Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân)

Chương 67



Tiếng côn trùng khắp nơi ồn ào. Náo nhiệt khiến cô càng lúc càng sợ hãi.
Xung quanh toàn là cây cối um sùm tối om, cô thấy mặt trăng to tròn sáng đáng ở cách rất xa cô.

Bóng tối ở đây khủng khiếp lại ghê rợn, gió lạnh thổi một lúc một mạnh hơn, khiến toàn thân cô lạnh cóng hơn.

Chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tanh sao có thể chống chọi với cái lạnh của gió mùa đông.

Hơn nữa cô lại rất khát vừa đói.

Toàn thân không thể cử động nên cứ thế mềm nhũn ra.

Đôi môi run rẩy khô khan như muốn nứt ra.

Nhược Hàn gần như muốn kiệt sức.

Đôi mắt nặng nề gần như nhắm lại.

Nhưng cô lại sợ.

Một khi nhắm lại sẽ không thể mở ra được nữa.

Nhược Hàn cũng biết sợ hãi.

Ùng....

Ùm...

Ánh sáng mạnh hắt vào khuôn mặt cô đang áp sát đất, thân thể đều nằm yên trên đất.

Đó là một chiếc xe tải lớn với đèn sáng trưng.

Bây giờ lời nói của Vân Thư lại vang vọng bên tai.

lẽ nào là thổ phỉ? À không là bọn buôn lậu?

Không..

Không thể nào..

Nhược Hàn cố đẩy người lùi lại như muốn núp sau lùm cây.

" Lão Vương, hình như phía trước có người "

Người đàn ông xăm trổ đầy mình, đầu trọc lóc động đậy thân hình to lớn vẻ lười biếng nhìn ra kính xe.

" Đâu? "

" Chính là người đang nằm trên đất đó "

" Dừng xe " hắn đưa bàn tay ra, chiếc xe lập tức dừng lại.

" Cẩn thận lão vương, đó có thể là một cái bẫy "

Đàn em sau lưng nhắc nhở, Lão ho khan một tiếng, xác định an toàn, cả lũ cũng xuống theo tò mò.

Nhược Hàn đã không kịp lùi lại, cô không cử động được, bóng người tiến gần, cùng chiếc đèn pin rọi vào khuôn mặt đẹp đẽ trong mọi hoàn cảnh của cô...

" Hóa ra là một cô gái "

Hắn phán ra đồng thời cúi người rọi rõ hơn.

Cả đám thẫn thờ, nhìn không chớp, Nhược Hàn theo bản năng nhắm mắt lại vì ánh sáng quá mạnh.

Mà không biết bọn họ đều lập tức chìm vào cái đẹp.

" Lão Vương, Đó là một tuyệt sắc giai nhân, lần này thu hoạch không tệ "

Đám đàn em vui vẻ nhìn cô nói.

Lão Vương giờ mới định thần lại, lão dùng bàn tay nâng cằm cô lên quan sát rõ Hơn.

" Người đẹp, sao lại bị trói ở ngọn núi hoang vu này? "

Nhược Hàn đảo mắt nhìn quanh, cô nhận thấy nhiều ánh mắt đang chờ đợi mê mẩn nhìn cô .

"Lạc đường "

" Hả? "

Đồng bọn nhìn nhau, rồi lại nham hiểm nhìn cô một cách hứng thú.

" Có phải em trốn từ VV qua đây không? "

VV? Chính là nơi cô từng bị bắn qua cách đây không lâu.

" Hahaha.. Hôm nay đúng là ngày lành. Lão Vương ta thật tốt số "

Câu nói vừa dứt, cô lập tức bị hắn bế lên xe một cách bất lực, chỉ chờ vào vận may.

Chiếc xe nhanh chóng vào trong một khu nhà bằng gỗ kết hợp xây, khá rộng.

Xung quanh đều có rất nhiều người canh gác trông coi.

Đúng lúc cô bị kéo xuống xe là lúc những chiếc thùng to được di chuyển vào nhà trái.

" Mĩ nhân, ngoan ngoãn nghe lời"

Nhược Hàn bị bế sang một căn phòng trên cùng nhất.

Một căn phòng chỉ duy nhất một bộ bàn ghế gỗ.

" Lão Vương. Cô gái này quá đẹp,! "

" đúng là trời ban cho một mĩ nhân "

" Lão Vương, cần gì suy nghĩ, tối nay hành động nhanh "

Vương Long, nhìn cô không rời, ánh mắt mê muội, đắm say vào nhan sắc của cô, Lão đi quanh người cô mấy vòng.

" Da trắng, đẹp, nhất định không phải người bình thường "

" ít ra cũng là con gái của quí tộc "

Lão đưa tay chạm lên gò má trắng hồng, mềm mại của cô lại vô cùng thích thú hưng phấn.

," Đã thật, đúng là hôm nay là ngày tốt, hàng về thuận lợi, gặp mĩ nhân trên đường "

Lão đắc ý vui vẻ,.

" Người đẹp, ngoan ngoãn ở đây cùng ta thành một nhà hahaha "

Lão cười phá lên đầy ham muốn.

Nhược Hàn giờ mới để ý trên người hắn toàn hình xăm chằng chịt vô số hình xăm khác nhau.

Lão đưa tay, sờ nhẹ bàn chân cô, nhưnh lập tức bị kích thích mà bóp mạnh chân cô.

" Làn da mềm mại, trắng trẻo như thế này, bảo sao nhịn được "

" Ông muốn làm gì,? "

" Muốn làm gì không phải quá rõ sao? "

Nhược Hàn thấy ánh mắt đầy dục vọng, đầy ham muốn.

," Khoan... Ômg biết tại sao tôi lại bị ném trên núi không? "

," tao không cần biết. Tối nay tao sẽ hầu hạ thật tốt rồi ở đây sinh con đẻ cái cho tao "

"Lão đại, mới đó mà đã có vợ "

'"ha ha ha, "

Đám đàn em cười phá lên.

"không làm hỏng chuyện tốt của lão đại, chúng ta ra ngoài đợi. "

" Lão đại khi nào chán rồi nhớ để phần cho bọn em "

" Cút ra ngoài được rồi "

" Vâng vâng "
Dứt lời bọn kéo nhau ra ngoài đợi.

" Ông sẽ hối hận "

" Em nói xem "

" Tôi Từ nhỏ bị bệnh... Ba mẹ tôi sợ lây bệnh cho mấy đứa em nên đã vứt tôi trên núi, Những người từng động vào tôi đều bị lây bệnh một cách đáng sợ "

Nói ngang đây, cô khóc lóc cúi gằm mặt che đi.

" Chiêu này cũ rích rồi, dù như thế nào, tối nay em cũng không thoát khỏi tôi "

Lão vẫn cháy dục vọng bốc lửa nhìn cô.

" Được, nếu ông muốn đôi mắt bị biến dạng, hay là toan thân thể bị côn trùng ăn rồi sẽ bị thối rửa, ông cứ mạo hiểm "

" Nói xem, em bị bệnh gì? Đừng tưởng tôi dễ bị lừa , một cô gái đẹp như thế này, được tận hưởng khoái lạc, có chết cũng can tâm "

Lão bắt đầu không nhịn được, hai tay không kiềm chế nổi, mà bắt đầu sờ bàn chân cô lên,

Nhược Hàn giãy giụa, ra sức vùng vẫy.

Á.. Á...

Tiếng hét thất thanh lớn, khiến người ngoài phấn khích hơn.

" Lão đại hành động cũng nhanh đấy ".

" Phong Thiếu, ngài nghe thấy không? "

" Tiếng hét? "

Trong bóng tối tĩnh mịch , dáng người cao lớn đứng sừng sững, sau cây cổ thụ lớn, xung quanh là đám vệ sĩ đã được bao bọc bởi những chiếc áo chống đạn đen láy, mỗi người đều có sẵn hai khẩu súng hai bên túi cạnh eo.

" Chuẩn bị sẵn sàng cả rồi! Phong Thiếu "

Viêm Dạ Phong mang trên người một tông màu duy nhất chính là màu đen, đôi bốt đen dài hơn cổ chân, chiếc áo khoác kín cổ, với chiếc mũ lưỡi trai đen kéo sụp xuống che gần nửa khuôn mặt từ trên, khác hoàn toàn với phong cách lịch lãm của một vị tổng tài khí thế phi phàm, cao cao tại thượng.....


" Tránh ra "

Vương Long ra sức xé váy cô lên

" mỹ nhân, ta đang vui, đừng làm ta mất hứng "

...

" Định vị được vị trí của vũ khí chưa? "

" Phong Thiếu, vũ khí cách cổng bên trái 10 mét, nằm ở phòng thứ 3 cách đó 7 mét "

" Dương Tích, Xe đã sắp xếp ổn chưa? "...

" Ổn cả rồi, thưa sếp! Hàng sẽ được đưa ra theo cánh cửa bên trái của cổng chính, xe cách cổng đúng 3 mét ".

" Tốt! Hàng sẽ nghe theo Dương Tích, còn Vương Long, tôi sẽ báo thù cho Nguyên Văn "

" Phong Thiếu, sảnh chính nguy hiểm nhất, hay là... "

" không cần, tôi tự lo được, chia nhau ra hành động được rồi "

Dứt lời, Viêm Dạ Phong kéo sụp mũ xuống, rồi một thân tiến vào sảnh chính của khu căn cứ bên địch.

Sảnh chính cũng quan trọng đảm bảo an toàn cho thủ lĩnh nên được sắp xếp rất nhiều người.

Á...

Nhược Hàn dùng chân bị trói chặt, đá văng Vương Long Ra, khiến hắn hơi bực mình mà mạnh bạo,

Toạc..

Hắn xé váy lên tận đùi làm lộ ra đùi trắng tinh hấp dẫn của cô, hắn cũng cúi xuống hôn chân cô di chuyển lên trên.

Bụp..

Xẹt..

Tên canh cửa ngã xuống không một tiếng động nhẹ .

Viêm Dạ Phong thường rất hay dùng súng, nhưng kì lạ là lúc va chạm ẩu đả anh lại dùng dao hết sức điêu luyện và thuần thục, đặc biệt là khả năng di chuyển không tiếng động, giải quyết nhanh gọn, nhẹ nhàng.

Đây không hẳn là một môn võ thuật bình thường.

Không những vậy thân thủ lại vô cùng tốt mà chỉ bắt gặp ở trong những võ công của các tướng lĩnh thời phong kiến.

Nhanh chóng những người gác cửa đều lần lượt ngã xuống, chết vì bị cứa dao trên cổ.

Không kịp rên.

Ánh mắt của cậu đáng sợ hơn bao giờ hết, vô cùng sắc lạnh và đầy sát khí, mùi bạc hà ngào ngạt lan tỏa mát mẻ thanh khiết.

Tầng cao nhất của khu căn cứ ở là tầng 3, Viêm Dạ Phong không đi cầu thang, mà cậu leo trèo lên tường, bám lấy rồi nhảy lên như sát thủ, trước giờ mọi người đều biết đến một Viêm Dạ Phong chỉ biết cầm súng giỏi mà không thấy một Viêm Dạ Phong võ công giỏi giang,.

Xuất chúng!
...

Nào... Người đẹp...

Vương Long không chút nghe thấy tiếng động, mà chỉ đắm chìm vào sắc , hắn không được toại nguyện khi liên tục bị cô vùng vẫy, không thể kiềm chế hơn nữa, hắn đè mạnh cô xuống, bắt đầu hôn vào vành tai, di chuyển xuống cổ, hắn không kiên nhẫn tháo ra từng cúc áo sơ mi, mà hắn dùng tay xé mạnh.

Lập tức lộ ra chiếc áo ngực cùng với cổ trắng muốt, đầy kích thích với xương quai xanh quyến rũ, hắn thô bạo cúi xuống cổ cô, cảm giác ướt át kinh tởm xâm chiếm cổ cô đang di chuyển xuống, khiến cô chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn, cô nhìn thấy chiếc cung tên của thợ đi săn treo ngay tường mà vô lực không thể nào lấy để bắn chết tên lưu manh ghê tởm này
.
Hắn xé chiếc áo của hắn ra ném trên sàn, rồi lại định cúi đầu..
..

Một bóng người đột nhiên lăn vào từ cửa sổ xuống sàn không chút tiếng động mạnh, rất nhẹ.

Đập vào mắt cô là một sự ngỡ ngàng,
Một bàn chân rắn chắc đã đá văng tên Lưu manh kia ra khiến hắn bị đụng trúng tường mà phun ra máu, chỉ là một cú đá bình thường nhưng đủ sức khiến tên kia phải phun ra máu.

Quả là cô đã thấy

Nhưng không phải ở đây.

Nhược Hàn không hề biết, đôi mắt mình đã ướt đẫm từ lúc nào , cô nhận thức được sự thiếu thốn trên người, chiếc áo bị xé ra làm lộ chiếc áo nhỏ bên trong lố lăng, rồi đùi của cô cũng bị lộ ra một cách đáng xấu hổ.
.

Ngay lập tức, một chiếc áo khoác bao phủ lấy thân thể cô, che đi những phần hở hang, anh nhanh chóng cắt dây trói của cô ra, rồi kéo khóa áo khoác lên kín người.

Cô cảm nhận khuôn ngực rắn chắc đang ở ngay sau lưng cô.

Tên Vương Long vừa bị đá văng phun máu ban đầu đứng dậy chảng vảng nhưng lập tức nhận thức được người đối diện.

" Hóa ra là Phong Thiếu, thế nào, đàn em chết có buồn không? "

Hắn cố tình khích tướng, Nhưng điều đó không làm Viêm Dạ Phong bận tâm, cậu ngiêng đầu, nhìn cô, lạnh giọng " Ổn không? "

Nhược Hàn gật đầu, Cậu liền bế cô ra chỗ cách xa để cô an toàn.

" Xem ra, Ở tù cũng không phải cách "

" Vương Long tao, sớm muộn gì cũng sẽ trở về, hôn nay tao gây chiến với mày đã định sinh tử "

" Biết vậy là tốt "0

"Nhưng tao vẫn muốn thử, vì tao mang ơn Người khác, tao phải trả "

" Chó mà cũng có tư cách nghĩa khí? Nực cười "

Viêm Dạ Phong không chút lay động, mà bình thản đáp lại bằng thái độ kiêu ngạo không hề sợ hãi.

" Mày được lắm, hôm nay tao không chết thì mày chết "

" Không cần nói nhiều"

Viêm Dạ Phong , bỏ dao xuống, khi thấy đối thủ không có vũ khí, Anh muốn cái gì cũng phải thắng một cách quang minh chính đại.

Tên Vương Long, dù sao cũng là người giang hồ, nên thân thể rất khỏe mạnh, mặc dù phần mạnh là cậu, nhưng không thoát khỏi trúng một vài đòn.

Một vài tên đã nghe tiếng động mà chạy tới, tiếng súng vang khắp trong phòng đều chía về phía Viêm Dạ Phong, Anh vừa đối phó với Vương Long vừa phải tránh những viên đạn của mấy tên vây quanh.

Cuối cùng viêm Dạ Phong đẩy dao lên dùng làm vật đỡ đạn, tất cả mọi hành động đều thu vào mắt của cô, Cô tự nghĩ, nếu không phải là dao nhỏ là một thanh kiếm chắc chắn sẽ phù hợp hơn,

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.