Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 164: Chém giết Lưu Vân Tiên Tử



Edit: Jess93

Vào lúc bí cảnh truyền tống bọn hắn ra ngoài, Văn Kiều ngay lập tức giữ chặt tay Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu cười với nàng, nắm lại tay nàng thật chặt.

Mà con Đại Mao Cầu đi theo đám bọn họ, duỗi móng vuốt giấu ở bên trong đám lông dài, ôm lấy một chân của Văn Kiều thật chặt.

Một trận trời đất quay cuồng, hai người và một con Đại Mao Cầu lập tức bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.

Giống như trong chớp mắt, hoàn cảnh xung quanh liền biến thành hải vực vô biên, người xuất hiện ở giữa không trung trực tiếp rơi xuống.

Văn Kiều phản ứng cực nhanh gọi ra hai thanh phi kiếm, nàng và Ninh Ngộ Châu rơi xuống trên phi kiếm, Đại Mao Cầu ôm đùi Văn Kiều cũng dính vào một chỗ khác trên phi kiếm, nhìn thấy nước biển phía dưới, kêu lên chít chít.

Văn Kiều quan sát xung quanh, phát hiện nơi này là một chỗ hải vực lạ lẫm, cũng không phải là chỗ hải vực lúc bọn họ tiến vào bí cảnh Thiên Đảo kia.

"Nghe nói lúc bí cảnh Thiên Đảo phong bế, vị trí thông đạo không gian của nó sẽ xảy ra thay đổi." Ninh Ngộ Châu giải thích cho nàng.

Mỗi lần bí cảnh Thiên Đảo mở ra, thông đạo không gian sẽ xuất hiện gần đảo trăng khuyết, nhưng sáu tháng sau, khi người tu luyện bị đưa ra từ bên trong bí cảnh, thông đạo không gian bí cảnh sẽ xuất hiện tại một hải vực khác, cũng không thể xác định địa điểm.

Chẳng qua vẫn là tại Thiên Đảo hải vực, sẽ không lệch khỏi phạm vi Thiên Đảo hải vực.

Sau khi hiểu rõ những điều này, Văn Kiều cũng không vội vã rời đi, mà là xem xét xung quanh, tìm kiếm đệ tử Xích Tiêu Tông.

Những người tu luyện bị bí cảnh đưa ra đều giống Văn Kiều, bọn họ cũng đạp lên phi kiếm, lơ lửng giữa trời, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Phía dưới nước biển lật quấy, sóng biển nhấp nhô không ngớt, hết đợt sóng này đến đợt sóng lớn khác cuồn cuộn.

Trong đám sóng biển ầm ầm kia, có một vòng xoáy nước cực lớn, gần như bao phủ phương viên nửa dặm hải vực, dưới vòng xoáy nước là một đường hầm không gian, vô số người tu luyện xuất hiện từ trong đó, trông giống như bị thông đạo không gian phun ra ngoài.

Tình huống này không khỏi có chút khôi hài.

Những người tu luyện này đều là người may mắn còn sống sót bên trong bí cảnh Thiên Đảo, phần lớn chật vật không chịu nổi, nhưng cũng có rất nhiều nhìn tinh thần không tệ, vừa nhìn liền biết trước một tháng cuối cùng bí cảnh phong bế, đặc biệt trốn đi, chờ bí cảnh phong bế, không bị tổn hại gì.

Văn Kiều nhìn một chút, phát hiện bọn người Dịch Huyễn vừa rồi ở cùng một chỗ với bọn họ, một người cũng không thiếu. Ánh mắt xuyên qua người xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy Đoàn Hạo Diễm và Thủy Ly Âm, còn có Tử Dương Môn Chung Ly Ức..

Thông đạo không gian đem người tu luyện nôn ra giống như phun ra chướng ngại vật.

Người tu luyện bị phun ra xuất hiện phía trên thông đạo không gian, trong lúc bất ngờ không phòng ngự chuẩn bị rơi xuống, lập tức ổn định thân thể, không có rơi vào trong biển.

Bọn họ đạp trên phi kiếm hoặc linh khí khác, lơ lửng giữa trời, nhìn thông đạo không gian phía dưới.

Sau khi thông đạo không gian vứt toàn bộ người tu luyện ra ngoài, vòng xoáy nước trên mặt biển thu nhỏ lại, thông đạo không gian cũng bắt đầu co vào.

Thấy cảnh này, người tu luyện ở đây liền biết thông đạo không gian bí cảnh Thiên Đảo sắp phong bế, thẳng đến ba trăm năm sau, thông đạo không gian này mới có thể xuất hiện lần nữa.

Mắt thấy thông đạo không gian dần dần thu nhỏ, đột nhiên thông đạo không gian lại ném ra hai người.

"Ồ? Làm sao lại có người?"

Có người lên tiếng thắc mắc, đây cũng là điều những người khác thắc mắc, dù sao mỗi lần bí cảnh Thiên Đảo phong bế, sinh ra lực đẩy, sẽ đem tất cả người tu luyện ném ra khỏi bí cảnh cùng lúc. Vì vậy hầu hết người tu luyện bên trong bí cảnh đều bị ném ra cùng một lúc, coi như thời gian có chênh lệch, cũng sẽ không cách nhau bao lâu.

Nhưng hai người này lại xuất hiện vào lúc thông đạo không gian đã co vào, nên không khỏi ngạc nhiên.

Lúc hai người bị thông đạo không gian vứt ra, mọi người thấy một người trong đó là nữ tử trường đao áo đỏ, tóc dài buộc lên cao lộn xộn bay múa bên trong sóng khí do thông đạo không gian sinh ra, trường đao trong tay lại hung hăng chém tới người khoác áo choàng màu đen kia, thoáng hiện vô số đao ảnh sắc bén mà bá đạo.

Người áo choàng cầm hai cái hắc luân trong tay, hắc luân phun ra một đạo ma khí, ngăn cản công kích của nàng ta.

"Là ma tu!"

Mọi người thấy cảnh này không khỏi kêu lên.

"Đại sư tỷ!"

Nhìn thấy nữ tử trường đao áo đỏ, đệ tử Xích Tiêu Tông cũng không nhịn được dồn dập kêu lên, lo lắng nhìn Tần Hồng Đao.

Đao ảnh và ma khí va chạm, không khí xung quanh giống như bị xé nứt, nước biển phía dưới lật quấy lợi hại hơn, sóng lớn ầm ầm vang lên, người tu luyện trên thông đạo không gian bị sóng lớn kia đập trúng đầu và mặt.

Đám người kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới vẫn còn có ma tu cảnh giới Nguyên Tông ẩn vào bí cảnh, cùng Xích Tiêu Tông Tần Hồng Đao giao thủ.

Hai người này một đường đánh nhau từ thông đạo không gian ra ngoài, tu vi bọn họ tương đương, lúc chiến đấu sinh ra lực phá hoại, không chỉ có nước biển bị kích thích sinh ra khí lưu cao trăm trượng do linh khí và ma khí va chạm, ngay cả thông đạo không gian phía dưới đang đóng lại cũng bắt đầu trở nên không ổn định.

Người tu luyện xung quanh dồn dập thoát khỏi nơi đây.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông tại Thánh Vũ đại lục thuộc về người tu luyện cao cấp, lúc chiến đấu sinh ra uy lực không phải người tu luyện bình thường có thể đến gần, một đám người nhao nhao lui về sau, không dám tới gần hai người.

Lúc này bọn họ đã hiểu vì sao hai người lại xuất hiện cuối cùng.

Tuy hai người này đều là cảnh giới Nguyên Tông, người tu luyện tu vi cảnh giới Nguyên Tông có năng lực chống cự nhất định đối với lực đẩy của bí cảnh, lúc bí cảnh phong bế, bọn họ vẫn đang chiến đấu, nên vô tình chống lại lực đẩy của bí cảnh, mới có thể trì hoãn một chút thời gian so với người tu luyện khác.

Nhìn thấy hai người đang giao thủ, người tu luyện tu vi thấp vội vàng lui ra.

Dịch Huyễn ánh mắt nghiêm nghị, nói với Văn Kiều bọn họ: "Thịnh sư đệ, Ninh sư đệ, tiểu sư muội, các ngươi chờ ở đây, ta đi giúp Đại sư tỷ."

Dặn dò xong, hắn ta liền gọi ra Sương Tuyết kiếm của mình, bay nhanh về phía chiến trường.

Người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh khác thấy thế, vội tiến lên giúp Tần Hồng Đao.

Chuyện ma tu chế tạo thú triều đối phó linh tu chính đạo trong bí cảnh, rất nhiều người tu luyện trong bí cảnh đã biết được, nhìn thấy Tần Hồng Đao đối phó ma tu kia, đương nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát.

Mấy ma tu còn lại ngụy trang thành linh tu chính đạo thấy thế, rốt cuộc không tiếp tục ẩn nấp, cũng gia nhập chiến đấu.

Giống như trong nháy mắt, tình cảnh liền trở nên hỗn loạn.

Những người tu luyện tu vi thấp căn bản không thể tới gần, chỉ có thể lui lại nhiều lần.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, Thịnh Vân Thâm tự biết thực lực không đủ, nghe lời lập tức rời xa chiến trường, nhưng cũng lo lắng cho Tần Hồng Đao bọn họ, đều nâng lên tinh thần quan sát trận chiến bên kia.

Đột nhiên, Văn Kiều cảm giác được một cỗ nguy hiểm rét lạnh thấu xương, sống lưng phát lạnh.

Văn Kiều không chút do dự quất một roi về phía sau.

Vù một tiếng, roi dài màu thạch kim phá vỡ một chưởng đánh tới sau lưng.

Ninh Ngộ Châu phản ứng cực nhanh ném ra một nhóm phù lục, phù lục nổ tung ở giữa không trung, tác động đến không ít người, những người tu luyện kia hùng hùng hổ hổ tránh đi phù lục nổ mạnh, lộ ra kẻ đánh lén ẩn núp trong đám người.

"Là ngươi!"

Thịnh Vân Thâm vừa tức vừa giận kêu một tiếng.

Con ngươi Văn Kiều hơi co lại, nhìn thấy Lưu Vân Tiên Tử không biết xuất hiện từ chỗ nào.

Lưu Vân Tiên Tử không còn ngăn nắp xinh đẹp như lúc mới gặp, trên người bà ta mặc pháp y rách rưới, tóc rối tung, không chỉ thiếu một cánh tay, thậm chí nửa bên mặt không biết bị thứ gì làm bị thương, trên da mấp mô, nhìn cực kì ghê tớm.

Lưu Vân Tiên Tử mặt mũi tràn đầy dữ tợn nhìn bọn họ, trong đôi mắt kia khắc cốt hận ý khiến cho người ta sợ hãi.

Lúc Thịnh Vân Thâm thấy rõ bộ dáng của bà ta, sau khi cười trên nỗi đau của người khác, lại có chút buồn bực.

Nữ nhân này vậy mà không chết!

Rõ ràng lúc ấy thú triều đến, không biết vì sao bà ta ngã vào bên trong đầm lầy ngập nước, nơi đám thằn lằn cá sấu kia sinh tồn, lúc ấy bọn họ đều cho rằng bà ta chết rồi, nào biết được bà ta lại còn sống đi ra.

Sao ông trời lại không thu nữ nhân này!

Lưu Vân Tiên Tử bay nhanh về phía bọn họ, đánh tới một chưởng, điên cuồng nói: "Các ngươi chết đi!"

"Đi mau!"

Văn Kiều kêu to một tiếng, roi dài vung lên, đẩy Ninh Ngộ Châu và Thịnh Vân Thâm ra ngoài.

Nhưng mà Ninh Ngộ Châu lại tránh đi roi dài kia, cũng thò người ra giữ chặt nàng, chỉ có Thịnh Vân Thâm bị nàng đẩy đến thật xa.

May mắn bây giờ trạng thái Lưu Vân Tiên Tử không tốt, hai người khó khăn lắm mới tránh được một chưởng kia.

Chỉ là mặc dù hai người tránh được, nhưng bọn họ lại không tránh khỏi một chưởng kế tiếp, thân thể nhoáng một cái rơi xuống từ phi kiếm, mắt thấy sắp rơi xuống thông đạo không gian còn chưa phong bế phía dưới, Văn Kiều giữ chặt Ninh Ngộ Châu, vung ra roi dài quấn chặt phi kiếm lơ lửng giữa trời.

Lưu Vân Sa của Lưu Vân Tiên Tử đánh về phía phi kiếm kia, phi kiếm đứt gãy, hai người rơi xuống lần nữa.

"Chít chít!"

Đại Mao Cầu trông thấy hai người rơi xuống, cũng nhảy xuống từ phi kiếm đã mất đi khống chế kia, bổ nhào qua phía hai người.

Nước biển phía dưới còn đang khuấy đảo, thông đạo không gian đang khép kín lại, lúc hai người cắm xuống, Lưu Vân Tiên Tử liên tục đánh ra mấy chưởng, đánh về phía thông đạo không gian đang khép kín, cứng rắn bổ vào thông đạo không gian vốn phong bế ổn định kia khiến nó bắt đầu vặn vẹo, không gian kia đột nhiên hiện lên lực hút, hút vào hai người một thú rơi xuống cùng lúc.

Sau khi thông đạo không gian nuốt xong hai người một thú, rốt cuộc khép kín, nước biển khuấy đảo dần dần dừng lại.

Mắt thấy hai người biến mất ở trong thông đạo không gian, Lưu Vân Tiên Tử cất tiếng cười to, vô cùng sảng khoái.

Người xung quanh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, người xung quanh căn bản phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thông đạo không gian vặn vẹo nuốt hai người kia, thông đạo không gian biến mất không thấy gì nữa.

"Tiểu sư muội, Ninh sư đệ!"

Thịnh Vân Thâm hoảng sợ ngự kiếm bay xuống, ý đồ lôi hai người ra ngoài trước khi thông đạo không gian biến mất, nhưng cho dù tốc độ của hắn ta nhanh cũng không nhanh bằng tốc độ khép kín của thông đạo không gian kia, cả người đâm xuống nện vào trong nước biển dần dần lắng lại kia, sao còn có thể tìm được người?

Ngay lúc hắn ta lo lắng tìm người bốn phía, Lưu Vân Tiên Tử vốn đang điên cuồng cười to, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn ta, tất cả linh lực tụ trong tay, linh cung rung động tích tích, đánh ra một chưởng về phía Thịnh Vân Thâm trong biển.

"Nghiệt chủng, chết đi!"

Thịnh Vân Thâm phun ra một ngụm máu, cả người rơi xuống từ trên phi kiếm, ầm một tiếng nện vào trong biển.

Người tu luyện các thế lực cách đó không xa chạy tới vừa lúc thấy cảnh này.

"Vân Thâm!"

Thịnh Chấn Hải kêu lên sợ hãi, trong chớp mắt, người đã bay vút qua, tay áo dài vung lên, vớt lên nhi tử vừa rơi vào trong biển.

Phát hiện con của mình bị người đánh đến mức kinh mạch đứt từng khúc, hấp hối, hai mắt Thịnh Chấn Hải đỏ tươi, tức giận không thôi, một chưởng đập tới Lưu Vân Tiên Tử đang cười như điên giữa không trung.

Một kích mang theo phẫn nộ của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đủ để giết chết một người cảnh giới Nguyên Tông.

Tông chủ Thanh Vân Tông đằng sau thấy thế, mau chóng bước tới ngăn lại một kích này, tuy là như thế, Lưu Vân Tiên Tử vẫn bị uy lực một chưởng kia ảnh hưởng đến, cả người bị đập rơi xuống biển.

Thịnh Chấn Hải muốn ra tay lần nữa, giết chết nữ nhân dám can đảm tổn thương con của ông ta.

Trình tông chủ Thanh Vân Tông bất chấp Lưu Vân Tiên Tử rơi xuống biển, mau chóng tới ngăn ông ta lại, lớn tiếng nói: "Thịnh tông chủ chậm đã, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó, đừng xúc động."

Thịnh Chấn Hải cả giận nói: "Hiểu lầm? Thấy được tư thế nàng ta tổn thương nhi tử của ta vừa rồi không, chưa chắc là hiểu lầm? Trình Tông chủ, tránh ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng đánh!"

Nam nhân bảo vệ nhãi con cũng mặc kệ người đối diện là ai, cứ đánh không lầm.

Trình Tông chủ nghẹn lời, đối mặt với sự tức giận của Thịnh Chấn Hải, nhức đầu không thôi, mặc dù ông ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thể để cho Thịnh Chấn Hải thật sự giết chết Lưu Vân Tiên Tử.

Thế là ông ta không thể làm gì khác hơn nói: "Thịnh tông chủ bớt giận, xem tình huống của lệnh lang trước hẳn nói."

Thịnh Chấn Hải liếc ông ta một cái lạnh như băng, đến cùng là nhi tử mình quan trọng nhất.

Ông ta ôm nhi tử đã hôn mê, vội vàng đút cho hắn ta mấy viên linh đan, tay vẫn luôn đặt ở sau lưng hắn ta, vận chuyển linh lực cho hắn ta, bảo vệ tâm mạch bị đánh gãy của hắn ta.

Lúc này, tất cả những người tu luyện khác đi cùng bọn hắn cũng đã đến.

Những người này đều là chưởng môn và trưởng lão các môn phái, từ khi bí cảnh Thiên Đảo mở ra, hơn nửa năm nay bọn họ đều ở gần đó, chờ bí cảnh phong bế.

Bởi vì mỗi lần khi bí cảnh phong bế, thông đạo không gian của bí cảnh sẽ xuất hiện ở địa điểm khác, khiến bọn họ tốn chút thời gian mới chạy tới.

Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, nơi này đã là hỗn loạn tưng bừng, thậm chí nhìn thấy Thanh Vân Tông Lưu Vân Tiên Tử vậy mà ra tay với nhi tử tông chủ Xích Tiêu Tông, lại nhìn bộ dáng kia, thậm chí muốn đẩy vào chỗ chết.

Dù không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, chẳng qua khi phát hiện nơi này vẫn còn có ma tu, bọn họ quyết định giải quyết những ma tu vượt ranh giới này trước.

Những ma tu bại lộ thân phận kia rất nhanh đã bị người tu luyện chính đạo khống chế, chết thì chết, thương thì thương, một mặt chán nản bị bọn họ bắt giữ ở một bên.

Trong đám người, một nữ nhân quấn trường bào màu đen lặng yên lui lại, ẩn vào trong những người tu luyện khác.

Trông thấy ma tu bị bắt, Tần Hồng Đao thu hồi trường đao, mang theo đệ tử Xích Tiêu Tông đi tới bên người Thịnh Chấn Hải.

Khi thấy Thịnh Vân Thâm khí tức yếu ớt trong ngực Thịnh Chấn Hải, con ngươi đám người Tần Hồng Đao hơi co lại.

"Sư phụ, Thịnh sư đệ thế nào?"

"Là ai tổn thương hắn?"

Tần Hồng Đao và Dịch Huyễn đồng thanh hỏi, đằng đằng sát khí nhìn xem xung quanh.

Thịnh Chấn Hải thần sắc băng lãnh, ánh mắt rơi xuống trên mặt biển.

Tầm mắt của bọn hắn dời xuống, vừa lúc bắt gặp Lưu Vân Tiên Tử chật vật lao ra từ trong biển, tóc tai bà ta bù xù, toàn thân ướt chèm nhẹp, tất cả mọi người thấy được bà ta đều một mặt không dám tin.

"Ôn sư muội?" Trình tông chủ Thanh Vân Tông nhịn không được chần chờ hỏi: "Sao ngươi lại biến thành như vậy?"

Không chỉ có tông chủ Thanh Vân Tông, tất cả những người ở đây quen biết Lưu Vân Tiên Tử đều không thể tin được nữ nhân thiếu một cánh tay, nửa bên mặt bị hủy là Lưu Vân Tiên Tử, bà ta làm thế nào đem chính mình biến thành chật vật như vậy?

Lưu Vân Tiên Tử vốn tên là Ôn Tiêu Vân, Lưu Vân là sau khi bà ta thăng lên cảnh giới Nguyên Tông, trưởng bối trong sư môn lấy đạo hiệu cho bà ta, về sau thế nhân một mực gọi bà ta là Lưu Vân Tiên Tử.

Ở trong mắt thế nhân, Lưu Vân Tiên Tử vẫn luôn là một nữ tử thanh nhã như mây, năm đó khi bà ta chưa kết thành đạo lữ với Đạo Diễn Chân Nhân, không biết có bao nhiêu nam tu cảm mến bà ta, cam tâm tình nguyện gọi bà ta một tiếng "Tiên tử." Tuy rằng sau khi bà ta thành thân, tính tình dường như phát sinh chút biến hóa, nhưng đến cùng là Nguyên Tông Chân Nhân thành danh đã lâu, ấn tượng của thế nhân đối với bà ta cũng không có thay đổi quá lớn.

Vậy mà lúc này, bọn họ quả thực không thể tin được, người này là Lưu Vân Tiên Tử.

Sau khi Lưu Vân Tiên Tử lao ra từ trong biển, ngơ ngác nhìn Thịnh Chấn Hải, làm như không thấy vẻ chật vật trên người mình.

Nhìn thấy dáng dấp của bà ta, chưởng môn các phái khi đó nghe nói về đoạn tình tay bốn kia đều nhịn không được âm thầm thổn thức, không khỏi đồng tình mấy phần.

Từ xưa đến nay, chữ tình đả thương người nhất, Lưu Vân Tiên Tử cũng là một người đáng thương khốn khổ vì tình.

Đáng tiếc người Xích Tiêu Tông cũng không cảm thấy bà ta đáng thương.

Thịnh Chấn Hải lạnh lùng nhìn Lưu Vân Tiên Tử một chút, không tiếp tục để ý bà ta, chuyên tâm vận chuyển linh lực cho nhi tử hôn mê.

Tần Hồng Đao và Dịch Huyễn cũng lạnh lùng nhìn Lưu Vân Tiên Tử.

Những đệ tử Xích Tiêu Tông khác đứng ở sau lưng tông chủ bọn hắn, ánh mắt cũng lạnh lùng.

Những người tu luyện đi ra từ trong bí cảnh thấy cảnh này, mặc kệ là người tu luyện nội hải vực hay là trung ương đại lục, bước chân vốn chuẩn bị rời đi lại dừng lại, muốn nhìn một chút kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Lưu Vân Tiên Tử ra tay với đệ tử Xích Tiêu Tông trước mặt mọi người, mối thù giữa Thanh Vân Tông và Xích Tiêu Tông đã kết xuống, cũng không biết kế tiếp sẽ thế nào.

Dưới sự nỗ lực của Thịnh Chấn Hải, Thịnh Vân Thâm rốt cuộc mở to mắt. Khi thấy rõ gương mặt già nua của cha hắn ta, trong nháy mắt nước mắt của hắn ta liền tuôn ra, một nửa là đau, một nửa là uất ức, hắn ta ho ra một ngụm máu, khàn giọng nói: "Cha, tiểu sư muội và Ninh sư đệ.. Bọn họ, bọn họ.."

"Bọn họ thế nào?" Tần Hồng Đao vội hỏi.

Bọn người Dịch Huyễn tìm kiếm ở xung quanh, cũng chưa phát hiện ra bóng dáng Ninh Ngộ Châu cùng Văn Kiều, trong lòng có một loại dự cảm xấu.

Thịnh Vân Thâm vừa ho ra máu, vừa đứt quãng nói: ".. Lưu Vân Tiên Tử đánh bọn họ rớt vào thông đạo không gian.. Thông đạo không gian vặn vẹo, đã nuốt lấy bọn họ.."

Nghe Thịnh Vân Thâm nói xong, Tần Hồng Đao trong nháy mắt bùng nổ.

"Lại là nữ nhân điên này!"

Những người khác cũng xôn xao lên tiếng, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lưu Vân Tiên Tử.

Vừa rồi tình huống có chút hỗn loạn, mặc dù cũng có người nhìn thấy Lưu Vân Tiên Tử ra tay đánh người rơi xuống, nhưng bởi vì chuyện phát sinh quá đột ngột, thời gian cũng quá ngắn, bọn họ cũng không thấy rõ ràng kẻ xui xẻo bị Lưu Vân Tiên Tử đánh rớt là ai, không nghĩ tới lại là hai người đệ tử thân truyền của tông chủ Xích Tiêu Tông.

Lưu Vân Tiên Tử điên rồi phải không?

Đối với hành động của Lưu Vân Tiên Tử, mọi người ở đây đều cảm thấy không hiểu thấu, trừ cảm thấy bà ta điên rồi, không có cách nào giải thích hành vi của bà ta.

Ngay cả Trình tông chủ Thanh Vân Tông cũng không biết nói gì nữa.

Nếu như Lưu Vân Tiên Tử không phải là sư huynh muội một mạch với ông ta, ông ta thật sự rất không muốn để ý tới bà ta. Ai cho bà ta lá gan, vậy mà giết thân tử, hại đệ tử ngay trước mặt Thịnh Chấn Hải?

Lúc này, Thịnh Chấn Hải rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Lưu Vân Tiên Tử.

Lưu Vân Tiên Tử một mực ngơ ngác nhìn ông ta, khi bà ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng không mang theo bất kỳ tâm tình gì của Thịnh Chấn Hải, con ngươi hơi co rụt lại.

Nhưng mà chẳng kịp chờ bà ta phát cuồng, hoặc là nói cái gì, Thịnh Chấn Hải đã hướng về phía bà ta xuất thủ, một kích mang theo phẫn nộ của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, một lần nữa đập bà ta rơi vào trong biển, trái tim kịch liệt đau nhức, ý thức của bà ta trầm luân trong bóng tối..
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.