Khi Đường Tuyết Linh tỉnh dậy cô đã vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà nói chuyện với bố mẹ về chuyện hôn sự. Cô muốn kết hôn với anh dù hi vọng anh sẽ yêu cô rất nhỏ nhưng không thử thì sao biết được. Cô vừa xuống đến nơi đã thấy bố mẹ cô ngồi ở phòng khách rồi. Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ của bố cô lên ông ở nhà, anh trai cô cũng bị ông bà gọi về để thông báo chuyện này. Cô bước xuống đi thẳng đến chỗ mọi người rồi ngồi xuống.
- Bố mẹ, con đồng ý kết hôn với Bạch Nhất Phong.
- Em gái, em có bị sao không vậy?
Anh trai cô nghe cô đồng ý chuyện kết hôn liền kinh ngạc há hốc miệng nghĩ đầu óc cô có vấn đề. Không phải cô biết anh ta không yêu cô sao tại sao lại muốn đâm đầu vào như vậy. Thật là không hi vọng nổi cô đang nghi ngờ gì. Nhưng cô biết anh trai mình sẽ phản ứng như vậy lên thản nhiên lên tiếng
- Em hoàn toàn bình thường, anh hai.
- Vậy tại sao em lại muốn kết hôn với cậu ta?
- Vì em yêu anh ấy, dù sao cũng hơn ba năm rồi có lẽ anh ấy đã quên được cô ấy.
- Vậy nếu không quên được thì phải làm sao?
- Em sẽ khiến anh ấy quên.
Anh nghe em gái mình nói mà không thể thốt lên lời, có lẽ do từ nhỏ được chiều quá lên bây giờ cứng đầu cố chấp, đâu phải ai cũng như anh với bố mẹ mà chiều theo ý cô nhóc này chứ. Tình cảm của người ta mà nó nói như đúng rồi vậy. Cái gì mà “ có thể đã quên rồi ” còn nếu chưa quên thì “ sẽ khiến anh ấy quên ”, nó làm sao quyết định được chứ, rồi đến lúc bị người ta tổn thương cũng vẫn cố chấp. Thật là...
- Bố mẹ, bố mẹ không cản em ấy sao, sao lại để em ấy làm càn như vậy?
- Con nói cái gì vậy, cái gì mà làm càn chứ, con bé kết hôn với cậu ấy không phải rất tốt sao?
- Nhưng cậu ta không thích Tuyết Linh, cậu ta có người mình yêu rồi, bây giờ để con bé kết hôn với cậu ta chỉ khiến cậu ta thêm chán ghét con bé, sẽ làm con bé đau khổ.
- Con bé muốn thử thì cứ để cho nó làm dù kết quả như thế nào con bé cũng phải chịu vì đây là lựa chọn của nó, chúng ta không thể bảo vệ nó được mãi bố mẹ cũng có tuổi rồi không thể lo cho nó suốt được, con sau này cũng sẽ lập gia đình sẽ phải chăm lo cho gia đình mình không thể bảo vệ được con bé mãi. Bố mẹ chọn cậu ấy vì bố mẹ tin em gái con có thể khiến cậu ta yêu nó và bảo vệ nó thay cho chúng ta vì bố mẹ nhìn ra cậu ta có tình cảm với con bé chỉ là cậu ta không nhận ra thôi.
Anh trai cô nghe vậy cũng cảm thấy có phần đúng dù sao họ cũng không thể bảo vệ cô mãi, nếu bố mẹ anh cảm thấy cậu ta có tình cảm với em gái anh vậy thì cứ để cho em gái anh kết hôn với cậu ta nếu cậu không làm em gái anh hạnh phúc vậy anh sẽ đem em gái anh trở về và dạy cho cậu ta một bài học.
- Được, nếu bố mẹ đã nói vậy thì con không phản đối cuộc hôn nhân này nữa nhưng nếu cậu ta khiến em gái con phải khóc thì con sẽ đem em ấy trở về và dậy cho cậu ta một bài học
- Được, quyết định vậy đi.
Bố mẹ cô gọi qua cho nhà anh để nói việc cô đã đồng ý chuyện kết hôn và bàn bạc với họ về chuyện ngày cưới. Cả hai gia đình đều rất mong chờ và chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy chỉ chờ hôn lễ diễn ra vì dù sao họ cũng chuẩn bị từ trước rồi vì họ chắc chắn rằng cô và anh cũng sẽ phải đồng ý. Gia đình anh đã đặt thiết kế riêng để may lễ phục cho hai người, và địa điểm tổ chức đám cưới được hai bên gia đình thống nhất làm ở khách sạn 5* nằm trong trung tâm thành phố. Mọi thứ đều được bố mẹ hai bên gia đình chuẩn bị lên cô và anh không phải nhúng tay vào bất cứ thứ gì cả hai chỉ việc dành ra chút thời gian để đi thử lại đồ cưới và mất một ngày để đi chụp ảnh cưới đồng thời đăng ký kết hôn hôn.