Cửa chính của Huyết Thần Cung hé mở, một lão già khí tức âm trầm khủng bố, tóc tai đỏ chạch bước ra, quát:
“Ngươi hát một câu nữa, Lão Tổ cắt cổ ngươi!”
“Ngươi cắt cổ ta cũng được thôi! Nhưng trước tiên phải cắt máu nhận thân với ngoại tôn (cháu ngoại) của ngươi đã.”
Đường Tăng xoa xoa đầu Hồng Hài Nhi, khiến tiểu Hồng Hài vô cùng phiền muộn, hất tay Đường Tăng xuống.
Đường Tăng cũng không để ý cho lắm, chỉ nhìn chăm chăm vào lão đầu tóc tai bù xù trước mặt. Trong khi đó, Minh Hà cũng liếc qua Hồng Hài Nhi, rồi sửng sốt một chút. Trên gương mặt âm trầm của lão, thoáng hiện qua biểu cảm vô cùng đặc sắc, nhưng sau đó lão lại lạnh mặt, quát:
“Ta không có ngoại tôn nào hết! Các ngươi mau cút nhanh lên cho Lão Tổ! Không thì đừng trách kiếm của ta không có mắt!”
Hồng Hài Nhi lúc này cũng tức giận, ngước lên nói với Đường Tăng:
“Sao ngươi bảo là dẫn ta đến chỗ chơi vui? Ngươi dắt ta đến chỗ lão già điên này làm gì? Ngoại tôn là sao? Ta có can hệ gì với hắn?”
“Haizz! Thôi vậy! Thực ra hôm nay, ta định dẫn ngươi đến đây, cho ngươi một bất ngờ nhân ngày sinh nhật. Nhưng có lẽ, lão già nào đó bị Nhị Thánh đánh sợ rồi. Tới nữ nhi, cùng ngoại tôn hắn bị người ta hãm hại, hắn cũng không màng tới nữa.”
Đường Tăng quay lưng, dắt theo Hồng Hài Nhi vừa đi, vừa nói.
Phía sau lưng, Minh Hà Lão Tổ nghe Đường Tăng nói bóng nói gió, nổi lên nghi hoặc, quát hỏi:
“Đứng lại! Ngươi vừa nói cái gì?”
“Ta sợ bị lão cắt đầu, nên ta có nói gì đâu!”
Đường Tăng nhún vai khinh khỉnh đáp.
Minh Hà không nói thêm lời nào, thân hình hắn hoá thành một làn sương máu, tan biến ngay tại chỗ. Nhìn lại, thì một làn sương máu khác, đã hội tụ trước mặt Đường Tăng cùng Hồng Hài Nhi, hoá thành hình dạng Minh Hà Lão Tổ.
Minh Hà Lão Tổ cúi người xuống một chút, mấy ngón tay bóp nhẹ vào cổ tay Hồng Hài Nhi. Mặc dù lực đạo vừa phải, nhưng Hồng Hài Nhi tỏ vẻ không thích, nên cố vùng ra. Tuy nhiên, Hồng Hài Nhi phát hiện, dù mình có dùng bao nhiêu sức lực, vẫn không vùng ra được những ngón tay gầy đét của lão già này.
Kiểm tra sơ bộ trạng huống Hồng Hài Nhi, sắc mặt Minh Hà ngày càng khó coi, hắn đứng thẳng người lên, nhìn Đường Tăng, trầm giọng hỏi:
“Ai làm?”
Đường Tăng không trả lời trực tiếp, nhưng lại nói với các đồ đệ nãy giờ đang đứng chờ ở một bên:
“Các đồ nhi, Minh Hà tiền bối mời chúng ta vào nhà chơi, chúng ta phải làm sao?”
“Cám ơn Minh Hà tiền bối! Minh Hà tiền bối, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, uy chấn thiên hạ. Minh Hà thần công, thiên hạ đệ nhất, bách chiến bách thắng!” x4
“Leng keng leng keng”
Song kiếm Nguyên Đồ, A Tị bay lên, phát ra từng tiếng kiếm ngân, 5 thầy trò, ba chân bốn cẳng chạy tọt vào Huyết Thần Cung. Phía sau, Minh Hà cũng dắt tay Hồng Hài Nhi chầm chậm bước vào.
Hồng Hài Nhi cũng không biết bản thân mình bị làm sao, nhưng hắn cảm thấy, lão già này có gì đó rất thân cận, nên hắn cũng không vùng vẫy nữa, mặc cho hắn nắm tay dắt vào trong.
Trong Huyết Thần Cung, 5 thầy trò Đường Tăng diễn lại từ đoạn Ngưu Ma Vương b·ị b·ắt, Thiết Phiến công chúa bị ép uống đan dược thần bí, đến Ngộ Không đạp đổ lò Bát Quái, Từ Hàng hoá Bạch Y Chân Nhân dụ dỗ Hồng Hài Nhi.
Minh Hà Lão Tổ xem xong, mặt lạnh không biểu cảm, nhưng ngoài kia, U Minh Huyết Hải đã nổi s·óng t·hần cuồn cuộn. Hắn nhìn qua Ngộ Không âm trầm nói:
“Nói như vậy, con khỉ này cũng có phần?”
Đoạn, Nguyên Đồ kiếm, cùng A Tị kiếm lao vùn vụt tới Ngộ Không. Đường Tăng thấy thế, thản nhiên đứng chắn trước người đồ đệ, mặc cho Ngộ Không ngăn cản. Tới khi mũi kiếm, chỉ còn cách trán Đường Tăng 5 phân, thì dừng lại.
Đường Tăng híp mắt nói:
“Lão già dịch! Đừng có đổ hết phẫn nộ lên người đồ đệ ta. Đó cũng là sự cố bất ngờ, không ai muốn cả. Mấy hôm nay, tiểu Hồng Hài cũng đã tha thứ cho hắn rồi. Hơn nữa, nếu không có sự cố đó, có lẽ, bây giờ tiểu Hồng Hài đã trở thành một thống lĩnh sát phạt điên loạn của Atula bộ chúng rồi. Đạo lý mà một đứa trẻ cũng hiểu, chả lẽ Minh Hà ngươi không hiểu sao?”
“Ngoại công (ông ngoại)! Nếu ngươi g·iết Tôn thúc thúc thì đừng trách ta giận ngươi!”
Hồng Hài Nhi lúc này cũng phồng má, nói. Hiển nhiên, hắn và Minh Hà cũng đã nhận thân thành công.
“Ngươi…!”
Minh Hà Lão Tổ nhìn đứa nhỏ đang giang 2 tay béo mập, chắn trước mặt mình, hắn lại bất giác nhìn thấy hình ảnh Thiết Phiến năm xưa. Thuở ấy, Thiết Phiến vì bảo vệ một con trâu nào đó, mà cũng đã đứng chắn trước song kiếm của hắn y như thế.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới thì bao ký ức xưa ùa về. Năm đó, sau khi tạo ra Atula tộc, Minh Hà thấy công đức quá ít, không đủ hắn đột phá, nên đã dựa theo phương pháp tạo ra Atula tộc, lại cộng thêm máu huyết của mình, định tạo ra thêm một giống loài mới.
Có ngờ đâu, chuyện đó đã vượt ra định số của Thiên Đạo, thế là thay vì công đức, hắn lại nhận được Thiên Phạt. Thiên Phạt qua đi, những sinh linh hắn mới tạo thêm, đều bị Thiên Phạt tiêu diệt hết.
Duy chỉ có một sinh linh, bởi vì Minh Hà dùng tinh huyết của mình tạo ra, có lẽ Thiên Đạo nhận định nàng là nữ nhi của hắn, nên không truy cứu. Người đó không ai khác, chính là Thiết Phiến công chúa.
Thiết Phiến lúc mới sinh ra rất ngây thơ, bụ bẫm, đại nạn qua đi, nàng chạy tới ôm Minh Hà, sẵn tay lấy chiếc (quạt) Âm Thiết Ba Tiêu Phiến, Minh Hà giắt bên hông chơi đùa. Thấy nàng thích Ba Tiêu Phiến như thế, Minh Hà liền tặng nó cho nàng, đồng thời cũng đặt tên nàng là Thiết Phiến.
Bởi vì Thiết Phiến được tạo ra dựa trên phương pháp khai sinh ra tộc Atula, nên có thể xem nàng là một Atula. Tuy nhiên, nàng cũng được sinh ra từ tinh huyết của Minh Hà, nên cũng được xem là con gái hắn. Vì vậy, Minh Hà mới phong cho nàng là công chúa của tộc Atula. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chả mấy chốc, Thiết Phiến bé bỏng ngày nào đã cao lớn phổng phao, trở thành một mỹ nữ tuyệt sắc.
Sau cái lần bị Nhị Thánh đánh trọng thương, Minh Hà lo Nhị Thánh tìm đến tính sổ, nên viện cớ muốn đ·ánh c·hết Ngưu Ma Vương, để Thiết Phiến cản hắn. Nhân cơ hội đó, Minh Hà từ mặt Thiết Phiến, đuổi nàng đi. Mong sao Nhị Thánh có tới Huyết Hải liều mạng với hắn, thì nàng vẫn có thể sống tốt.
Ấy vậy mà hai tên khốn kiếp đó không tìm hắn, lại đi ra tay với Thiết Phiến. Hơn nữa, hại ngoại tôn của hắn thê thảm như thế này?
Thấy Minh Hà suy tư thất thần, Đường Tăng nói:
“Chắc ngài cũng rõ nguồn cơn sự việc rồi nhỉ? Năm đó là ai dẫn theo vô số Atula đánh úp Tu Di Sơn? Là ai để Nhị Thánh mở ra ý tưởng lập Atula bộ chúng? Atula bộ chúng hung hãn, thiện chiến thật đấy, nhưng để chỉ huy bọn chúng rất khó. Giá như, có một Atula huyết mạch cao quý, ví dụ như con trai của công chúa tộc Atula lãnh đạo thì tốt biết mấy. Chỉ cần khống chế được hắn, thì quân đoàn Atula bộ chúng coi như hoàn mỹ.”
Minh Hà nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, hỏi:
“Bọn chúng bị như vậy, chẳng lẽ vị kia không có tí động tĩnh gì sao?”
“Ai?”
Minh Hà thận trọng, phất tay bố trí Huyết Thần Tử Đại trận, nói:
“Nguyên Thuỷ Thánh Nhân!”
“Nguyên Thuỷ Thánh Nhân? Ngài ta thì có liên quan gì… Khoan đã! Chẳng lẽ…?”
“Đúng vậy! Năm đó, chính Nguyên Thuỷ Thánh Nhân đã sai con Bạch Ngọc Thần Ngưu đó xuống nói với ta, Tây Phương Nhị Thánh đã đi phá Tru Tiên Kiếm Trận, không còn ai ở lại Tu Di Sơn. Chỉ cần ta tập kích Tu Di Sơn, mang Công Đức Kim Liên về, hắn sẽ nâng đỡ Atula giáo của ta, thay thế Tiệt Giáo, trở thành giáo phái ngang hàng với bọn hắn. Khi đó, ta có thể nhờ vào công đức, khí vận của giáo phái mà thành Thánh!”
Con Bạch Ngọc Thần Ngưu đó không ai khác, chính là Ngưu Ma Vương, toạ kỵ của Nguyên Thuỷ Thánh Nhân. Nguyên Thuỷ Thánh Nhân ra ngoài thường đi Cửu Long Trầm Hương Liễn, nên nhiều người thường quên hoặc không biết rằng, ngài còn 2 con tọa kỵ khác. Chúng là Bạch Ngọc Thần Ngưu và Tứ Bất Tượng, đều là những dị thú vô cùng thần diệu.
Trong đó, Tứ Bất Tượng là con của Tổ Kỳ Lân, năm xưa Tổ Kỳ Lân cho nó nương nhờ Nguyên Thuỷ Thánh Nhân, để tránh đại kiếp. Sau này, Nguyên Thủy Thánh Nhân đã ban nó cho Khương Tử Nha, để bảo hộ hắn trong Phong Thần lượng kiếp.
Còn Bạch Ngọc Thần Ngưu, là dị thú Nguyên Thuỷ thu phục lúc chưa thành đạo, nên ít người biết đến. Tới khi ngài thành Thánh rồi, toàn đi Cửu Long Trầm Hương Liễn, nên người biết sự hiện hữu của nó ít lại càng ít. Nhưng điều mà Đường Tăng càng không ngờ rằng, Ngưu Ma Vương chính là con thần ngưu ấy.
Vậy là đã rõ, Nguyên Thuỷ Thánh Nhân một mặt thì hứa hẹn Nhị Thánh, chỉ cần họ giúp phá Tru Tiên Kiếm Trận, đánh bại Tiệt Giáo, thì ngày sau sẽ không ngăn cản Tây Phương Giáo truyền bá vào phương đông để đại hưng.
Mặt khác thì sai toạ kỵ Bạch Ngọc Thần Ngưu, truyền ý chỉ, mê hoặc Minh Hà Lão Tổ tập kích Tu Di Sơn, c·ướp đi Thập Nhị Phẩm Công Đức Kim Liên, bảo vật trấn áp khí vận của Tây Phương Giáo. Khiến cho khí vận Tây Phương Giáo vì không có bảo vật chèo chống mà tán loạn, không hưng thịnh nổi.
Dù rằng kế hoạch bất thành, nhưng cũng khiến Kim Liên bị ảnh hưởng, chỉ còn Cửu Phẩm, không đủ để chèo chống cho Nhị Thánh chung một giáo nữa. Lại thêm, sau khi 5 Thánh Đại chiến, đại lục hư hỏng nặng, Tây Phương cũng không tránh khỏi, khiến cho Tây Phương Giáo suýt ngã xuống thật.
Cũng may, Nhị Thánh có đủ quyết tâm, dứt khoát cải biến Tây Phương Giáo thành Phật Giáo, luyện lại Tu Di Sơn đã nát bấy thành Linh Sơn. Đồng thời, ẩn lui thoái vị, truyền lại chức vị giáo chủ cho Đa Bảo, mới tạm thời cứu vãn lại được cục diện như bây giờ.