Ể? Bang chủ, ngài hết bị lé rồi kìa! Ồ! Ta biết rồi! Ngài bị nhền nhện tinh cắn nên trúng độc, mà người xưa có câu ‘lấy độc trị độc’ nên ngài đã giải được Thất Thương Quyền rồi!”

Bính Mù vuốt cằm giải thích nói.

Nghe vậy, Chí Tôn Bảo cũng tự kiểm tra lại, quả nhiên là đã khỏi thật.

“Đúng thật là ta đã hồi phục lại rồi! Haizz! Đúng là người tốt luôn gặp điều lành!”

Dừng 1 chút, Chí Tôn Bảo nói tiếp:

“Ta đã hồi phục được thực lực rồi! Nhân lúc còn nóng, chúng ta đi tiêu diệt con yêu quái kia trả thù!”

“Bang chủ anh minh!” x(n+1)

“Nhưng ai đi tiên phong đây bang chủ?”

Nhị Đương Gia nghi vấn. Chí Tôn Bảo không cần suy nghĩ đáp:

“Ngươi chứ còn ai nữa!

“Tại sao lúc nào cũng là ta chớ?”

“Lúc nãy ngươi đạp ta đau gần c·hết, ta còn chưa tính sổ. Bây giờ coi như lấy công chuộc tội đi!”

“Được rồi! Nhưng bang chủ cùng các huynh đệ phải yểm trợ ta đó!”

“Yên tâm!”

Nói rồi, cả đám lại ùn ùn kéo nhau tới phòng của Xuân Tam Thập Nương lần nữa.

*P/s: nhân vật Côn Lôn Tam Thánh được đề cập trong Đại Thoại Tây Du khả năng cao là Hà Túc Đạo vốn là 1 nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Ông sống ở Côn Lôn, văn võ song toàn, được người đời tán tụng đặt cho danh hiệu Tam Thánh (Cầm Thánh – Kỳ Thánh – Kiếm Thánh).
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.