Bà nhìn về phía đám người vẫn còn đang ríu rít ở trước cửa nhà mình, tức giận nói: "Sao, còn muốn đứng ở cửa nhà tôi qua đêm à? Có muốn bà già này mang chăn ra cho mấy người luôn không?"
Mọi người ngượng ngùng liên tục xua tay, ai về nhà nấy.
Ở cửa ầm ĩ như vậy, toàn bộ người nhà họ Nguyễn đều đi ra ngoài, bao gồm cả Nguyễn Kiến Đảng. Chỉ có một mình Liễu Chiêu Đệ là đứng ở cửa nhà mình nhếch khóe miệng cười lạnh, cũng không biết là đang trào phúng cái gì.
Nguyễn Lâm thị vừa quay đầu lại, cô ta cũng không kịp thu hồi lại nụ cười của mình, xấu hổ tới mức vội vàng đóng kín cửa phòng lại.
"Phi!" Nguyễn Lâm thị tức giận nhổ nước miếng với cửa phòng cô ta, quay đầu nhìn Nguyễn Kiến Đảng: "Lão Nhị, cô vợ này của anh càng ngày càng có bản lĩnh nhỉ."
Sắc mặt của Nguyễn Kiến Đảng cũng không được tốt, hiển nhiên là cũng thấy được biểu tình vừa nãy của Liễu Chiêu Đệ.
Ngày thường mẹ và vợ mình cũng chỉ có chút mâu thuẫn, hắn cũng không nói cái gì, rốt cuộc thì nhà ai mà chẳng có chút ma sát nhỏ. Nhưng hiện tại khuỷu tay của Liễu Chiêu Đệ rõ ràng là hướng ra ngoài, một lòng không nghĩ Nguyễn gia được tốt, đó chính là một chuyện khác.
Kỳ thật chính hắn cũng không rõ vì sao vợ mình lại biến thành như vậy. Hắn nhớ rõ ngày xưa khi mới gặp vợ mình, cuộc sống của cô ta ở nhà mẹ đẻ cũng không được tốt, bị người trong nhà coi như là gia súc mà sai sử, nhưng con người lại rất cần mẫn, biết tiến lên phía trước còn rất thông tình đạt lý. Một người như thế tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Lại nghĩ đến nguyên nhân cháu gái sinh bệnh vài ngày trước, sắc mặt của hắn lại càng trầm xuống, đen mặt trở về phòng.
Chờ khi Nguyễn Lâm thị chuẩn bị đóng cửa chính chuẩn bị đi ngủ, liền nghe thấy được tiếng ồn ào ở bên phòng cách vách. Bà cũng không để ý, trong mắt bà, vợ lão Nhị cũng nên bị gõ gõ một chút, đỡ cho cô ta ngày càng vô pháp vô thiên.
Khi Nguyễn Lâm thị trở lại phòng ngủ, Nguyễn Kiều Kiều đã mơ màng sắp ngủ. Từ khi mẹ nguyên chủ đi về phía Bắc tìm người thân sau khi thi đại học, Nguyễn Kiều Kiều vẫn luôn ngủ cùng Nguyễn Lâm thị.
Nguyễn Lâm thị đắp kín chăn cho cháu gái, nhìn thân thể mềm mại non nớt của cô bé, liền không khỏi nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy Ngũ Y Đình. Trong lòng bà giống như có một ngọn lửa bùng cháy lên.
"Kiều Kiều, chỉ cần có bà ở đây, bà sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt cháu!" Bà cúi đầu xuống, thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm non mềm của cô bé.
"Bà nội...." Đôi mắt Nguyễn Kiều Kiều buồn ngủ mông lung nhìn bà. Đối với Nguyễn Lâm thị, cô vẫn luôn có loại cảm giác thân cận không nói nên lời, bà nội là người đầu tiên cô nhìn thấy từ khi tỉnh lại, có lẽ vì vậy nên mới có loại tình cảm chim non như vậy.
Năm nay Nguyễn Lâm thị cũng chỉ mới hơn 50 tuổi, nhưng vì hàng năm lao động vất vả khiến cho bà nhìn qua lại có vẻ ít nhất là 60 tuổi. Bà không lôi thôi giống những bà lão khác cùng tuổi này ở nông thôn, bà vẫn luôn rất yêu sạch sẽ, trên người lúc nào cũng có một mùi hương xà phòng nhàn nhạt.
Xà phòng của niên đại này cũng không có nhiều mùi hương, chỉ là một mùi hương đơn giản nhất. Nhưng Nguyễn Kiều Kiều lại cảm thấy mùi hương này khiến cho cô cảm thấy rất an tâm, chỉ cần nằm trong lòng bà là có thể ngủ ngon.
Hiện tại lại được Nguyễn Lâm thị dịu dàng dỗ dành như vậy, rất nhanh đã nhắm mắt ngủ say.
Lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng cũng đã đến thứ sáu.
Vết thương trên đùi Nguyễn Kiều Kiều cũng chậm rãi nhạt dần, Nguyễn Lâm thị cuối cùng cũng để cho cô bé được xuống dưới đất.
Ba anh trai của Nguyễn Kiều Kiều đọc sách ở trấn trên cũng ở lúc chạng vạng về tới nhà, đi cùng còn có vợ chồng của Tam phòng và Tứ phòng.
Hầu hết thời gian Tam phòng đều ở trấn trên, con trai lớn của bọn họ là Nguyễn Bác đang học cấp 2, con trai nhỏ Nguyễn Lỗi chính là tiểu mập mạp vẫn luôn ăn cùng Đại phòng, mỗi năm chỉ cần thêm một chút đồ ăn là được.
Lần này từ trấn trên trở về là bởi vì sinh nhật của tiểu mập mạp sắp tới, khi trở về còn mang theo hai cuộn vải, một cuộn màu xanh, một cuộn màu hồng.
Màu xanh là để cho Nguyễn Bác và Nguyễn Lỗi làm quần áo, màu hồng là để cho Nguyễn Kiều Kiều làm quần áo. Đây là lần trước Nguyễn Lâm thị cố ý dặn dò.