Sắc Nước Hương Trời

Chương 46



Nhị công tử Quách Phù thở dài, nhưng Đại Bá Phụ cũng tạm thời an bài tổ mẫu đi An quốc tự rồi, hắn chỉ có thể nhận mệnh.

Quách Kiêu hiểu thâm ý phụ thân, bản thân hắn cũng không thèm đi Thọ vương phủ, chỉ là... Ánh mắt đảo qua kế muội ngồi ngoan ngoãn ở chính giữa bọn muội muội, nhớ lại Thọ vương đối với kế muội có chút đặc biệt, ngực Quách Kiêu có chút buồn phiền. Sau khi Thọ vương phủ bắt đầu xây dựng lại, Quách Kiêu liền âm thầm lưu ý động tĩnh bên cạnh, bởi vậy biết rõ hậu hoa viên của Thọ vương phủ kế bên nhà mình, di chuyển tới trồng tất cả đều là cây ăn quả, hay là vài cây cổ thụ vài chục năm đã kết quả. Lúc ấy Quách Kiêu không biết rõ, cho đến khi thoáng nhìn ánh mắt của Tống Gia Ninh hướng sang, Quách Kiêu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vị Thọ vương này ít khi lộ diện, lại có thể có tâm cơ thâm trầm như thế, kế muội mới mười một tuổi, hắn liền nhớ thương, chính là không biết Thọ vương không được tứ hôn, có liên quan đến kế muội hay không.

Quách Kiêu không muốn kế muội và Thọ vương có bất kỳ liên quan nào, sau khi rời khỏi Lâm Vân Đường, hắn một mình gọi Tam đệ Quách Thứ đến, thấp giọng dặn dò: "Mấy vị Điện hạ cũng không còn nhỏ nữa, ngày mai ngươi nhìn kỹ Vân Phương Gia Ninh, đừng để hai người các nàng rơi lại một mình."

Quách Thứ mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nói: "Không đến mức đó chứ? Hai người bọn họ mới bây lớn?" Dù sao trong mắt hắn, hai muội muội phía dưới cũng đều hài tử.

Quách Kiêu lạnh giọng nói: "Đây là để phòng ngừa vạn nhất."

Quách Thứ trầm tư một lát, nghĩ tới Tứ hoàng tử mười bốn tuổi, hắn cùng với hai muội muội tuổi xấp xỉ, là đáng hoài nghi nhất.

"Được, đại ca yên tâm." Quách Thứ ưỡn ngực cam đoan nói.

Quách Kiêu gật gật đầu, đưa mắt nhìn đường đệ đi ra vài bước, hắn lần nữa gọi người lại, bổ sung: "Đoan Tuệ điêu ngoa, nếu như nàng chọc công chúa nóng nảy, liền cho Gia Ninh về trước."

Quách Thứ khẽ nói: "Nàng ta dám."

Hai huynh đệ đối mắt nhìn nhau, chia nhau rời khỏi, hôm sau Thái phu nhân được nhi tử nhờ vả, từ sớm đã dẫn Nhị phu nhân, Tam phu nhân đi An quốc tự thắp hương, đồng thời mang theo hai cháu gái, Quách Kiêu, Quách Phù tự mình hộ tống. Lâm thị chủ trì nội trạch, thuận tiện chiếu cố Mậu Ca Nhi, Tống Gia Ninh và Vân Phương từ sớm đã ăn mặc xong, thành thành thật thật chờ tin tức.

Đám người Thái phu nhân xuất phát không lâu, Sở Vương tới sớm nhất, đi theo chính là Tứ hoàng tử và Đoan Tuệ công chúa trong cung.

Đoan Tuệ công chúa lần này xuất cung, đến chúc mừng Tam ca cà lăm khác mẹ sinh ra dời đến chỗ ở tốt ngược lại là thứ yếu, chủ yếu là muốn gặp thân biểu ca Quách Kiêu nhiều ngày không thấy, cho nên xe ngựa dừng ở trước cửa Thọ vương phủ, nàng bảo Tứ hoàng tử đi vào trước, còn mình thì trực tiếp quay đầu chạy tới Vệ Quốc Công phủ, vào cửa mới biết được, biểu ca tốt của nàng ta và ngoại tổ mẫu đều không ở nhà.

"Biểu muội đi thôi, chúng ta đi Thọ vương phủ chơi đi, ta sớm đã muốn đi nhìn một chút." Vân Phương kéo tay Đoan Tuệ công chúa, không thể chờ đợi được mà đi ra ngoài.

Đoan Tuệ công chúa bĩu môi, thất vọng hỏi nàng: "Ngoại tổ mẫu bọn họ khi nào thì trở về?"

Vân Phương lắc đầu: "Tổ mẫu chưa nói, nhưng hơn phân nửa chắc phải tới buổi chiều."

Đoan Tuệ công chúa liền tính toán có nên ở lại Vệ Quốc Công phủ một đêm hay không, lúc đi ra đại môn Vệ Quốc Công phủ, nàng ta mới đột nhiên chú ý tới Tống Gia Ninh bên cạnh Vân Phương, Đoan Tuệ công chúa càng thêm mất hứng, nhíu mày trừng Tống Gia Ninh: "Ngươi tới làm cái gì?"

"Tự nhiên là đi Vương Phủ làm khách, ngươi quản được sao?" Quách Thứ kéo muội muội ra phía sau, cúi đầu cười với Đoan Tuệ công chúa, dáng vẻ vô cùng muốn ăn đòn.

Đoan Tuệ công chúa chán nản, hết lần này tới lần khác tìm không thể phản bác.

Tống Gia Ninh trốn ở sau lưng huynh trưởng, thoáng nhìn bộ dạng Đoan Tuệ công chúa hổn hển, đột nhiên cảm thấy, đối phương cũng không có đáng sợ như vậy.

Thọ vương phủ.

Sở Vương là thân ca ca của Triệu Hằng, sớm đã đến bên này xem qua nhiều lần, mặc dù cũng đã tỏ vẻ đau lòng buồn bực đối với đệ đệ trồng một mảng lớn cây ăn quả tự bộc lộ bản thân không có chí tiến thủ này, nhưng cây ăn quả cũng đã kết quả rồi, đệ đệ lại thích như vậy, hắn cũng không thể bảo người ta chặt cây, chỉ có thể nuốt đầy bụng nước chua ngược trở về, âm thầm quyết định tương lai phải nghĩ biện pháp giúp đệ đệ dời Vương Phủ vào nội thành, một lần nữa xây phủ đệ khí thế.

Tứ hoàng tử là lần đầu tiên tới đây. Hoàng cung chính là cung điện vĩ đại nhất trên đời này, nhưng kỳ thật nơi có thể vận động trong các cung viện lại không lớn, nhiều người chen chúc càng lộ ra chật chội, Vương Phủ lại không giống vậy, đất rộng người thưa, Tứ hoàng tử từ trong cung đi ra, rồi đi vào Vương Phủ, tựa như chim Tước bay ra lồng sắt chạy về phía rừng cây, hô hấp cũng càng thông thuận, nhìn chỗ nào cũng thấy mới lạ, đáy lòng lén lút mơ ước ngày hắn đươc phong Vương ban phủ.

"Đoan Tuệ đâu?" nhìn nhìn Tứ đệ đang quan sát xung quanh rồi đi tới phòng khách, Sở Vương nghi ngờ hỏi.

Tứ hoàng tử hơi hất càm về Vệ Quốc Công phủ ở phía tây bên cạnh: "Đi tìm biểu ca của nàng rồi."

Sở Vương buồn cười lắc đầu, Đoan Tuệ công chúa mới bây lớn, cả ngày cứ nhắc mãi Quách Kiêu tốt lắm, không biết là muốn hắn làm ca ca nàng hay là muốn hắn làm Phò mã tương lai nữa.

"Tam ca, dẫn ta đi vòng vòng đi, nhị ca nói Vương Phủ của huynh là lớn nhất." Tứ hoàng tử đang hưng phấn, cũng không ngồi xuống, mà trực tiếp nói với Triệu Hằng.

Triệu Hằng buông bát trà, nhìn Sở Vương nói: "Làm phiền."

Duệ Vương còn chưa tới, Sở Vương đành phải để đệ đệ ở lại đây để đợi chiêu đãi Duệ Vương, còn mình thì dẫn Tứ hoàng tử đi dạo vườn.

Triệu Hằng một người ngồi ngay ngắn ở trong phòng, nâng tách trà lên tỉ mỉ đánh giá, Hoàng Sơn Mao Phong tiến cống thượng đẳng, thoang thoảng mùi cam tinh khiết, ý vị sâu sắc.

Dùng nửa bát, phía trước chợt truyền đến tiếng Đoan Tuệ công chúa phàn nàn không cam lòng: "Bà ngoại thiệt là, tự nhiên hôm nay đi dâng hương, hại ta đi một chuyến tay không."

Công chúa điêu ngoa bốc đồng, tuổi lại nhỏ, cũng không ý thức được lời nói này truyền tới tai chủ nhân tòa nhà, đối phương sẽ có cảm tưởng gì.

Vân Phương tâm tư đơn giản không nghe ra có gì không đúng, Tống Gia Ninh cũng không có tâm cơ gì, nhưng tốt xấu gì cũng sống qua hai đời, cộng thêm nàng đối với Thọ vương Triệu Hằng cũng kính sợ gần như Tuyên Đức Đế, lúc bản thân ở chung với Triệu Hằng cũng là cẩn thận từng li từng tí sợ nói sai nửa chữ, hôm nay Đoan Tuệ công chúa ngang nhiên không để Triệu Hằng ở trong mắt, Tống Gia Ninh lập tức hiểu ngay, ánh mắt chuyển qua một bên, làm như không biết.

Quách Thứ điểm đầu biểu muội, thấp giọng nhắc nhở: "Câm miệng."

Hắn không thích biểu muội ngang ngược, nhưng thân là biểu ca, cũng không thể nhìn biểu muội vì ngu ngốc mà đắc tội với người.

Đoan Tuệ công chúa trừng mắt nhìn hắn, rốt cuộc ngậm miệng lại.

Vượt qua bức tường phù điêu, xuyên qua tiền sảnh, phía trước chính là Tùng Hạc đường, nơi chủ nhân Thọ vương phủ chiêu đãi khách khứa. Cửa phòng mở rộng ra, Tống Gia Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy Thọ vương gia đang ngồi ở hướng Nam bên trong, mặc áo mãng bào hoa văn mờ màu xanh nhạt, eo buộc đai lưng ngọc. Nam nhân đang cúi đầu thưởng thức trà, tầm mắt buông xuống, mày như thanh phong, nghe được tiếng bước chân, hắn chậm rãi giương mắt, ánh mắt tùy ý đảo qua bốn người bọn họ, đưa tay đặt tách trà lên trên bàn bên cạnh.

Tống Gia Ninh lần trước thấy Thọ vương là tiết thượng tị tháng ba, hôm nay đã qua hơn tám tháng, Thọ vương trước mắt giống như có chút thay đổi, đầu năm còn mang theo nét trẻ trung của thiếu niên lang, lúc này khuôn mặt càng thêm tuấn lãng, khí độ trích tiên trên người cũng càng lúc càng thịnh, khiến người tự ti mặc cảm, không dám mạo muội tới gần.

Hắn vừa mới nhìn nàng, ánh mắt hai người ngắn ngủi giao nhau, nhưng không đợi Tống Gia Ninh giữ lễ rũ mắt, ánh mắt mát lạnh như nước của hắn đã nhàn nhạt dời đi, cái loại hờ hững cách người ngàn dặm này, lập tức khiến việc đoán đố đèn, tặng kẹo dương mai cùng với việc cùng đi chơi thuyền trong trí nhớ của Tống Gia Ninh, tan thành bọt nước.

Loại cảm giác này giống như, hai người thật ra chưa từng tiếp xúc qua, hắn vẫn là Vương Gia tôn quý là Hoàng Thượng tương lai, còn nàng chỉ là một khuê tú bình thường của Vệ Quốc Công phủ, giữa hai bên không có bất kỳ giao tình nào.

Tống Gia Ninh cảm thấy mất mát trong nháy mắt, cũng không rõ vì sao, nhưng rất nhanh lại thoải mái lại, Đế Vương tương lai, sao có thể dễ dàng kết giao tình như vậy?

Đi theo sau lưng đường huynh, Tống Gia Ninh và Vân Phương cùng quỳ gối hành lễ: "Dân nữ bái kiến Vương Gia."

"Đứng lên đi." Triệu Hằng lời ít mà ý nhiều.

"Tạ vương gia." Tống Gia Ninh đứng thẳng người, quy củ rũ lông mi.

Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Hằng: không cần sợ, đây là Vương Phủ của ta.

Gia Ninh: vâng!

Triệu Hằng: đi, theo ta vào nhà.

Sau một lúc lâu, bên trong bỗng nhiên truyền đến càng nhiều tiếng ừ ừ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.