Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 69: (Nạn 18) Thọ ngang trời đất Nhân Tham Thụ, Dữ thế đồng quân Trấn Nguyên Tiên



Chương 69: (Nạn 18) Thọ ngang trời đất Nhân Tham Thụ, Dữ thế đồng quân Trấn Nguyên Tiên

Mặc kệ 3 vị nào đó bị phiền tâm, mấy thầy trò tiếp tục hành trình, ăn gió nằm sương, trèo đèo lội suối. Ít lâu sau thì tới 1 ngọn núi rất cao, thanh khí lượn lờ, quả thật là chốn tiên gia phúc địa.

“Khẹc khẹc! Sư phụ, sư phụ! Đây là đạo tràng của vị đại năng nào mà tiên khí ngút ngàn thế kia?”

Ngộ Không hỏi.

Đường Tăng mỉm cười đáp:

“Đây chính là đạo tràng của Địa Tiên Chi Tổ!”

Bát Giới nghe vậy liền nhớ ra ngay, nhưng còn chưa chắc nên hỏi:

“Có phải là Vạn Thọ Sơn của Trấn Nguyên Đại Tiên không sư phụ?”

“Đúng vậy!”

“Tốt quá rồi! Ta nghe danh ngài ấy đã lâu, cũng gặp nhiều lần, nhưng phận tiểu bối không dám tiếp xúc gần. Hôm nay sắp được tận mắt chứng kiến phong thái của Đại Tiên, quả thật là niềm vui lớn!”

Sa Tăng kế bên chen vào 1 câu:

“Ta nhớ hình như lúc còn làm Thiên Bồng Nguyên Soái, huynh có nói rằng ước gì được nếm 1 quả Nhân Sâm của Đại Tiên nhỉ?”

Ngộ Không nắm bắt được nội dung trọng điểm, bổ nhào tới trước mặt Bát Giới nói:

“Khà khà! Thì ra là nhà ngươi thèm tiên quả của người ta!”

“Không có! Lão Trư có nói hồi nào?! Là Sa sư đệ nhớ nhầm thôi!”

Trư Bát Giới 2 mắt láo liên phản bác.

Lại nói đến Trấn Nguyên Đại Tiên, đây là 1 vị viễn cổ đại năng, đã từng nghe đủ 3 lần giảng đạo của Hồng Quân Đạo Tổ khi xưa. Nếu so ra thì ngài chung 1 thế hệ với cả 6 vị Thánh.



Bởi vậy, trong nguyên tác, 2 đạo đồng Thanh Phong, Minh Nguyệt có nói “Tam Thanh là gia sư bằng hữu, Tứ Đế là gia sư cố nhân, Cửu Diệu là gia sư vãn bối, Nguyên Thần là gia sư hạ khách” coi bộ cũng không ngoa.

Trấn Nguyên Đại Tiên còn được biết đến là Địa Tiên chi tổ, khai sáng ra tu hành Địa Tiên chi pháp, vô cùng huyền diệu.

Khi nói đến Đại Tiên nhiều người cũng không khỏi giống như Bát Giới, luôn ao ước được ăn Quả Nhân Sâm do ngài trồng.

Nhân Sâm này mọc ra thừ cây Nhân Sâm Quả hoặc Nhân Tham Quả, lại tên Thảo Hoàn Đan, vô cùng quý hiếm.

Nó nằm trong hàng ngũ “Thập Đại Tiên Thiên Linh Căn” trứ danh Tam Giới. Chính là Nhân Tham (Sâm) Quả Thụ 3000 năm ra hoa, 3000 năm mới kết quả, thêm 3000 mới chín, ngưởi 1 cái thì sống thêm 360 năm, ăn 1 quả thọ tới 47000 tuổi.

Cây này vừa là bản thể, vừa là bảo vật trấn thủ khí vận Địa Tiên nhất mạch của Đại Tiên, nên có địa vị rất quan trọng.

Mấy thầy trò vừa đi vừa cười nói vui vẻ, được 1 quãng thì đến phía trước 1 đạo quan, có đề bia: “Vạn Thọ Sơn phúc địa, Ngũ Trang Quan động thiên.”

Hai bên cột lại đề 2 câu liễn:

“Trường Sinh Bất Lão Thần Tiên Phủ / Dữ Thiên Đồng Thọ Đạo Nhân Gia.”

Ngộ Không tiến lên phía trước gõ cửa thì có 2 đạo đồng môi hồng, răng trắng ra hỏi:

“Xin hỏi các vị tìm ai?”

“Mô Phật! Bần tăng Đường Tam Tạng, 2 vị cũng có thể gọi ta là Đường Tăng. Thầy trò ta từ Đông thổ Đại Đường phụng mệnh bản tâm đi đến Tây Trúc, thỉnh chân Phật, cầu chân kinh!”

“Hôm nay đến được núi này, thấy có tiên vân lượn lờ, thuỵ thú bay múa, biết là chốn yên vui của đại năng ẩn cư, nên ghé vào bái phỏng cho phải đạo!”

Hai đạo đồng nghe được thì sửng sốt, dường như nhớ ra được điều gì, bèn bái:

“Thanh Phong/Minh Nguyệt tham kiến Đường trưởng lão! Sư tôn biết trước chư vị sẽ đến, nhưng vì được 3 vị Thiên Tôn mời lên Đâu Suất Cung luận đạo, nên đã dẫn theo tất cả sư huynh đi hết cả rồi, không đón tiếp được chư vị! Xin chư vị thông cảm!”

“Nhưng các vị đừng lo, trước khi đi gia sư đã có căn dặn tiểu đồng tiếp đón chư vị rồi! Xin mời chư vị vào quan nghỉ chân, uống nước!”

Nói rồi ra hiệu mời thầy trò vào đạo quan.



Đường Tăng cũng gật đầu, xã giao mấy câu, rồi cùng theo chân Thanh Phong và Minh Nguyệt đi vào đạo quan.

Thầy trò Đường Tăng hiện tại toàn “người có kiến thức” nên không đến nỗi vừa vào đạo quan đã nói mấy câu mất lòng hoặc bỡn cợt, nháo trò như trong nguyên tác.

Bởi vậy, cho đến hiện tại, Thanh Phong, Minh Nguyệt vẫn còn kính nể vị Kim Thiền Tử tôn giả, từng là bạn cũ của gia sư này lắm.

Trò chuyện 1 chút, 2 tên đạo đồng xin phép đi ra ngoài, chẳng mấy chốc sau, quay trở lại bưng theo 2 đĩa trái cây trên tay.

Thanh Phong nói:

“Bẩm trưởng lão! Trước khi đi, thầy ta có dặn, hái sẵn 4 quả Nhân Sâm mời chư vị thưởng thức!”

Minh Nguyệt tiếp lời:

“Đĩa có quả to nhất này là dành cho trưởng lão, còn đĩa có 3 quả nhỏ hơn là dành cho 3 vị hành giả!”

Nghe vậy, Ngộ Không cùng Bát Giới vui mừng quá đỗi, tay tiếp nhận 2 đĩa trái cây, miệng thì không ngừng cám ơn lia lịa.

“Mô Phật! Bần tăng đa tạ hảo ý của Đại Tiên cùng 2 vị!”

“Trưởng lão khách sáo rồi! Các vị cứ dùng tự nhiên, huynh đệ bọn tôi có việc khác phải làm, xin phép chư vị!”

Dứt câu, Thanh Phong và Minh Nguyệt lễ phép cúi chào, sóng vai nhau bước ra khỏi cửa.

Đường Tăng nhìn quả Nhân Sâm trước mặt, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên ăn quả Nhân Sâm, nhưng quả thật hắn vẫn không thể nào tin được tạo hoá lại kỳ diệu như thế.

Quả Nhân Sâm trắng trẻo hồng hào, hình hài chẳng khác gì 1 hài nhi đang say giấc, đụng vào thì mịn màng, sờ đến thì mát tay, lại toả mùi hương vô cùng dễ chịu.



Bởi vậy mới thấy, nếu không phải nhân vật có hiểu biết, thì sẽ như Đường Tăng trong nguyên tác, cứ tưởng đây là 1 đứa trẻ nít còn sơ sinh, ai mà dám hạ miệng cắn xuống?

Đường Tăng không biết lấy từ đâu ra 1 con dao, cắt quả to trước mặt làm 2, chừa cho Tiểu Bạch Long 1 nửa. Khi lưỡi dao cắt vào một phần tư quả thì Đường Tăng lại cảm ứng được hình như bị thứ gì cản trở.

Cảm nhận được không đúng, Đường Tăng nhìn kỹ, lại đổi 1 góc cắt ra thì mới thấy trong thịt quả còn có 1 tấm phù lục.

“Cái quái gì? Trấn Nguyên Tử đạo huynh lại bày trò gì đây?”

Không để Đường Tăng cảm thán thêm, phù lục bay lên, lơ lững trên không, hiện ra mấy dòng chữ:

“Hello Kim Thiền Tử lão đệ! Nhân Tham Quả Thụ của bần đạo hình như có vấn đề rồi, nhưng ta cũng suy tính không ra! Ta biết đệ có thần thông nhìn thấu quá khứ vị lai, rõ tận nhân quả, nên ta nhờ đệ xem xét giúp ta! Nếu tới cả đệ cũng không nhìn ra thì tức là còn có âm mưu xâu xa, đệ cứ mượn cớ gì đó, đánh bật gốc cả cây, bần đạo về sẽ an bài sau! Nếu không dứt khoát, hậu quả khôn lường! Tái bút: Chúc ngon miệng!”

Đường Tăng cũng hết nói nổi rồi, Trấn Nguyên Đại Tiên rõ ràng là mượn việc công trả thù tư mà.

Còn nhớ năm đó gặp nhau ở Lan Bồn Hội, Kim Thiền Tử vì muốn lôi kéo Trấn Nguyên Tử, đã bỏ 1 viên lưu ảnh thạch nhỏ, tường thuật lại vị trí hiện tại của Hồng Vân Lão Tổ (bạn thân của Đại Tiên năm xưa) sau khi chuyển thế, vào 1 ly trà, suýt làm Đại Tiên mắc cổ, nên bây giờ bị ngài ấy trêu lại.

Đường Tăng nhớ tới chuyện này liền buồn cười, lật đật lấy Đại Thiên Ngân Bát ra thu 1 nửa Quả Nhân Sâm vào bảo quản, chừa cho Tiểu Bạch Long.

Mấy đồ đệ lúc này mới xúm xít lại hỏi chuyện, bởi vì lúc nãy bọn họ chỉ thấy 1 màn sáng mơ hồ nên không rõ có chuyện gì xảy ra.

“Khẹc khẹc! Sư phụ! Lại có chuyện gì phát sinh nữa sao?”

“Không có gì, chẳng qua là Trấn Nguyên Đại Tiên nhờ ta 1 số việc mà thôi!”

Bát Giới nghe vậy sửng sốt hỏi lại:

“Thầy và Trấn Nguyên Đại Tiên thân thiết vậy sao?”

“Thân cũng không thân lắm, chỉ là anh em kết nghĩa ngoài xã hội thôi!”

Sa Tăng chăm chú nghe nãy giờ suýt sặc nước miếng, nói:

“Sư phụ! Lần sau ngài ‘quay xe’ có thể cho đệ tử biết trước để đội nón bảo hộ được không?”

“Ha Ha Ha! Được rồi! Các con ăn mau đi, ăn xong ở lại đây ứng phó 2 tiểu đồng, để bần tăng đi làm chuyện ‘đầu trộm đuôi c·ướp’ nhé!”

*P/s 1: Theo mình tìm hiểu thì Lan Bồn Hội tương đương với Lễ Vu Lan hoặc Vu Lan Bồn ở Việt Nam. Lan Bồn Hội = 兰盆会= Ullambana = उल्लम्बन

*P/s 2: Trong nguyên tác, Thanh Phong, Minh Nguyệt là 2 đồ đệ nhỏ nhất của Trấn Nguyên Đại Tiên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.