Siêu Sao

Chương 135: Cố ý



“Chẳng lẽ anh đã quên chuyện chúng ta hôn nhau ngay lần đầu tiên gặp mặt rồi? Chris, anh khiến tôi cảm thấy thật đau lòng.” Đường Phong xảo diệu đem trọng tâm câu chuyện dẫn tới nơi an toàn, đối với cậu sinh hoạt là sinh hoạt, công việc là công việc, cho dù hiện tại cậu có hảo cảm đối với Kino thì quan hệ giữa bọn họ cũng chưa đến mức có thể nói sâu về vấn đề này.

Kino bày ra bộ dáng “tôi nhớ ra rồi”, hai mắt lòe lòe phát sáng lộ ra thần sắc chờ mong: “Ai, thực sự đáng lo, tôi kỳ thực còn chưa có chuẩn bị tốt, không bằng chúng ta tới nếm thử mấy lần coi như làm nóng người, đến lúc quay chính thức thì càng dễ qua hơn.”

“Tôi không nghĩ vậy,” Đường Phong trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của đối phương, “Đạo diễn từng nói, lần quay cảnh thân mật đầu tiên tốt nhất nên chứa đây đó có chút xa lạ cùng cẩn thận. Càng nên thêm một chút ngây ngô, nếu quá chín chắn thì giống như khiến một trái táo xanh hóa thành táo đỏ rồi.”

“Đến đây đi, đến đây đi, Đường.” Kino vẫn không cam lòng mà dụ dỗ.

“Không, không được.” Đường Phong lắc đầu mạnh, không phải cậu sợ thân thiết cùng Kino mà là cảm thấy không cần làm những việc vô ích đối với công việc, cậu cùng Kino chỉ cần diễn trong phim là được rồi, trong sinh hoạt chỉ có thể an an phận phận làm bạn bè, không muốn vì vui đùa thân mật quá mức mà nhận đến vô tận phiền não.

Việc phim giả tình thật ở giới giải trí có rất nhiều, hai nam nữ chính trong một bộ phim cho dù vốn chỉ là bạn bình thường nhưng sau khi quay phim xong một thời gian liền cùng nhau cút lên giường, loại chuyện này chỗ nào cũng có, ở Hollywood một chút cũng không mới mẻ, chỉ là một cái diễn viên khi đem quá nhiều tinh lực đặt ở sinh hoạt cá nhân cũng rất dễ ảnh hưởng đến cuộc đời diễn nghệ của hắn.

Đường Phong ngoan cố khiến Kino vô lực, cuối cùng chỉ có thể giơ tay đầu hàng.

“Đàn ông Trung Quốc các người thực sự quá bảo thủ rồi!” Kino vì thất bại mà tức giận bất bình, “Tôi còn tưởng rằng hôm nay cố ý làm cơm trưa thì có thể thắng được một nụ hôn của cậu, Đường Phong, cậu thật sự thương tổn trái tim tôi.”

“Đây không phải bảo thủ, là nguyên tắc của một người, được rồi, bàn luận hôm nay kết thúc tại đây, hiện tại anh có thể trở về tìm bạn gái Lilith của anh.”

“Cậu là đang ghen phải không?” Một câu của Kino trực tiếp khiến Đường Phong không nói gì.

Đường Phong liếc mắt trừng Kino: “Anh thực sự quá tự tin vào bản thân rồi.”

Hai người còn đang đấu võ mồm chế nhạo lẫn nhau thì cửa liền bị người mở ra, một người đàn ông Trung Quốc anh tuấn lại có chút băng lãnh mặc tây trang thẳng thóm đứng ở cửa, vừa nhìn thấy hình ảnh Đường Phong cùng Kino ngồi trên sô pha ở phòng khách đầy ái muội khiến người lửa nóng cũng chỉ là hờ hững mở trừng hai mắt, mở miệng hỏi: “Đường Phong, cậu có khách?”

“Hôm nay tôi cùng Kino thảo luận kịch bản một chút.” Đường Phong cau mày xem xét Lục Thiên Thần vừa đóng cửa xong liền đi tới hướng này, “Ngày hôm nay anh đi đâu vậy?”

“Sáng sớm có chút việc, tôi sợ làm phiền đến cậu nên không nói cho cậu, cậu không thấy tờ giấy tôi đặt ở đầu giường sao?” Lục Thiên Thần hoàn toàn không chú ý đến Kino chỉ lo nói chuyện phiếm cùng Đường Phong.

“Ngạch, tôi không thấy.” Sáng sớm cậu bị Kino đánh thức, sau đó lại ngủ thẳng một giấc rồi ăn cơm cũng không có chú ý đến đầu giường có tờ giấy nào hay không.

“Xem ra lần sau tôi phải dán ở trên mặt gương trong phòng tắm.” Có chút ôn nhu ý tứ hàm xúc mà mỉm cười, Lục Thiên Thần đi tới bên người Đường Phong mở ra hai tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy chàng trai, khó có được nói một câu vui đùa: “Nhớ tôi rồi?”

“Đúng vậy, muốn anh mời khách ăn.” Chàng trai cười đáp trả Lục Thiên Thần.

Lục Thiên Thần sảng khoái nói: “Không có vấn đề.” Sau đó mới chậm rãi chuyển ánh mắt phức tạp lên người Michael Kino, ngữ khí nghiễm nhiên của nam chủ nhân: “Michael tiên sinh vẫn chưa ăn cơm chiều đi, có muốn ăn cùng chúng tôi hay không?”

Lời này ẩn chứa hai tầng nghĩa.

Thứ nhất, “chúng ta” chỉ chính là tôi cùng Đường Phong.

Thứ hai, “có muốn ăn cùng chúng ta” rõ ràng có ý cản người, bằng không sẽ đổi cách nói là “ăn cơm cùng chúng tôi đi”

“Không, không cần, buổi tối tôi có hẹn với người khác ăn cơm rồi.” Kino uyển chuyển cự tuyệt rồi nói lời cáo biệt với Đường Phong cùng Lục Thiên Thần sau đó ly khai, mà trong toàn bộ quá trình Đường Phong cũng không hề tận lực giữ lại đối phương.

Sau khi Kino rời đi Lục Thiên Thần liền đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Thoạt nhìn hắn đối ngươi có chút ý tứ.

Đường Phong nhẹ nở nụ cười, đem kịch bản trên bàn chỉnh sửa tốt liền cầm lên lầu: “Trong thời gian chìm đắm trong kịch bản phim người diễn viên rất dễ bị chính mình mê hoặc, đây là lý do vì sao có rất nhiều diễn viên có vấn đề bên ngoài với đối tượng hợp tác của bọn hắn.”

Đây là cái gọi là nhập vai quá sâu, không chỉ có đem nhân vật trong kịch bản nhập vào cuộc sống của mình, thậm chí cũng sẽ yêu cả người yêu trong phim.

Một người vướng vào tình cảm như vậy, từ khởi đầu đến tan vỡ, có đôi khi cũng chỉ là chuyện của một giây mà thôi.

“Cậu bị hắn mê hoặc rồi sao?” Thanh âm của Lục Thiên Thần từ bên trong phòng ngủ truyền ra qua cánh cửa nửa khép.

“Ngô, tạm thời còn không có, chờ một chút…” Đường Phong ôm kịch bản đi vào phòng, cậu thấy Lục Thiên Thần vừa đem áo sơ mi cởi lộ ra thân trên rắn chắc tinh tráng, ngay sau đó người kia bắt đầu cởi quần, cậu liền có chút đề cao thanh âm. “Nơi này là phòng ngủ của tôi, phong của ngài ở sát vách, Lục tổng.”

Lục Thiên Thần thoát quần xong liền mở tủ đựng quần áo ra, cư nhiên bên trong lộ ra quần áo không thuộc về Đường Phong. “Hiện tại chỗ này cũng là phòng của tôi.” Đưa lưng về phía chàng trai, Lục Thiên Thần vừa thay quần áo sạch vừa nói.

“Quần áo của anh sao lại ở trong tủ quần áo của tôi?”

“Tôi đem chúng bỏ vào.” Mặc quần xong, đang cài lại nút áo sơ mi thì Lục Thiên Thần xoay người lại, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, “Bởi vì trong một tháng thì có rất nhiều ngày tôi ngủ ở trong phòng của cậu, qua lại quá phiền phức, thẳng thắn đem nhiều quần áo qua cho tiện.”

“Vì sao, anh sợ ma sao?” Đường Phong nhịn không được hỏi, cậu phiền não nhíu mày, tôi van anh, cậu thế nhưng cần không gian thuộc riêng về mình, cậu không quen cùng người khác chia sẻ một cái giường trong thời gian dài, hơn nữa đối tượng còn là Lục Thiên Thần, này quá quỷ dị rồi, cậu nhất thời khó có thể tiếp thu.

“Đừng quên ước định của chúng ta.” Lục Thiên Thần đem áo sơ mi mặc xong, cài dây lưng, tiện tay lấy một cái áo khoác màu xám bạc hiệu Gucci, “Đi thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”

“Tôi không nhớ được là trong ước định của chúng ta tôi còn phải cùng anh ngủ chung một phòng.” Trời a, Đường Phong bắt đầu cảm thấy đau đầu, Lục Thiên Thần đến tột cùng là uống lộn thuốc gì a.

Tuy rằng cậu không ngại thỉnh thoảng cùng người khác chia giường, thế nhưng cùng nằm trên giường với một người trong thời gian dài có sự khác nhau rất lớn.

“Hay cậu nguyện ý đơn độc ở trong phòng với Charles?”

“Tôi vì sao muốn đơn độc ở trong phòng cùng Charles?”

“Hắn là một tên đàn ông muốn làm gì thì làm cái đó, Đường Phong, nếu như cậu không có ý gì với hắn thì không cần đến gần hắn, người này thoạt nhìn rất hoa tâm, thế nhưng đã muốn đạt được cái gì thì phải bắt được tới tay mới bằng lòng bỏ qua.” Lục Thiên Thần thoạt nhìn rất chân thành.

Đường Phong gật đầu, điều này cậu cũng biết, chỉ là việc ngủ cùng Charles thường xuyên thì quá không hay rồi, được rồi, cậu sẽ tận lực tránh cho chuyện này phát sinh, ai kêu cậu “may mắn” như vậy, gặp được Charles cùng Lục Thiên Thần, thí, còn có một thần long thấy đầu không thấy đuôi Albert.

“Hiện tại còn sớm, trước anh đưa tôi đến hiệu sách, tôi mua vài quyển sách rồi đi ăn cơm.” Đường Phong quyết định tạm thời đem vấn đề của Lục Thiên Thần ném ra sau đầu, hiện nay công việc vẫn quan trọng hơn.





Đường Phong cùng Lục Thiên Thần cùng nhau đến nhà hàng phụ cận tùy tiện ăn một bữa cơm, cậu mua vài quyển sách về tôn giáo, tuy rằng từ lúc nhận kịch bản thì cậu đã xem qua nhiều tài liệu có liên quan, thế nhưng trong lúc nhập vai nếu như xem thêm vài quyển sách có liên quan thì càng giúp cậu tiến nhập vào nhân vật dễ dàng hơn.

Khách sạn của bọn họ cách trường quay không xa, hai bên trái phải có nhà hàng, hiệu sách cũng có công viên, Đường Phong đã ở nhà đợi một ngày muốn đi công viên tản bộ, Lục Thiên Thần vui vẻ đáp ứng.

Đường Phong một mình bước đi trên con đường nhỏ, Lục Thiên Thần trước đó đã đi đỗ xe lát nữa mới quay lại. Công viên gần tối nên cũng không có nhiều người, đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng dịu dàng, một chút một chút xuyên thấu qua lá cây rậm rạp mà rơi trên mặt đất, ngọn gió cũng mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, thỉnh thoảng có thể nghe đường âm thanh của đàn ghi-ta không biết truyền đến từ chỗ nào.

Chỉ là rất nhanh đã có một âm thanh khác hấp dẫn lực chú ý của Đường Phong.

“Ô ô…”

Tiếng nức nở thật nhỏ nghe giống như con mèo nhỏ, bước chân Đường Phong thoáng dừng lại, đường nhìn thuận theo phương hướng truyền đến của thanh âm mà đưa qua, thanh âm nức nở của con mèo nhỏ là từ rừng cây không xa vọng lại, có chút gián đoạn nghe vô cùng đáng thương, tỉ mỉ nghe thì kỳ thức chính là tiếng khóc của một bé gái, là con của nhà nào đang khóc lúc này ni?

Cậu ba bước thành hai bước hướng rừng cây đi tới, khi cậu vẹt ra rừng cậy liền thấy một bé gái khoảng ba bốn tuổi ngồi xổm trên cỏ lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tràn đầy nước mắt, một đôi mắt đen bóng to tròn lộ ra ướt át, đặc biệt chọc người trìu mến.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.