Hôn kỳ của Quách Bá Ngôn và Lâm thị, quyết định vào mùng mười tháng chạp, mặc dù có chút vội vàng, nhưng ba tháng, cũng đủ chuẩn bị.
Chủ trì nội trạch Quốc Công Phủ hiện tại đang là Nhị phu nhân, Nhị phu nhân xuất thân danh môn, hiền lành rộng lượng xử sự công bằng, mười năm quản lý trong phủ ngay ngắn rõ ràng, Thái phu nhân thích nàng, Tam phu nhân phục nàng, đám tiểu bối kính nàng, bọn hạ nhân càng là cúi đầu nghe theo, tuyệt không dám âm phụng dương vi[1]. Tay nghề điêu luyện lâu như vậy, ở chuyện đại bá Quốc Công gia tục huyền, Nhị phu nhân lại cảm thấy khó, sau nửa ngày do dự, dẫn nha hoàn đi Sướng Tâm Cư của Thái phu nhân.
[1]âm phụng dương vi: ngoài nóng trong lạnh
Cuối thu không khí dễ chịu, hoa cúc nở năm màu rực rỡ, Thái phu nhân đứng ở phòng khách thưởng cúc, trên lồng chim gỗ đỏ treo một con chim sơn ca màu lông tươi sáng, líu lo ríu rít, êm tai cực kỳ. Thấy con dâu đến, Thái phu nhân cười híp mắt vẫy tay, gọi con dâu cùng ngắm hoa.
Nhị phu nhân cười đi tới, đỡ cánh tay mẹ chồng, mẹ chồng nàng dâu chuyên tâm ngắm hoa. Thưởng ngoạn xong hai hàng cúc mới trong phòng, Thái phu nhân mới chậm rãi xoay người lại, vừa đi về phía giường La Hán phủ nệm gấm khắc hoa, ôn hoà nhã nhặn hỏi con dâu: "Sáng sớm đến gặp ta, có phải gặp chuyện gì rồi hay không?"
"Là có chút chuyện muốn hỏi mẫu thân một chút." Nhị phu nhân đỡ mẹ chồng ngồi xuống, nàng ta nghiêng qua ngồi ở một bên bàn thấp khác, nghiêng người nói: "Hôn sự của đại ca, con mở ra danh mục quà tặng năm xưa trong phủ chúng ta, năm ấy cưới chị dâu, chúng ta xuất ra một trăm hai mươi tám rương sính lễ, lần này, vẫn là theo lệ cũ hay sao?"
Thái phu nhân rũ mắt trầm tư. Từ thời tiền triều, Quách gia chính là danh môn vọng tộc, về sau theo vua có công, phong tước vị Quốc Công, uy vọng nâng cao một bước. Ba nàng dâu đều là tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, con dâu trưởng là Thế tử phu nhân, sính lễ là một trăm hai mươi tám rương, hai nàng dâu phía sau đều giảm tám rương. Hôm nay Lâm thị vào cửa, tuy rằng cũng là Quốc Công phu nhân, nhưng một quả phụ mang theo con nhỏ, còn là xuất thân thương nhân, đừng nói cho một trăm hai mươi tám rương, ngay cả một trăm hai mươi rương, cũng sẽ khiến Đàm gia và hai nàng dâu đều nghẹn khuất.
Lần phật châu trên cổ tay, Thái phu nhân ung dung nói: "Theo lý, quả phụ tái giá toàn bộ nên giản lược, nhưng Lâm thị đánh bậy đánh bạ cứu được đại ca con một lần, chúng ta làm quá đơn giản, khó tránh khỏi để người mượn cớ. Như vậy đi, tiền biếu không thay đổi, sính lễ giảm một nửa, cho sáu mươi tư rương, hòm xiểng nhét thêm một chút."
Nhị phu nhân gật gật đầu, quan lại người ta bình thường lần đầu tiên cưới vợ cũng chỉ sáu mươi tư rương sính lễ, đối với một quả phụ thương gia mà nói, đã rất nở mày nở mặt rồi.
Sính lễ giải quyết xong, Nhị phu nhân lại hỏi: "Vậy chúng ta khi nào an bài Gia Ninh vào phủ?" cùng ngày với đại hôn khẳng định không được, đều bận rộn xem lễ, không ai rảnh đi chăm sóc một tiểu nha đầu.
Thái phu nhân nói thẳng: "Ngày lại mặt tiện thể nhận vào luôn."
Lâm thị được nhi tử coi trọng, nghĩ mọi cách để lấy về nhà, bà không muốn nhi tử khó xử nên đã đáp ứng, nhưng Lâm thị phẩm hạnh như thế nào, bà còn phải nhìn kỹ một chút, Lâm thị chân chính đảm đương nổi danh tiếng Quốc Công phu nhân, bà mới xem xét chính thức ghi tạc nữ nhi Tống gia lên gia phả Quách gia, nếu như Lâm thị bùn nhão không trát nổi tường...
Thái phu nhân xoa xoa trán, chẳng thèm hao tâm tổn trí.
Nhị phu nhân thấy vậy, vội vàng chọn vài chuyện vui vẻ nói, đợi Thái phu nhân tâm tình tốt một chút, nàng ta mới uyển chuyển nói: "Mẫu thân, những thứ này, có nên nói một tiếng với Quốc Công gia hay không?"
Thái phu nhân gật đầu.
Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn từ bên ngoài trở về, biết mẫu thân đang tìm hắn, quần áo cũng không đổi, trước đi tới Sướng Tâm Cư.
Thái phu nhân chi tiết nói ra sắp xếp của mình, lúc nói chuyện thờ ơ mà quan sát vẻ mặt nhi tử.
Quách Bá Ngôn ngón trỏ gõ bàn, gõ ba cái, mở miệng nói: "Nương, Lâm thị yếu đuối, nhưng trong xương cốt thì tính tình cương liệt, nếu như không phải là vì nữ nhi, nàng ấy sẽ không theo ta. Nàng bảo ta cưới hỏi đàng hoàng, mưu cầu chính là tương lai Gia Ninh ở nhà chúng ta không bị ủy khuất, nàng có thể danh chính ngôn thuận mà làm chỗ dựa cho nữ nhi, sính lễ bao nhiêu nàng không sẽ để ý, nhưng chuyện gia phả..."
Thân phận Lâm thị bày ở nơi đó, sính lễ quả thật không nên rêu rao, nếu không là hại nàng.
Thái phu nhân cau mày nói: "Con muốn nàng vừa vào cửa, liền ghi đứa bé kia vào gia phả?"
Quách Bá Ngôn nói: "Vâng. Nhi tử nếu như lấy nàng, liền muốn phu thê đồng tâm nhà cửa vui vẻ, không cần phải bởi vì một tiểu nha đầu mà làm cho nàng ngột ngạt, còn nữa Gia Ninh nhu thuận hiểu chuyện, nhi tử không muốn con bé chịu ủy khuất, như vậy, ngày nhận trang sức trước tiên nhận Gia Ninh, ở chỗ người hai buổi tối, đợi tân phụ kính trà, thừa dịp tất cả mọi người ở đây, bảo Gia Ninh cũng nhận thức họ hàng một lượt luôn."
Thái phu nhân uống một ngụm trà, trong đầu hiện ra tiểu cô nương mắt hạnh má đào, khuôn mặt mũm mĩm, từ lúc vào nhà liền ngoan ngoãn cúi đầu, cái gì cũng không nhìn, rất hiểu quy củ, duy nhất làm cho người ta không thích, là đứa bé kia tuổi còn nhỏ, khóe mắt đuôi mày lại có mị thái câu người. Câu cửa miệng thường nói tướng từ tâm sinh, Lâm thị quả thật như ngoài mặt đoan trang như vậy, sao lại nuôi dưỡng ra nữ nhi yêu mị?
Nhưng lời của con trai cũng có đạo lý, người cũng đã cưới vào, có thể sống cùng nhau mới là quan trọng nhất, bà làm mẹ đây, đã phải đề phòng Lâm thị tính toán, thì trước tiên cũng phải cho Lâm thị uống viên thuốc an thần, miễn cho Lâm thị bởi vì nữ nhi mà sinh oán.
"Được, liền theo như con nói rồi lo liệu đi."
Ngày thứ hai, bà mối thuật lại ý tứ của Quốc Công Phủ cho Lâm gia.
Lâm thị quả thật là không quan tâm sính lễ bao nhiêu, nhưng Quách gia vậy mà nguyện ý cho nữ nhi ghi vào gia phả Quách gia, để nữ nhi danh chính ngôn thuận làm Tứ cô nương Quốc Công Phủ, Lâm thị cực kỳ ngoài ý muốn.
Liễu thị thành tâm khuyên nhủ: "Quốc Công gia đối với muội đủ thật tình rồi, muội muội nếu như đồng ý gả, sau này liền toàn tâm toàn ý đi theo Quốc Công gia, thật ra ghi hay không ghi vào gia phả thì quan hệ cũng không lớn, muội dỗ dành Quốc Công gia vui vẻ, hắn yêu ai sẽ yêu cả đường đi tự nhiên sẽ cho Gia Ninh chỗ dựa, bằng không thì muội ba ngày hai bữa chọc giận Quốc Công gia, cho dù có ghi Gia Ninh vào gia phả, mọi người Quách gia gió chiều nào ngã chiều đó, cũng sẽ không đối xử tử tế với Gia Ninh, có đúng hay không?"
Lâm thị hiểu, cúi đầu nói: "Muội có chừng mực."
Trượng phu chết rồi, hiện tại nữ nhi mới là quan trọng nhất, nếu muốn nữ nhi sống tốt, nàng nhất định phải ở chỗ Quách Bá Ngôn làm một thê tử tốt ôn nhu hiền thục.
Một ngày trước đại hôn, nhà trai phái người tới nhận trang sức, mang đồ cưới của tân nương tử qua nhà chồng.
Lúc ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gà gáy thứ nhất, trời còn đen kịt, Lâm thị lại lập tức tỉnh dậy, quay đầu nhìn, bên cạnh nữ nhi đang ngủ say. Nữ nhi tướng ngủ không tốt, một cánh tay đưa ra ngoài, Lâm thị nghiêng người, nhẹ nhàng nhét cánh tay nhỏ của nữ nhi về lại ổ chăn. Lâm thị ngủ không sâu, bởi vì sắp đến Quốc Công Phủ, Tống Gia Ninh mấy đêm nay ngủ cũng không được ngon, mẫu thân khẽ động, nàng cũng tỉnh, mơ hồ không rõ mà gọi: "Nương..."
Lâm thị cười, ôn nhu hỏi: "Sớm như vậy đã tỉnh?" Hôm nay là nữ nhi lần đầu tiên rời khỏi nàng, khẳng định cũng khẩn trương nha?
Vén chăn lên, Lâm thị chui vào ổ chăn của nữ nhi, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn nóng hổi của nữ nhi, vừa vỗ nhẹ vừa nói: "An An đừng sợ, đến bên kia bọn họ bảo con làm cái gì thì con làm cái đó, con ngoan ngoãn nghe lời, Thái phu nhân nhất định sẽ thích con, sáng ngày mốt An An lại có thể nhìn thấy nương rồi."
"Nương, người thích Quốc Công gia không?" Tống Gia Ninh vùi ở trong ngực mẫu thân, nhỏ giọng hỏi. Mẫu thân đồng ý cầu hôn, Tống Gia Ninh cho là mẫu thân thích Quách Bá Ngôn cao lớn uy vũ, nhưng sau ba tháng quan sát, Tống Gia Ninh cảm thấy mẫu thân cũng không vui vẻ, trước một khắc vẫn còn cười với nàng, đợi nàng quay người lại, nụ cười của mẫu thân liền biến mất, giống như trước kia cười đều là giả vờ, là cười cho nàng xem.
"Thích chứ, nương thân phận như vậy, Quốc Công gia nguyện ý lấy nương, nương rất thỏa mãn." Lâm thị chạm vào mái tóc mềm mại của nữ nhi, nói khẽ, "Đến bên đó, An An cũng phải xem Quốc Công gia như phụ thân hiếu kính, biết không?"
Tống Gia Ninh tưởng tượng đến khuôn mặt lạnh lùng giống nhau của Quách Bá Ngôn và Quách Kiêu, cảm thấy khó có thể kêu ra miệng.
Hai mẹ con dựa vào nhau, Lâm thị dặn dò nữ nhi rất nhiều, trời đã sáng, nàng tự tay chiếu cố nữ nhi rửa mặt thay đồ. Đến trên bàn cơm, nhìn dáng vẻ ngây thơ ăn ngấu ăn nghiến của nữ nhi cho dù phát sinh chuyện gì cũng không bị ảnh hưởng, Lâm thị lắc đầu, buồn cười nói: "Con trước đi qua đó, bọn nha hoàn gắp cho con bao nhiêu An An liền ăn bấy nhiêu, đói bụng thì trở về phòng ăn bánh ngọt, ngàn vạn lần đừng để cho người bên ngoài nhìn ra con chưa ăn no."
Nàng sợ nữ nhi ăn quá nhiều, Quách gia hiểu lầm nữ nhi tham đồ ăn của Quốc Công Phủ, không có giáo dục.
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Giờ lành đã đến, người nhận trang sức của Quốc Công Phủ đến, Lâm thị không tiện lộ diện, Liễu thị nắm bàn tay mập của cháu ngoại gái, một đường đưa lên xe ngựa, trước khi buông rèm, liên tục dặn dò cháu ngoại gái phải nghe lời. Tống Gia Ninh không tập trung mà đáp ứng, hai mắt to lưu luyến nhìn qua nhà cậu. Đời này cậu mợ đối với nàng đặc biệt tốt, nàng ở nhà cậu vô ưu vô lo, nếu như có thể, nàng thật sự không muốn đi.
"Gia Ninh đừng sốt ruột, ngày kia là có thể nhìn thấy nương con rồi." Toàn phúc nhân [2] yêu thương nói, thật lòng rất thích tiểu cô nương xinh xắn ngây thơ này.
Tống Gia Ninh kiếp trước hầu như đều là sống ở hậu trạch, trước khi xuất giá bị một nhà nhị thúc nhốt ở trong viện đâu cũng không cho đi, lúc làm thiếp cho Lương Thiệu, Quách Kiêu ngoại trừ nha hoàn bà tử hầu hạ, người ngoài duy nhất có thể lui tới chính là phu chủ, vậy là liền dưỡng thành tính tình sợ người lạ, đời này cũng không có gì tiến bộ.
Đối mặt với an ủi của Toàn phúc nhân, Tống Gia Ninh chỉ dạ một tiếng, lo lắng cúi đầu xuống, lặng lẽ nắm ngón tay.
Xe ngựa đi khoảng chừng ba khắc, rốt cuộc ngừng lại, thuận theo nha hoàn vén màn xe lên, Tống Gia Ninh thoáng nhìn ra bên ngoài, là cửa chính Quốc Công Phủ.
Tống Gia Ninh vô cùng khẩn trương, đang hoảng sợ, ngoài xe bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, gặp nàng, nam nhân mỉm cười: "Gia Ninh đến rồi?"
Mày kiếm mắt sáng, nổi bật hơn người, chính là Quách Bá Ngôn.
Tống Gia Ninh ngây người, không nghĩ tới kế phụ lại có thể tới đón nàng, sững sờ, nhìn thấy nam nhân vươn tay tới nàng, Tống Gia Ninh vô ý thức đặt bàn tay nhỏ bé lên. Quách Bá Ngôn nắm chặt bàn tay mập, hơi dùng sức, liền kéo tân nữ nhi ra ngoài, nhẹ nhàng ôm lấy, lại thả xuống đất.
"Làm phiền người." Tống Gia Ninh không khỏi xấu hổ, cảm ơn lí nhí như con muỗi.
Nàng nói nhỏ, Quách Bá Ngôn không nghe thấy, sờ sờ cái đầu nhỏ của nữ nhi, vịn vai nàng di chuyển tới phía trước, cất cao giọng nói: "Đó là đại ca con."
Tống Gia Ninh trong lòng khẽ động, biết rõ cấp bậc lễ nghĩa, nhưng sửng sốt không dám nhìn qua bên kia, ma xui quỷ khiến bên tai lại vang lên một đoạn đối thoại.
Đó là kiếp trước, Quách Kiêu lần đầu tiên muốn nàng, nàng khó chịu, thân thể căng trướng khó chịu, trong lòng ê ẩm đau khổ, mù mờ ngỡ ngàng khóc lóc hỏi hắn: "Thế tử thân phận tôn quý, dạng mỹ nhân gì mà không có, vì sao phải đoạt ta tới đây?"
Quách Kiêu trả lời như thế nào?
Hắn gắt gao ấn nàng, lạnh lùng nhìn ánh mắt của nàng: "Bởi vì ánh mắt của nàng nói cho ta biết, nàng muốn bị ta ngủ."
Tống Gia Ninh ủy khuất muốn chết, rõ ràng là hắn háo sắc, nhưng lại đổ thừa lên trên người nàng, được rồi, đời này nàng cũng không muốn nhìn thẳng hắn nữa.
*Chú thích:
[2] “Toàn phúc nhân” còn gọi là “bà toàn phúc”, dùng để chỉ người phụ nữ đã có chồng, hiện cha mẹ còn khỏe mạnh, có chồng, con cái đủ cả nam cả nữ. Dựa theo phong tục lễ nghi trong dân gian, “người toàn phúc” sẽ phải lo rất nhiều việc, để cầu “cát tường như ý” cho đôi vợ chồng mới cưới. “Người toàn phúc” là chỉ người có phúc, trên có cha mẹ, dưới có con trai con gái, vợ chồng ân ái, huynh đệ tỷ muội chung sống hòa thuận, bình thường là do người thân bên đằng gái đảm nhận. Trước hôn lễ một ngày, “người toàn phúc” sẽ phải vào trong phòng tân hôn quét giường(tảo sàng, tát sàng, tát trướng) cho tân lang tân nương, vừa quét vừa nói những lời cát tường hoặc đọc những câu vè để cầu vận may cho tân lang tân nương.
*Trước ngày cử hành hôn lễ, “người toàn phúc” còn có một công việc quan trọng khác đó là dọn dẹp kiệu cho tân nương. Ở phần lớn khu vực phía Bắc, trước khi tân nương lên kiệu, “người toàn phúc” sẽ phải tiến hành “quét kiệu”, “hun kiệu” và “soi kiệu”. “Quét kiệu” là chỉ “người toàn phúc”sẽ cầm chổi phủi nhẹ, quét bụi đất trong kiệu. Sau đó, “người toàn phúc” sẽ dùng cao hương hun phía trong kiệu một chút, để bên trong tràn đầy mùi thơm. “Chiếu kiệu” thì là cầm gương trong tay, chiếu từng góc của kiệu một lần để tránh những thứ ô uế lẩn trốn trong kiệu. Theo phong tục lưu truyền, tất cả những việc trên phải do “người toàn phúc” làm, thể hiện sự mong ước cuộc sống mới đầy mỹ hảo của tân lang tân nương. *