(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 418: Tiết tháo không thể so với tính mạng



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Linh Lung Kiếm hình thành kiếm khí thực chất chém vào trên kim quang trên tượng đá, kim quang hơi hơi dao động, kiếm khí liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


Khi mọi người còn đang nín thở, trong kim quang bỗng nhiên bắn ngược ra vài đường kiếm khí.


Uy áp còn gấp đôi 'Sở Vân Cẩm' đánh tới.


Tổng cộng có bốn đường kiếm khí, hai đường hướng về phía 'Sở Vân Cẩm', còn có hai đường đi về phía đám người kia.


Đám người kia lập tức ầm ĩ lên, còn chưa kịp nhấc chân chạy, kiếm khí đã rơi xuống, 'ầm' một tiếng, người bị kiếm khí quét đến giống như bị sét đánh, toàn thân trên dưới đều đen như mực, ầm ầm ngã xuống đất.


Mọi người giống như bị bóp chặt yết hầu, một tiếng đơn âm cũng không thể phát ra được.


Sự sợ hãi lan tàn ở trong không khí.


Vừa rồi những kim quang đó rõ ràng là 'Sở Vân Cẩm' đánh đến, sức mạnh bắn ngược trở về, nếu là như thế này, ai còn dám tiến lên xem xét tượng đá kia?


'Sở Vân Cẩm' bị hai đường kim quang kia cũng làm cho có chút chật vật, nhưng cũng may không bị thương.


Trong áo choàng, thần sắc âm độc mà vặn vẹo, giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, hận ý khắc cốt ghi tâm kia bao phủ nàng ta vào bên trong.


Vậy mà dám thiết hạ trận pháp.


Là ai...


"Đây thật sự là cửa đến Thần giới sao?"


"Nếu là sự thật, thì chúng ta đây chẳng phải là có khả năng đến Thần giới sao?"


Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, đám người lại bộc phát ra hưng phấn và chờ mong. Thần giới đó, đó chính là Thần giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế giới của Sáng Thế Thần.


Cho dù bọn họ có thể vào bên trong đi dạo một vòng cũng được, nói không chừng còn có thể lĩnh ngộ gì đó, còn có thể giúp bản thân đột phá bình cảnh, nâng cao một bước. Càng sâu hơn nữa là có được những dị bảo bên trong kia, rất có khả năng là sản phẩm của Sáng Thế Thần tạo ra, thấy thế nào cũng thật mê người.


"Có phải hay không còn rất khó nói, căn bản là không thấy được cửa gì, chỉ có kim quang kia, chẳng lẽ chúng ta phải đi vào trong kim quang đó?"


Hít hà~


Mọi người hít khí lạnh, cảnh tượng vừa rồi lại không phải không nhìn thấy, còn ai dám tiếp cận kim quang kia nữa?


Không khí chợt trở nên quỷ dị, ánh mắt mọi người nóng cháy lại mang theo chờ mong, trong chờ mong lại mang theo vài phần sợ hãi.


___


Vu Hoan ném Giao Long đến bờ biển hoa, một chân đạp lên bụng nó.


Giao Long giãy giụa không có kết quả, đôi mắt to như chuông đồng đột nhiên lóe lên: "Vừa rồi ngươi bị gai độc trên đuôi ta quất trúng đúng không?"


Vu Hoan còn chưa có phản ứng, bên tai đã thổi qua một trận gió lạnh, Giao Long dưới chân cũng bị túm lên.


"Ầm!"


Giao Long bị một dòng khí mạnh mẽ đánh bay, bị quăng ngã ở trong đầm lầy nơi xa xa, toàn thân toàn là bùn đất, Giao Long trắng đã biến thành Giao Long đen. Giao Long cảm nhận được huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể, sức mạnh tán loạn rối loạn trong cơ thể.


Thân ảnh màu tím chầm chậm rươi xuống, uy áp vô hình ép xuống, trực tiếp ép Giao Long thở không nổi, nó hoảng sợ nhìn thân ảnh màu tím kia.


Loài thú phân biệt tốt xấu đương nhiên cũng giống loài người, có một số thứ lại nhất quán.


Tỷ như uy áp khiến người ta sợ hãi trên người Dung Chiêu, mặc dù lòng nó không phục, nhưng cơ thể căn bản không nghe theo sai sử của bản thân, ngay cả linh hồn đều không ngừng run rẩy.


Hắn là ai.


Hắn là ai.


Trong đầu Giao Long liên tục lặp lại ba chữ này.


"Vừa rồi ngươi nói cái gì?" Cánh môi Dung Chiêu hé mở, giọng nói không có cảm xúc gì vang lên.


"Ta... ta nói nàng ta trúng độc."


Nói xong, Giao Long lập tức dùng cánh bưng kín miệng.


Nó cũng không muốn trả lời.


"Giải thế nào?" Dung Chiêu lạnh lùng nhìn Giao Long, dường như đang nhìn một sinh vật chết.


Hắn không hỏi độc gì, mà trực tiếp hỏi giải thế nào.


Lúc trước hắn đã chú ý đến hành vi che tay của Vu Hoan, nháy mắt đã hiểu mọi chuyện, căn bản không cần giải thích nhiều.


Giao Long nước mắt lưng tròng nhìn Dung Chiêu, thật đáng sợ, người nam nhân này thật đáng sợ.


Giao Long khẽ cắn môi, nghẹn cả giận: "Giải không được, độc của nhất tộc bọn ta, không có thuốc nào có thể chữa khỏi."


Khí trên người Dung Chiêu đột nhiên phát lạnh, ánh mắt nhìn Giao Long chợt trở nên đằng đằng sát khí.


"Dung Chiêu." Vu Hoan duỗi tay giữ chặt tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Ta không có gì đáng ngại."


Dung Chiêu nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt như chứa hàn băng vạn năm, nhìn một cái khiến cho người ta nhịn không được mà run lên.


Hắn xoay người giữ chặt tay Vu Hoan, xốc ống tay áo lên, trên mu bàn tay trắng nõn tím xanh một mảnh, đã sắp lan tràn đến trên cổ tay.


"Đây là nàng nói không có gì đáng ngại?"


Giọng nói của hắn bình tĩnh xưa nay chưa từng có, cái loại bình tĩnh này không phải là thờ ơ với tất cả mọi thứ, mà là một loại bình tĩnh bị đè nén giống như một đêm trước khi cơn bão đến.


Vu Hoan biết, hắn tức giận.


Vu Hoan run rẩy lông mi dài, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chẳng qua chỉ là độc của Giao Long, ta có cách giải."


"Nàng có cách... nàng có nghĩ đến ta hay không?" Dung Chiêu bình tĩnh nhìn Vu Hoan, trong sâu thẩm ánh mắt chỉ có một mình nàng, thế giới của hắn tựa như chỉ chứa có một mình nàng trong đó.


Trái tim của Vu Hoan hơi hơi co chặt, sao nàng không nghĩ đến hắn chứ?


Đúng là vì sợ hắn lo lắng, cho nên mới không nói cho hắn.


Ngực Vu Hoan có chút ngột ngạt, bực bội ngẩng đầu, tầm mắt không hề phòng bị thâm nhập vào trong đôi mắt sâu thẩm của Dung Chiêu, trong nháy mắt đó dường như nàng thấy được bất an hắn che dấu trong đáy mắt cùng với tình yêu không hề che dấu kia.


Hắn đang bất an, chuyện mình dấu diếm hắn.


Bực bội trong lòng Vu Hoan đột nhiên lui xuống, duỗi tay nắm tay Dung Chiêu, đôi tay khép lại, ngữ điệu phá lệ mềm mỏng: "Thật sự ta không sao, độc của Giao Long không có gì nan giải, lát nữa giết nó là có thể giải độc."


"Thật sự?" Dung Chiêu nghiêm nghị hỏi lại.


Vu Hoan gật gật đầu, nghiêm túc đáp: "Độc của Giao Long chỉ cần máu từ trong trái tim của Giao Long là có thể giải."


Giao Long: "..."


Vì sao các ngươi có thể nói đề tài đẫm máu mà nói được ấm áp như vậy?


Dư quang của Dung Chiêu quét về phía Giao Long: "Ta giúp nàng."


Dung Chiêu buông Vu Hoan ra, xoay người đi về phía Giao Long.


Giao Long run run: "Ngươi... ngươi đừng đến đây."


Nó còn không muốn chết, nó còn muốn song túc song phi với Xích Loan, nó không muốn con chim chết tiệt Trọng Minh kia được lợi.


"Ta nói, ta nói cho ngươi, trong Huyền Địa có một vực sâu, cách một đoạn thời gian sẽ tản mát ra một trận lục quang, phía dưới có cái gì ta cũng không biết, ta biết cũng chỉ nhiều như vậy." Giao Long rụt cổ, lúc trước thà chết cũng không nói, hiện tại giống như triệt để nói ra hết tất cả.


Vu Hoan giữ chặt Dung Chiêu, khẽ lắc đầu, đưa mắt nhìn về phía Giao Long: "Lời ngươi nói chính là sự thật?"


"Thật sự thật sự, tộc đàn trong Huyền Địa đều sẽ không chủ động đến gần nơi đó, tộc đàn bình thường là bản năng. Còn giống ta với Trọng Minh đều là có được truyền thừa, bên trong truyền thừa bảo bọn ta tuyệt đối không được đến gần vực sâu kia. Trong Huyền Địa, cũng chỉ có chỗ đó quái dị nhất... nơi ngươi muốn tìm, có lẽ là nơi đó."


"Chỉ bảo các ngươi không được đến gần, không có bảo các ngươi thủ vệ?" Vu Hoan híp híp mắt.


Nơi Giao Long nói cũng với nơi hạt châu kia rất phù hợp, nhưng chủng tộc huyết mạch thượng cổ lại không phải thủ vệ hạt châu kia?


"Không có." Giao Long trả lời rất nhanh.


Quả nhiên khi gặp phải cái chết chân chính, đừng nói tiết tháo, ngay cả trinh tiết đều có thể ném.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.