“Anh đang đùa sao, anh nghĩ sao một người vừa phẫu thuật xong có thể ăn nhưng loại đó.”
Câu nói đó của Mai Ánh khiến cho Mạc Nam đỏ mặt, đúng là mấy thứ cơ bản này anh đúng là chư à từng biết qua, anh cũng đã từng chăm sóc ai tận tình như thế này đâu, đây cũng là lần đầu tiên anh chăm sóc cho người ta. Mọi lần đều là mọi người chăm sóc anh, mà anh cũng chưa từng đòi hỏi nên ai đưa gì thì ăn đó.
“Lúc nãy trên đường anh thấy có rất nhiều đồ ăn vặt nên nghĩ em sẽ thích ăn chúng nên tiện tay mua về, nếu em không thích thì không sao, cứ để đó mai con bé Thiên An đến nó xử lý hết cho.”
Anh cười gượng, lúc này anh giống như con cún làm sai đang tìm cách sửa lỗi vậy, thật dễ thương.
Lúc này cô mới ngỡ ra, mình vậy mà đang nghĩ Mạc Nam là một con cún, nghĩ vậy cô lại thu lại khuôn mặt đang vui vẻ của mình lại nghiêm túc nói với Mạc Nam.
“Nếu như anh đã nhớ lại rồi, thì có thể sau khi xuất viện tôi sẽ rời khỏi đây.”
Mạc Nam khựng lại, không gian xung quanh anh như bị ép chặt nhưng câu nói của Mai Ánh vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh, anh không biết nên nói thế nào, thật sự anh không muốn cô đi nhưng cũng chẳng dám níu cô ở lại bên cạnh mình, ở đây cô sẽ chẳng hạnh phúc.
“Được, nhưng em phải thật sự bình phúc thì mới được rời đi.”
Giọng nói anh khàn khàn, lạnh lùng trả lời, nhưng từ chữ lại rất nỗi nặng nề.
Nghe thấy anh đồng ý nhanh như vậy trái tim cô lại có chút nhói lên, nhưng ngược lại với nó cô vẫn nở một nụ cười, tuy lòng không muốn rời đi nhưng nếu cố gắng ở lại thì người đau khổ vẫn chỉ là cô.
Hai người đều im lặng chẳng ai nói một lời, cứ thế mà trôi qua.
Mới đó mà đã tới ngày Mai Ánh rời khỏi bệnh viện, hôm nay mọi người đều đến đông đủ để đưa cô ra viện, vì cô chưa khỏi hẳn nên mẹ Quý liền quyết định đưa cô về nhà lớn Quý gia để tiện chăm sóc.
Với lý do vì những rắc rối của Mạc Nam gây ra, nên bà muốn chăm sóc cô để chuộc lỗi và do cô đang ơn một mình khiến bà không an tâm, nên có không muốn đồng ý thì cô cũng chẳng thể nào từ chối nổi.
“Chị Mai Ánh, chị nhìn xem em đã chuẩn bị những gì nè.”
Thiên An cầm trên tay rất nhiều gấu bông, vui vẻ chạy tới chỗ cô, nhìn thấy tờ rơi trên tay cô bé cô mới nhớ ra hôm nay dưới sảnh lớn của bệnh viện có một chương trình giao lưu có thưởng, cô bé nhỏ này cũng ham vui nên cũng trúng được nhiều gấu phết.
“Con lấy mấy con gấu này để làm gì, ở nhà không phải còn rất nhiều sao.”
Mẹ Quý nhìn đứa con gái nghịch ngợm này mà ngán ngẩm, trong căn nhà lớn đã chẳng thể chứa nổi những con gấu bông của cô bé nữa rồi.
“Nhưng mà những con gấu này rất đẹp.”
Đôi mắt cô bé rưng rưng nhìn những con gấu trên tay, nhìn đăm chiêu vào chúng nó, đôi tay không nỡ, mà rút những con gấu bông nhỏ ra khỏi túi đồ, hai má cô bé phụng phịu, đưa nhưng con gấu bông nhỏ nhét vào người cô bé ở gần mình nhất.
“Cho em đấy, nhớ giữ gìn nó thất tốt nha.”
Tuy không nỡ nhưng cô vẫn nhắc nhở cô bé chăm sóc tốt cho những con gấu bông của mình, thật ra cô bé rất thích những con gấu đó bởi vì nó là do người ta tặng, cô bé chỉ trúng được một con gấu thôi, mà con gấu trúng được nó lại không phải là con cô muốn nên cô đã cho người khác từ lâu rồi.
Nhớ lại khuôn mặt cô lúc nãy bỗng thấy nóng ran, chắc do nhớ đến người đã tặng quà.
“Em cảm ơn chị.”
Cô bé nhỏ nhận được món quà của Thiên An, cô bé vui vẻ ôm lấy Thiên An trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
“Em rất thích nó, em ơn chị rất nhiều em sẽ giữ nó thật cẩn thận.”
Cô bé nở một nụ cười hạnh phúc, thơm vào má của Thiên An, khiến cho hai bên tai của cô đỏ lên.
Không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy cô bé ấy thì cô cũng cảm thấy ấm lòng, Thiên An bề ngoài thì rất lạnh lùng với cô bé nhỏ nhưng thật ra trái tim bé nhỏ ấy cũng đã tan chảy theo nụ cười trên môi cô bé đó.
“Liên, con sao lại đi lung tung như vậy.”
Mẹ cô bé hốt hoảng chạy tới bên cạnh cô bé, giọng điệu thì đầu oán trách nhưng trong thâm tâm thì lại rất lo lắng cho cô bé, trong khoé mắt cũng đã dần tạo ra nhưng giọt nước nhỏ đọng ở nơi đó.
“Con xin lỗi.”
Nhìn thấy mẹ mình lo lắng như vậy, bé con liền cúi đầu nhận lỗi chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, bởi cô bé biết mình đã sai khi rời khỏi mẹ mà không có sự cho phép.
Nhìn cô bé trong lòng Mai Ánh lúc này lại đang lên nhưng loại cảm xúc khó tả, có lẽ cô đang ghen tị, ghen tới với cô bé ấy đôi mắt cô dần đỏ lên.
Cô nhớ mẹ mình, nhớ bà ấy rất nhiều nhưng bây giờ chẳng biết nói với ai.