(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 202: Chẳng lẽ là loại quan hệ kia



Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Thôi Tâm Duyệt còn chưa trở về, chuyện này đã truyền đến tai Ngụy Thiên Hoa.


Làm hộ pháp ở Phần Thiên Vực, địa vị của hắn tương đương với Thừa tướng quân chủ, vực chủ không ở, hắn là lớn nhất.


Lại bị cửa hàng Thịnh Gia hạ thông điệp không được bước nửa bước vào Thịnh Gia, nói cách khác, những sản nghiệp đứng trên danh nghĩa Thịnh Gia, bọn họ đều không được bước vào.


Địa vị của cửa hàng Thịnh Gia cao hơn nhiều so với người ngoài nhìn thấy, vực chủ của Định Nam Thành nhìn thấy người cầm quyền cửa hàng Thịnh Gia còn phải tôn kính chiêu đãi, bị hạ tối hậu thư như vậy, đó tuyệt đối là sỉ nhục.


Thôi Tâm Duyệt cũng rất thấp thỏm, nàng ta căn bản cái gì cũng chưa làm, nhưng sự thật đã tạo thành, Ngụy Thiên Hoa chắc chắn sẽ ghi tạc chuyện này trên đầu nàng ta.


"Duyệt phu nhân, gia chủ chờ ngài lâu rồi ạ." Khi đến phòng, nàng ta liền gặp được người hộ vệ bên người Ngụy Thiên Hoa, sắc mặt lập tức tái nhợt.


Chần chờ, mới chậm rãi đi vào.


"Bang!"


Thôi Tâm Duyệt run lên, trực tiếp quỳ xuống, ủy khuất gọi một tiếng: "Gia chủ..."


"Có phải ta quá sủng ngươi, nên mấy ngày nay ngươi liền không biết trời cao đất dày?" Ngụy Thiên Hoa ngồi ở bàn trên cao, trong tay hắn vừa mới nện một chén trà xuống bàn, nước trà bắn không ít ra ngoài.


"Gia chủ, không liên quan đến muội... là..."


"Người của Thịnh Gia đến nói chính là tên của ngươi!" Ngụy Thiên Hoa tức giận quét toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất: "Ngươi còn nói chuyện không liên quan đến ngươi?"


Chén trà rơi trên mặt đất, nước trà trực tiếp bắn trên người Thôi Tâm Duyệt.


Trong lòng Thôi Tâm Duyệt uất ức, nhưng chỉ dám cắn môi không nói lời nào, chuyện này là họa do Thôi Tâm Nhụy chọc đến, lại muốn nàng ta đến gánh vác...


"Cấm túc một tháng, nghiêm túc tỉnh táo lại!" Ngụy Thiên Hoa ném xuống những lời đó, phất tay áo rời đi.


Thôi Tâm Duyệt bụm mặt không tiếng động rơi lệ, rõ ràng không phải nàng ta sai, vì sao lai trách trên đầu nàng ta?


Nhưng mà chuyện Thôi Tâm Duyệt không hề ngờ đến, khi nàng ta bị cấm túc, Thôi Tâm Nhã thành công bò lên giường Ngụy Thiên Hoa, trở thành tân sủng...


___


Vu Hoan ở cửa hàng mấy ngày, nghe nói điện Vị Ương bên kia loạn thành một đoàn, nhưng quyền to nắm giữ vẫn ở trên tay Mạc Nguyên.


Người nam nhân này có chút thủ đoạn.


Mà chuyện Tàng Bảo Các bị trộm, bọn họ không biết ai làm, nhưng mà kết hợp với thời gian trước sau một chút, hiềm nghi lớn nhất chính là Vu Hoan.


Nhưng mà không có chứng cứ, Vu Hoan lại ở trong cửa hàng Thịnh Gia, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có cách gì.


Chỉ có thể cho người ở cửa hàng nhìn chằm chằm.


"Thiếu chủ, đây là thiệp mời của yến hội đêm nay, Ngài đi không ạ?"


Quản sự cầm một thiệp mời tiến vào, Vu Hoan ngồi trên vị trí của Thiên Nguyệt, Thiên Nguyệt lại ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh, khóe mắt quản sự giật giật, nhanh chóng xoay phương hướng.


Thiên Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Để đó đi!"


Quản sự lại lần nữa quái dị nhìn Vu Hoan, vị này thật sự là muội muội của chủ tử?


Khi Thiên Nguyệt giới thiệu, chỉ nói là cô cô của hắn, cũng không có nói nàng cùng cha hắn có quan hệ gì, cho nên, quản sự chỉ là suy đoán.


Vu Hoan chờ quản sự lui ra, ngón tay giơ lên, thiệp mời kia liền bay đến trên tay nàng.


Bên ngoài thiệp mời viết hai chữ 'Đông Phương'.


Thiệp mời của Đông Phương gia?


Vu Hoan mở ra nhìn thoáng qua, tên tuổi là sinh thần của Đông Phương Tú.


"Sinh thần của Đông Phương Tú, ngươi đi không?" Vu Hoan buông thiệp mời xuống.


Thiên Nguyệt đầu cũng không nâng: "Không đi."


Hắn cơ bản không thích đi yến hội gì đó.


Bên ngoài nghe đồn về thiếu chủ của Thịnh Gia thiếu càng thêm thiếu, gặp qua càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Thậm chí có rất nhiều người, cũng không biết cửa hàng Thịnh Gia còn có một vị thiếu chủ.


"Sao lại không đi, chắc chắn có rất nhiều cô nương xinh đẹp, đi xem mắt!" Vu Hoan xúi giục Thiên Nguyệt.


"Cô cô, con rất bận!" Hắn thật sự rất bận, cửa hàng to như vậy chỉ dựa vào một mình hắn, thời gian một ngày nghỉ ngơi còn không có nữa đó được không?


"Dù sao ta cũng muốn đi." Vu Hoan sờ sờ thiệp mời: "Ngươi không đi ta sẽ gây chuyện, ta sẽ báo tên cửa hàng Thịnh Gia ngươi."


Thiên Nguyệt: "..."


Thiên Nguyệt làm thêm giờ làm xong xuôi chuyện trong tay, mới bồi Vu Hoan đi ra ngoài.


Linh La không muốn đi đến nơi náo nhiệt đó, Vu Hoan liền để lại thú nhỏ cùng ở lại trong cửa hàng.


Đông Phương gia cũng không xa cửa hàng là mấy, cho nên Thiên Nguyệt cùng Vu Hoan không ngồi xe ngựa, mà là đi bộ đến đó.


Vào thời gian này, người ở trong Định Nam Thành đều là cư dân trong thành, hoặc là khách nhân của các cư dân.


Cho nên dọc theo đường đi, không gặp được người nào.


Cửa lớn của Đông Phương gia có vẻ rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có vài xe ngựa dừng ở bên ngoài.


Thiên Nguyệt vừa đến bên ngoài liền lạnh mặt, giống như người khác thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.


Vu Hoan kéo cánh tay Thiên Nguyệt, chân mới vừa bước lên bậc thang, bên kia cũng có người bước tới.


"Thiên Hoa, chính là nàng ta." Thôi Tâm Nhã chọc Ngụy Thiên Hoa một chút, Nhụy Thiên Hoa theo ánh mắt nàng ta nhìn qua.


Đối diện bậc thang là thiếu nữ, một thân váy dài màu đỏ ửng, áo ngoài màu tím, trên cổ tay đeo một vòng bạc kiểu dáng rất đơn giản, khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt, đang nói gì đó với thiếu niên bên cạnh.


Chính là bởi vì nữ tử này, cửa hàng Thịnh Gia mới hạ mệnh lệnh như vậy, hiển nhiên nữ tử này có quan hệ với người bên trong cửa hàng.


Mà thiếu niên kia, nghe nói chính là người hạ mệnh lệnh lúc ấy, chắc địa vị cao hơn quản sự nhiều...


Xem bộ dáng hai người, chẳng lẽ là cái loại quan hệ kia?


Thiên Nguyệt đang muốn đưa thiệp mời cho người giữ cửa, Ngụy Thiên Hoa lại mang theo Thôi Tâm Nhã giành trước một bước.


"Không biết vị công tử này là người nào trong cửa hàng Thịnh Gia?" Nếu hai người này thật sự là loại quan hệ kia, nói không chừng lúc ấy hắn chỉ là muốn trút giận cho thiếu nữ này, người ở trên căn bản không biết.


Thiên Nguyệt nhíu mày, liếc mắt nhìn Vu Hoan.


Vu Hoan chỉ nhìn chằm chằm bên trong cánh cửa, hoàn toàn không chú ý đến Ngụy Thiên Hoa cùng Thôi Tâm Nhã.


"Có liên quan gì đến ngươi? Ngụy hộ pháp?" Ngữ khí Thiên Nguyệt xa cách, rõ ràng là không muốn nói thêm cái gì với Ngụy Thiên Hoa.


Sắc mặt Ngụy Thiên Hoa thay đổi, chợt lại cười nói: "Về chuyện mấy ngày trước, Ngụy mỗ thật sự rất xin lỗi, xúc phạm vị cô nương này."


Thiên Nguyệt thật sự không phải là thiếu niên, Ngụy Thiên Hoa nói như vậy tự đem hắn đến vị trí thấp, nếu Thiên Nguyệt cứ bắt lấy không bỏ, đến lúc đó người ta sẽ nói người Thịnh Gia không biết lí lẽ hay chấp nhặt.


Nếu là người khác, nói không chừng sẽ theo cây thang mà Ngụy Thiên Hoa cho mà leo xuống.


Nhưng mà người Ngụy Thiên Hoa đắc tội chính là Vu Hoan, vị cô cô này mà đến cha hắn còn sợ, huống chi, Vu Hoan đối xử rất tốt với mình... tuy rằng phương thức tốt đó chút làm người ta không tiếp thu được.


Nhưng mà từ tận đáy lòng Thiên Nguyệt rất tôn kính vị cô cô này.


"Ngụy hộ pháp thân là trụ cột của Phần Thiên Vực, cửa hàng Thịnh Gia ta cũng không dám so đo với ngươi. Việc này đã đi qua, hà tất gì Ngụy hộ pháp lại nói đến?"


Ngụy Thiên Hoa kinh ngạc, thân phận của thiếu niên này xem ra còn cao hơn so với trong tưởng tượng của hắn.


Theo hắn biết, cửa hàng Thịnh Gia ngoại trừ người cầm quyền là Thịnh Thế, thì địa vị tối cao là vị phu nhân của hắn, phía dưới bên ngoài đều là quản sự lo, từ khi nào có một thiếu niên có thể thay thế cửa hàng Thịnh Gia nói chuyện như vậy?


Tin tức bên trong Thịnh Gia che dấu rất cẩn trọng, ai cũng không biết rốt cuộc cửa hàng Thịnh Gia có bao nhiêu gia sản, sau lưng lại có bao nhiêu người có cùng lợi ích gút mắt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.