Chương 121: (Nạn 27) Năm xưa ngạo nghễ chiến thiên, Đâu ngờ dẫn hoạ lên người cháu con
Đi 3 ngày 3 đêm rồi, vẫn chưa qua được bên kia ngọn núi. Hôm nay, đã đến được lưng chừng núi thì trời cũng sập tối, thế là cả đoàn người lại phải dừng chân nghỉ qua đêm.
Phân công công việc rõ ràng, Đường Tăng cùng Ngộ Không dựng lán, Sa Tăng đi đào khoai rừng, Ngao Liệt nhóm lửa, Bát Giới nướng khoai, Hồng Hài Nhi phụ trách “nằm chơi”. Xong xuôi, cả đám ngồi cạnh đống lửa thành một vòng tròn, đầu bếp Bát Giới điều chế gia vị, quét lên khoai rừng rồi nướng lên, mùi hương vô cùng kích thích vị giác.
Thực ra mà nói, thầy trò 5 người đều có tu vi cả rồi, không cần ăn uống cũng được. Tuy nhiên, bởi vì chất lượng Hậu Thiên khí có hoà lẫn Hồng Trần khí kém lắm, nên mọi người chỉ hấp thu Hậu Thiên khí ở số lượng vừa phải, đủ để phục vụ nhu cầu tu luyện cơ bản thôi. Vì lẽ đó, mọi người vẫn phải ăn uống thêm chút gì đó, để duy trì năng lượng cho một số hoạt động thường ngày.
Đừng nhìn họ toàn ăn khoai hoặc là cơm chay, trong cái Mũ Bì Lô của Đường Tăng không biết có bao nhiêu Linh Vật, Bàn Đào, Tiên Đan, Diệu Dược ở trong đấy nữa. Có như vậy mới đủ tài nguyên cho mấy thầy trò tu luyện, chứ dăm ba cái Hậu Thiên khí chắc tu tới mấy kiếp nữa mới đại công cáo thành.
Hồng Hài Nhi nằm trong xe em bé, chồm ra nghi hoặc hỏi Ngao Liệt:
“Ngựa ca ca, ngươi có thể biến hoá thành người sao?”
“Đúng vậy nha! Công việc của ta là hoá trang thành con ngựa, bây giờ hết giờ làm rồi, nên ta hoá lại thành hình người.”
Ngao Liệt trả lời.
Hồng Hài Nhi gật gật cái đầu nhỏ. Hắn hình như đã nắm bắt được một thứ gì đó, nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều, câu chuyện của Đường Tăng đang kể, đã thu hút sự chú ý của hắn.
Chuyện kể rằng: 500 năm trước, sau khi Ngộ Không b·ị b·ắt về Thiên Đình, Ngưu Ma Vương nghe nói địa bàn của hắn xảy ra vấn đề, bèn từ giã các huynh đệ quay về. Về đến nửa đường thì hắn bị trúng phục kích, bị Cửu Linh Nguyên Thánh, Bạch Hạc Đồng Tử, Vương Linh Quan, Võ Đức Tinh Quân, Thập Kim Ô vây công bắt sống. Dưới danh nghĩa là tróc nã t·ội p·hạm xâm hại tới uy nghiêm Thiên Đình.
Bọn chúng áp giải Ngưu Ma Vương, tới trước mặt phu nhân của hắn là Thiết Phiến công chúa, để ra điều kiện. Bạch Hạc Đồng Tử không biết lấy từ đâu ra một viên đan dược, bắt nàng phải uống nó vào, thì bọn chúng mới thả Ngưu Ma Vương ra, xoá tội cho hắn.
Trong ánh mắt phẫn nộ đến chảy ra huyết lệ của Ngưu Ma Vương, Thiết Phiến uống viên đan dược đó vào và ngay lập tức có mang. Hoá ra, viên đan dược đó được Nam Cực Trường Sinh Đại Đế lấy nước (sông) Tử Mẫu Hà, cùng một số loại linh tài khác luyện chế mà thành.
Thiết Phiến vốn là công chúa của tộc Atula, nên khí vận và huyết mạch của nàng rất mạnh mẽ. Hài tử sinh ra, nếu là nữ thì sẽ diễm lệ phi thường, còn nếu là nam sẽ trở thành một đời sát thần chiến khắp Tam giới cũng không phải là không thể.
Nước (sông) Tử Mẫu Hà vốn được biết là khi uống vào, chỉ có thể sinh ra nữ hài. Nhưng bằng một cách nào đó, đan dược do Trường Sinh Đại Đế luyện chế này, lại có thể khiến Thiết Phiến mang thai nam hài.
Như vậy, trong tương lai, chỉ cần chờ nó lớn lên, vừa có thể an bài nó, trở thành một kiếp nạn vô cùng tiềm năng cho người đi lấy kinh. Đồng thời, còn có thể thu nó về Lạc Già Sơn làm môn hạ, đề thăng chiến lực cho Từ Hàng Tĩnh Trai.
Không sai! Toàn bộ kế hoạch trên đều do Từ Hàng tỉ mỉ sắp đặt, liên kết với 4 vị nào đó, bày bố ra cục diện như đã thấy.
Nhưng Từ Hàng tính không bằng trời tính, “con khỉ nào đó” bị luyện trong lò Bát Quái bảy lần bảy bốn mươi chín ngày, bị hoả khí, kiếp khí ảnh hưởng, vừa ra khỏi lò đã đạp đổ chỏng chơ cái lò của người ta.
Bát Quái Lô bị lật, lửa than văng tung toé. Trong đó, có một mảnh than mang theo Tam Muội Chân Hỏa, rơi xuống ngay nơi Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến sinh sống thời điểm đó. Thai nhi bị hoả khí ảnh hưởng, thế là từ lúc sinh ra tới nay, mãi không lớn nổi, 300 – 400 năm qua đi, hắn vẫn chỉ mang hình hài một đứa trẻ.
Kế hoạch bồi dưỡng chiến thần thất bại, Từ Hàng vốn dĩ định bỏ cuộc. Nhưng có ngờ đâu, tiểu tử này được khí vận của tộc Atula che chở, mặc dù thân mang khuyết điểm, nhưng hắn lại từ ảnh hưởng của Tam Muội Chân Hoả, tự sinh ra bản mệnh thần thông. Có thể phun ra Tam Muội Chân Hoả, vô cùng uy lực.
Lại nói, Ngưu Ma Vương mặc dù biết rõ đứa trẻ không phải máu mủ của hắn, nhưng hắn cũng không hờn trách gì. Bởi vì con Thiết Phiến cũng là con hắn mà? Chưa kể, cũng vì cứu hắn mà Thiết Phiến phải làm như thế. Công bằng mà nói, Thiết Phiến là người chịu thiệt mới đúng.
Thời gian đầu, hắn cũng yêu thương vợ con lắm, nhưng chuyện của con trai, càng ngày càng khiến hắn phiền lòng. Hắn tự trách bản thân đã gây hoạ, làm vợ con phải gánh. Hắn sợ, sợ một ngày nào đó, vợ con hắn lại xảy ra chuyện. Cái cảnh vợ hắn vì hắn mà phải cắn răng uống một viên đan dược bất minh, ám ảnh hắn từng đêm trong giấc ngủ.
Thế là, Ngưu Ma Vương uy phong năm nào, bây giờ lại phải sống trong lo âu, sợ hãi. Một hôm nọ, viện cớ là mình đã có tình nhân bên ngoài, hắn quyết tâm bỏ nhà ra đi. Mặc dù hàng tháng, hắn vẫn cho người mang vô số tài nguyên về cho hai mẹ con tu luyện, nhưng tuyệt nhiên hắn không về lại nhà lần nào nữa.
“Đứa nhỏ đó tên là Ngưu Hồng Hài, nhưng hắn vẫn ở mãi bộ dạng trẻ con, nên còn được gọi là Hồng Hài Nhi! Nghe nói gần đây hắn nghe lời xúi bậy của lão yêu bà nào đó, đến Hoả Anh Động tại Hiệu Sơn, Khô Tùng Giản này, tự xưng là Thánh Anh Đại Vương! Định đón đường thầy trò người thỉnh kinh, để bắt Đường Tăng ăn thịt!”
Hồng Hài Nhi nghe tới đây thì chột dạ, bèn nghĩ không xong, chắc mẩm mình đã bị lộ, liền phóng ra khỏi xe em bé. Tay trái vẫn còn cầm khoai nướng mỡ hành, tay phải cầm Hoả Anh Thương, chĩa vào nhóm người Đường Tăng quát:
“Nếu các ngươi đã phát hiện ra bản vương rồi thì ta không giấu diếm nữa. Ta đúng là Thánh Anh Đại Vương đây! Đường Tam Tạng! Mau theo ta về động! Con khỉ kia cũng vậy, ta sẽ mang đi nấu cao. Còn những tên khác cút xéo, bản đại vương tha cho các ngươi đấy!”
Cả bọn Đường Tăng nghe vậy, ôm nhau “hoảng sợ” nói:
“Cái gì? Ngươi chính là Thánh Anh Đại Vương sao?”
“Hu hu hu! Đúng là làm ơn mắc oán!”
“Uổng cho bọn ta hết lòng chăm sóc cho ngươi!”
“Ta còn dùng bí phương để làm ra món ăn ngon nhất cho ngươi ăn nữa!”
Hồng Hài Nhi nghe vậy, bất giác cắn một miếng khoai nướng mỡ hành trên tay. Ưm! Đúng là ngon thật! Có thể nói, đây là một trong những món ngon nhất mà hắn từng được ăn.
Cũng chịu thôi, dù rằng mẫu thân hắn cái gì cũng tốt, rất yêu thương hắn, nhưng về khoản nấu ăn thì… Thậm chí, thời gian đầu Ngưu Ma Vương bỏ đi, Hồng Hài Nhi còn nghi ngờ, phụ thân vì không chịu nỗi món ăn địa ngục của mẫu thân nữa, nên mới rời đi.
Mấy hôm nay, đi theo bọn người này, mặc dù bỏ lỡ nhiều cơ hội bắt Đường Tăng, nhưng được sự chăm sóc của bọn hắn, ăn sung mặc sướng, Hồng Hài Nhi lại có được cảm giác của “nhà”. Bởi vậy, khi nghe bọn hắn nói, Hồng Hài Nhi cũng hơi đắn đo.
Suy nghĩ một chút, Hồng Hài Nhi nói:
“Thôi được rồi! Đừng giả vờ nữa! Bản vương nể tình mấy ngày qua, ta hứa sẽ chỉ cắt một miếng thịt của ngươi thôi. Còn Tôn Ngộ Không nhất định phải c·hết! Không nói nhiều!”
“Nhưng bọn ta thực sự không phải sư đồ Đường Tăng nha!”
“Nhảm nhí! Các ngươi coi ta là con nít lên 3 sao? Nếu các ngươi không phải thầy trò Đường Tăng, vậy thì các ngươi là ai?”
“Ta là Đường Tam Giác.”
Đường Tăng thản nhiên vỗ ngực đáp.
Sau đó, các đồ đệ cũng lần lượt nói:
“Ta là Tôn Ngộ Ghê.”
“Ta là Trư Bát Quái.”
“Ta là Sa Ngộ Nghĩnh.”
“Còn ta… ta chỉ là một người bình thường hoá trang thành ngựa thôi!”
Hồng Hài Nhi nghe tới đây thì lỗ mũi đỏ choét, hai lỗ tai b·ốc k·hói quát:
“Các ngươi còn định lừa gạt ta tới khi nào? Vậy các ngươi nói bức tranh này là sao?”
Đoạn, hắn lấy một cuộn tranh ra, vứt trước mặt mấy thầy trò.
Đường Tăng nhặt lên xem. Ừm! Hoạ kỹ rất tốt, tốt cái con mẹo nó! Đây chắc chắn là do mụ Từ Hàng vẽ!
Đường Tăng điềm nhiên, điểm nhẹ một cái. Hình ảnh trên bức hoạ bắt đầu có chút thay đổi. sau đó, hắn mang đến trước mặt của Hồng Hài Nhi nói:
“Ngươi nhìn xem, hình trên này đâu có giống y hệt như bọn ta đâu?”
Hồng Hài Nhi nhìn kĩ lại là đúng là có điểm khác nhau thật.
Nguyên nhân là Đường Tăng đã sửa lại hình tướng mấy thầy trò ở trong tranh, cho giống với hình tướng trong Đại Thoại Tây Du một chút. Vì vậy, Hồng Hài Nhi nhìn vào so lại cũng thấy lạ
Thấy Hồng Hài Nhi chưa hết nghi ngờ, Đường Tăng nói:
“Như vậy đi! Ngươi nói xem Đường Tam Tạng là người hay yêu?”
“Tất nhiên là người rồi! Bạch Y Chân Nhân nói với ta, Đường Tam Tạng là chân tu 10 kiếp, chỉ cần ăn được thịt Đường Tam Tạng là ta sẽ lớn lên được.”
“Nhưng ta không phải là người nha! Ta là cây nấm thành tinh. Xem này!”
Đường Tăng lắc mình, biến hoá thành một cây nấm sặc sỡ nói.
Hồng Hài Nhi nhíu mày, tiến đến kiểm tra thử, thì quả nhiên Đường Tăng đúng là cây nấm thật. Thuộc hạ của hắn cũng phần nhiều là Linh Tộc, nên hắn cũng không xa lạ gì.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thành quả lâu nay, Đường Tăng dùng phép Giả Hình trong Địa Sát 72 biến, cùng Oát Toàn Tạo Hoá trong Thiên Cương 36 biến thời gian dài, để tu luyện. Nên bây giờ, khả năng biến hoá thành Linh Tộc của hắn, đã đến đăng phong tạo cực rồi.
“Nhưng tại sao các ngươi lại giống thầy trò Đường Tăng như thế?”
Hồng Hài Nhi vẫn còn nghi vấn hỏi.
“Bọn ta nghe nói, thầy trò Đường Tăng đi tới Tây Thiên, thỉnh được chân kinh, thì sẽ được phong làm Phật. Nên bọn ta mới giả dạng thành bọn họ đi về phương tây, để thử vận may ấy mà.”
Đường Tăng đáp.
Cuối cùng, vì để cho chắc ăn, Hồng Hài Nhi quyết định vẫn áp giải cả đám về Hoả Anh Động theo dõi xem sao.
*P/s: Thực ra Hồng Hài Nhi ở Hoả Vân Động, nhưng đối với các tiểu thuyết có dính tới yếu tố Hồng Hoang thì Tam Hoàng cũng ở Hoả Vân Động, nên ta sẽ thay đổi đôi chút thành Hoả Anh Động.