Sau Khi Xuyên Sách Ta Cung Phụng Hoàng Đế Nước Địch

Chương 15: Đi lên



Sở An Nhan kinh ngạc trong chớp mắt, nàng vừa mới còn tưởng rằng nha hoàn kia là kêu nàng.

Không nghĩ tới nàng ta là trả lời người trong xe.

Nàng nhớ rõ Sở quốc tổng cộng có hai vị công chúa, một vị là nữ nhi do đương triều hoàng hậu sinh, hiệu Lạc An, cũng chính là nàng. Một vị khác là do một cung nữ sinh, hiệu Thanh Bình, tên Sở An Ninh.

Trong nguyên tác cũng chính là...... Nữ chủ!

Nàng @#*, hôm nay nàng cũng quá đen đủi rồi!

Nha hoàn bồi tội xong trở lại trong xe, để lại Sở An Nhan ở đây khiếp sợ.

Sở An Nhan đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích, một trận gió thổi qua, vén lên mành xe ngựa, Sở An Nhan tựa hồ thấy một thân ảnh màu trắng trong xe ngựa.

Còn may, nữ chủ không nhận ra nàng.

" Uông ô! "

Tiểu cẩu tử trong lòng ngực sủa một tiếng kéo Sở An Nhan hồi thần.

Sở An Nhan khom người đem tiểu cẩu đặt xuống, tiểu cẩu lớn lên thực ngoan, da lông được chủ nhân cắt tỉa tỉ mỉ, hẳn là sợ mùa hè nóng, thoạt nhìn giống chủ nhân nó.

Tiểu cẩu chân chạm đất, phe phẩy cái đuôi vây quanh Sở An Nhan sủa một hồi, còn cọ vào chân Sở An Nhan vài cái, lúc này mới chạy đi.

Thật là một tiểu cẩu thông minh, Sở An Nhan nhìn tiểu cẩu rời đi, suy nghĩ có chút bay xa.

Đúng rồi, Lăng Giang!

Sở An Nhan sốt ruột xoay người, sợ Lăng Giang lại bỏ chạy.

Trên chân một trận đau đớn khiến nàng có chút lảo đảo, lúc này mới ý thức được nàng bị treo chân rồi.

Sở An Nhan sợ Lăng Giang chạy, bàn tay gắt gao bắt lấy tay hắn, đồng thời mượn lực để chính mình không ngã xuống.



" Còn may lần này không để ngươi chạy mất ". Sở An Nhan từ đáy lòng cảm thán một hồi.

Con ngươi Lăng Giang khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía Sở An Nhan mang một loại quái dị.

Sở An Nhan ban nãy, hắn chưa từng thấy qua.

Nguyện ý đi cứu một con cẩu tử, không màng mạng sống.

Thậm chí nói sinh mạng bình đẳng.

Xem ra đáy lòng Sở An Nhan vẫn là người thiện lương, trước kia hắn căn bản không thể đem hai từ này đặt bên cạnh nàng.

Nàng vì cứu một tiểu cẩu mới bị thương, lần này Lăng Giang cũng không có đẩy tay Sở An Nhan ra, mà tùy ý để nàng túm.

Thậm chí còn ngầm dùng lực, để nàng không bị té ngã.

Bất quá, Sở An Nhan vẫn là quá ngu.

" Lăng Giang, chúng ta hồi phủ công chúa được không? ". Đáy lòng Sở An Nhan muốn đem Lăng Giang lừa trở về, sau đó không bao giờ để hắn ra ngoài nữa.

" Ngài còn có thể đi? ". Lăng Giang nhướng mày, lãnh đạm nhìn Sở An Nhan.

Ở trong mắt Sở An Nhan, cảm thấy hắn là đang trào phúng nàng.

Trào phúng thì trào phúng, chỉ cần đem hắn bắt về phủ công chúa, hết thảy đều được.

" Hẳn là có thể đi ". Vì muốn đem Lăng Giang tống khứ về phủ công chúa, Sở An Nhan cũng lao lực hết sức, còn không phải chỉ là đi thôi à, vẫn có thể hồi phủ công chúa.

Sở An Nhan nương nhờ lực của Lăng Giang, dùng một chân nhảy lên hai bước.

" Ta có thể trở về, bất quá phiền toái ngươi để ta mượn cánh tay đỡ ta một chút ". Sở An Nhan cúi đầu không dám nhìn Lăng Giang.

Nàng yêu cầu cũng có điểm quá đáng, không biết Lăng Giang đáp ứng hay không.

Nếu là không đáp ứng, nàng liền bám lấy hắn không buông, chờ Hồng Tô dẫn người đến đây tìm nàng, sau đó lại đem Lăng Giang trói về.

Tóm lại, tay đã bắt được vịt thì tuyệt không thể để nó chạy, muốn chạy cũng phải chờ nàng kiếm đủ thiện ý.

Tính toán nhỏ trong đầu Sở An Nhan vang lên, lại không nghĩ rằng Lăng Giang hơi ngồi xổm xuống.

" Đi lên "

" Đi... Đi đâu? ". Sở An Nhan có chút mê man ngẩng đầu nhìn Lăng Giang.

" Ta cõng ngài trở về ". Thần sắc Lăng Giang có chút không kiên nhẫn, nếu không phải thấy Sở An Nhan cứu tiểu cẩu kia, hắn mới không thèm.

" A! ". Sở An Nhan đột nhiên giật nảy lùi lại, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.

Lăng...... Lăng Giang thế nhưng nói muốn cùng nàng trở về?



Nàng đây có được coi là xuân thu đại mộng không?

Sở An Nhan lùi có chút không vững, Lăng Giang nhìn chuẩn thời cơ đem Sở An Nhan vác lên lưng.

" Không phải nói muốn về phủ công chúa sao? Chờ ngài nhảy trở về thì trời đã tối rồi, thật là phiền toái "

" Ồ ~ ". Nàng lại bị nam chủ ghét bỏ.

Sở An Nhan bĩu môi, nàng thật sự là lúc nào cũng kéo theo thù hận.

" Thật ngu xuẩn "

" Ồ ~ ". Sở An Nhan ngoan ngoãn tiếp thu, cam chịu để nam chủ nói cái gì đều là đều là cái đấy.

Nữ tử này thực nhẹ, giờ phút này ở trên lưng hắn phá lệ an phận, tuy kiều tiếu*, thế nhưng có chút ngoan ngoãn.

( *Bản gốc là 娇俏: "kiều tiếu" mang nghĩa xinh đẹp, chứ không phải chữ "kiều tiếu" 娇笑 trong nụ cười mê hoặc)

" Đúng rồi Lăng Giang, lúc nãy ngươi đi đâu "

" Tùy tiện đi dạo "

Nghe thấy Lăng Giang trả lời, Sở An Nhan thậm chí còn hoài nghi lúc trước có thể là nàng suy nghĩ nhiều, nhưng nàng vẫ có chút lo lắng.

" Lăng Giang, ngươi về sau đừng rời khỏi ta được không? ". Sở An Nhan cảm thấy những lời này có chút không đúng, lại nói thêm, " Phủ công chúa là nhà của ngươi "

Nàng còn chưa kiếm đủ hảo ý, thì hắn nằm mơ được rời đi.

"...... Được ". Lăng Giang đáp ứng xong liền có chút kinh ngạc, hắn thế nhưng đáp ứng Sở An Nhan rồi.

" Ngươi đáp ứng rồi! Không thể đổi ý! ". Sở An Nhan không nghĩ tới nàng thật sự đem Lăng Giang lừa được rồi! Về sau không bao giờ lo lắng Lăng Giang sẽ bỏ chạy!

Sở An Nhan có chút kích động ở trên lưng Lăng Giang, hai chân càng là cầm lòng không đậu lắc lư.

" An phận, bằng không ta đem ngài ném xuống ". Nói xong câu này, tâm tình Lăng Giang cũng thực tốt mà cong cong khóe môi.

Nếu Sở An Nhan ngu xuẩn như vậy, về sau ở bên người nàng cũng có thể càng tốt trả thù nàng.

Bị uy hiếp, Sở An Nhan thật sự cũng không dám động.

Vào đúng buổi trưa, trên đường lui tới không nhiều người lắm, nhóm tiểu thương không sai biệt dọn dẹp một chút để đi ăn cơm.

Hôm nay không tính là nóng, hơn nữa lại có gió, lúc này có chút thoải mái.

Cách phủ công chúa có chút xa, Sở An Nhan sau khi bị Lăng Giang uy hiếp liền trầm mặc một hồi lâu, nàng cũng sắp chịu không nổi rồi.

Nói nhiều chuyện phiếm cũng có thể tăng tiến độ hảo cảm phải không?



" Lăng Giang, ngươi nói ta vừa mới liều mình cứu tiểu cẩu có phải hay không đặc biệt anh dũng! "

Nghe thấy Sở An Nhan nói ra câu này, Lăng Giang khóe miệng trừu trừu, " Đặc biệt ngu xuẩn "

" Thôi được rồi "

Không khí lại bắt đầu im lặng, đáy lòng Sở An Nhan muốn phun trào, tên Lăng Giang này mồm mép cũng thực hỗn.

" Tiểu cẩu kia cũng thực ngoan, vừa thấy liền biết chủ nhân nó là người tốt. Ta nói cho ngươi nghe, trước kia ta nuôi dưỡng tiểu cẩu cũng đặc biệt giống nó. Chỉ là.... "

Sở An Nhan vốn định tìm đề tài nói chuyện, không nghĩ tới nàng lại nói đến chỗ này.

Ngón tay Sở An Nhan bám lấy vai Lăng Giang có chút run, có chút không muốn hồi ức lại đoạn ký ức kia.

Lăng Giang nhận ra Sở An Nhan khác thường, đợi hồi lâu cũng không thấy Sở An Nhan tiếp tục nói.

" Chính là cái gì? "

Sở An Nhan hơi hơi hé miệng, lông mi ra xuống, thần sắc có chút bi thương.

" Chính là sau này nó bị xe đụng phải, lúc ấy ta đứng ở xa, nhìn nó bị đâm hất văng ra, ta lại là cái gì cũng đều không thể làm được...... Nó sau khi bị đụng phải, còn bò lại bên chân ta, phe phẩy cái đuôi khẩn cầu ta vuốt ve nó "

Lúc ấy...... Đầu của nó đều bị đụng nát.

Cổ họng nghẹn ngào, ngăn chặn lời Sở An Nhan muốn nói tiếp.

Cũng may lần này nàng thành công, nàng cứu được tiểu cẩu kia.

Tuy rằng mặt sau người cứu tiểu cẩu là Lăng Giang.

Nói như vậy, Lăng Giang cứu mạng nàng!

Từ từ! Lăng Giang thế mà lại cứu nàng?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.