"Mẹ mang hết vào trong phòng bếp rồi. Em muốn thì vào tìm mẹ ấy." Nguyễn Kiến Quốc cũng biết cô em dâu này kiến thức hạn hẹp nên cũng không so đo với cô ta, chỉ nhàn nhạt nói.
"Anh nói rồi nhé. Anh đã đồng ý rồi đấy." Liễu Chiêu Đệ vừa nghe lời này thì vui tới mức không khép miệng được, lập tức xoay người đi về phía phòng bếp, dùng âm thanh lớn đến nỗi cả sân đều có thể nghe thấy hô: "Mẹ, anh cả nói là cho con một con thỏ...."
"...." Nguyễn Kiến Quốc.
"Bác cả.... Mẹ con bà ấy...." Nguyễn Thỉ áy náy nhìn Nguyễn Kiến Quốc, cảm thấy xấu hổ vì bản thân có một người mẹ như vậy.
"Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy. Nhanh chóng dọn dẹp, buổi tối ăn thịt thỏ." Nguyễn Kiến Quốc cắt ngang lời cậu, lấy tay vò tóc cậu rồi xoay người xách theo lông thỏ đã làm sạch đi vào nhà chính tìm công cụ mà ông cụ từng để lại.
Nguyễn Thỉ mím môi, nhìn Nguyễn Kiều Kiều đang dụi dụi mắt từ buồng trong đi ra, ngay tức khắc đem hết những suy nghĩ lung tung rối loạn ném ra sau đầu, tiến lên ôm chặt cô bé, hung hăng thơm cô một cái.
Mấy anh em bên cạnh nhìn thấy cũng học theo, mỗi người thơm một cái, khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều bị thơm đến mức sụp đổ.
Cô thờ ơ sờ soạng khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó cũng thơm mỗi anh một cái, lúc này mới thoát khỏi đám sủng em gái cuồng ma này, đi tới bên cạnh giếng múc nước rửa mặt.
Các anh trai đương nhiên là cũng đi tới giúp đỡ. Nếu không phải Nguyễn Kiều Kiều hết sức kháng nghị thì ngay cả cái mép khăn cô bé cũng không chạm tới được.
Nguyễn Kiều Kiều một bên chịu đựng ánh mắt của đám sủng em gái cuồng ma, một bên chậm rì rì xoa xoa khuôn mặt nhỏ. Vừa lau mặt xong đã nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ đang bị Nguyễn Lâm thị dùng nồi đánh!
Liễu Chiêu Đệ vừa giơ tay xin tha, vừa lùi về phía sau, thẳng tới lúc lui ra ngoài nhà nhà chính.
Nguyễn Lâm thị cũng không quan tâm bên cạnh còn một đám trẻ con, hung hăng mắng cô ta: "Phì! Liễu Chiêu Đệ cô đúng là thiên hạ vô địch không biết xấu hổ!"
"Cô thật cho là tôi không biết? Nếu cô đau lòng Thỉ Tử và Tiểu Vỹ, muốn bồi bổ cho tụi nhỏ thật thì cô sẽ đi đến nhà thím Ngưu mua một cân thịt về nhà mẹ đẻ à? Đấy là yêu thương của cô? Đau lòng ở trong bụng chó sao?"
Vừa nói đến chuyện này, một bụng lửa giận của Nguyễn Lâm thị lại bùng cháy lên.
Trước khi Liễu Chiêu Đệ về làm dâu nhìn qua cũng là một cô gái tốt, cần mẫn thành thật. Bà nghĩ thằng Hai cũng là người cần mẫn thành thật, nếu tìm người lợi hại quá cũng chưa chắc có thể chung sống tốt. Tính tình hợp nhau thì tốt hơn.
Đương nhiên, trước khi cưới cô ta vào cửa bà cũng đi hỏi thăm qua.
Nhà mẹ đẻ Liễu Chiêu Đệ sinh liên tiếp 5 đứa con gái mới sinh được một cậu con trai. Cho nên coi con trai giống như là bảo bối vậy, người hai mươi mấy tuổi đầu giống như một đứa phế vật mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết.
Đương nhiên, đấy là chuyện nhà người ta, bà cũng không muốn bình luận gì. Bà chính là chướng mắt cả nhà bọn họ, cảm thấy Liễu Chiêu Đệ cũng là cô gái tốt, sống ở nhà bọn họ cũng rất đáng thương. Thằng Hai nhắc tới, bà cũng không tìm thấy chỗ chê nên mới đồng ý.
Nhưng chờ đến khi người phụ nữ này thật sự về làm dâu thì bà mới biết được đây là loại mặt hàng gì. Cần mẫn là thật sự, việc gì cũng làm được. Nhưng là quá dính lấy nhà mẹ đẻ, ánh mắt thiển cận. Trước kia lúc còn chưa phân nhà, phàm là có cái gì tốt thì đều bị cô ta trộm lấy về nhà mẹ đẻ. Sau đó bị bà gõ vài lần nên cũng có thu liễm hơn, nhưng cũng chỉ được một đoạn thời gian lại sẽ thói cũ khó bỏ. Bà cũng lười không quản nữa, biết được tính cách thích trợ giúp nhà mẹ đẻ của cô ta là không sửa được. Cho nên đơn giản nhất là phân nhà sớm.
Vốn dĩ bà cho rằng sau khi phân nhà, người phụ nữ này dù có trợ giúp nhà mẹ đẻ nhưng cuối cùng cũng sẽ chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ của mình.
Nhưng hiện tại xem ra, bà suy nghĩ nhiều rồi. So với mấy con quỷ hút máu nhà mẹ đẻ, mấy đứa con trai của cô ta thì tính là gì chứ?