Phế Thê Trùng Sinh

Chương 314: Chương </span></span>355-356



Chương 355. Phân biệt đối xử

Edit + beta: Iris

Quản Châm tức giận trầm mặt.

Thâm Tụng thấy hắn tuy đang rất tức giận, nhưng cũng không có ý đuổi người đi, không khỏi thở phào một hơi.

Ô Nhược muốn nói đỡ cho Hắc Tuyển Hành, lại bị Hắc Tuyển Hành dùng ánh mắt ngăn lại.

Bầu không khí ngưng trọng, những người khác cũng không tiện lên tiếng.

Ngay lúc Hắc Tuyển Hành muốn nói gì đó, đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt.

Xoảng một tiếng, bình hoa trên tường rớt xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Mọi người vội giữ chặt chén đũa trên bàn.

Sắc mặt Quản Châm hơi đổi, bước nhanh ra ngoài tòa nhà.

Mọi người liếc nhau, cũng đi theo ra bên ngoài.

Ban đêm ở Cốc Bốn Mùa rất đẹp, kể cả đại thụ hoa cỏ, hay là bầu trời, đều có rất nhiều đom đóm bay lượn, như thể hoa cỏ cây cối đều có thể tỏa sáng.

Đám Ô Nhược thấy người dân trong tộc ở xa xa cũng lục đục từ trong nhà chạy ra ngoài xem, liền hỏi: "Ông ngoại, đã xảy ra chuyện gì?"

Quản Châm nhỏ giọng nói: "Linh hồn của tổ tiên tỉnh lại."

Mọi người ngẩn ra.

"Là tổ tiên nguyền rủa Tử Linh Quốc sao?"

"Ừm."

Linh hồn dường như nghe thấy bọn họ nói, khi nghe thấy ba chữ Tử Linh Quốc, chấn động càng thêm mãnh liệt, trong phòng phát ra tiếng loảng xoảng liên hồi, là tiếng chén đũa bị rơi xuống đất.

Quản Châm giải thích: "Trước kia cũng thỉnh thoảng phát ra chấn động nhưng không mãnh liệt, dần dần, mọi người đều thành quen, nhưng đêm nay lại chấn động kịch liệt, chắc nàng cảm nhận được các ngươi đã đến."

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Vậy hiện tại chúng ta có nên đi bái kiến nàng không?"

"Chuyện này ta còn phải thương lượng với tộc trưởng mới được." Quản Châm đợi chấn động lắng xuống, xoay người trở lại phòng: "Trở về ăn cơm."

Trong phòng, hạ nhân đã quét các mảnh vỡ sạch sẽ, lại lấy chén đũa khác cho bọn họ rồi bưng đồ ăn lên bàn.

Quản Châm dường như rất thích đút cho Tiểu Tiểu ăn, cả bữa cơm, đều tự mình đút cơm cho chắt ngoại ăn: "Tiểu Nhược, con trai con một đứa thì ăn quá nhiều, một đứa lại ăn quá ít, haizz, Tiểu Tiểu ăn ít như vậy, có thể lớn lên không?"

Ô Nhược cười nói: "Tiểu Tiểu đã lớn lên rất nhiều rồi, đây đều là nhờ ông ngoại tìm pháp sư tới cầu phúc."

Cậu vẫn luôn cho rằng Tiểu Tiểu có thể lớn lên, tất cả đều là nhờ hấp thu linh lực của pháp sư.

Quản Châm mỉm cười vuốt v3 cái đầu nhỏ của Tiểu Tiểu: "Có thể lớn lên là tốt rồi, tối nay Tiểu Tiểu ngủ với ta."

Ô Nhược nhướng mày, phát hiện ông ngoại vô cùng thích Tiểu Tiểu.

Hắc Tuyển Dực nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Chắc chắn ông đang nghĩ, bà ngoại khi còn nhỏ có phải cũng đáng yêu giống Tiểu Tiểu hay không."

Y vừa nói xong, Quản Châm liền nói: "Không biết Oánh Nhiên khi còn nhỏ có phải cũng ngoan ngoãn đáng yêu như Tiểu Tiểu hay không?"

Ô Nhược bật cười, những người khác cũng cười ra tiếng, hiển nhiên mọi người đều nghe thấy lời Hắc Tuyển Dực nói.

Quản Châm buồn bực trừng mắt Hắc Tuyển Dực: "Tại sao con biết ta suy nghĩ cái gì? Con có thuật đọc tâm?"

Hắc Tuyển Dực lắc đầu: "Không có."

Ô Nhược tò mò: "Vậy tại sao ngươi biết suy nghĩ trong lòng ông ngoại?"

"Bởi vì mỗi lần ta nhìn Tiểu Tiểu, đều sẽ nghĩ ngươi khi còn nhỏ cũng đáng yêu giống như Tiểu Tiểu, mà ngươi lớn lên giống bà ngoại, ông ngoại nhìn thấy Tiểu Tiểu chắc chắn cũng sẽ tưởng tượng ra bà ngoại khi còn nhỏ."

Ô Nhược tức khắc có chút ngượng ngùng, thật ra mỗi lần cậu nhìn Đản Đản, cũng sẽ nghĩ như vậy.

Quản Châm hừ nhẹ.

"Ông cố ngoại." Tiểu Tiểu kêu một tiếng.

"Ta đây." Quản Châm vội đáp.

"Con ăn no rồi."

Quản Châm cẩn thận lau lau cái miệng nhỏ của bé, sau đó một tay xách Đản Đản đang ăn lửng dạ lên, thả xuống bàn: "Để ca ca chơi cùng con."

Đản Đản ấm ức nói: "Con chưa ăn no mà."

"Con đã ăn hết nửa cái bàn rồi mà còn muốn ăn nữa hả, mau đi chơi với đệ đệ đi."

Thâm Tụng nhỏ giọng nói: "Đúng là phân biệt đối xử."

Hắc Tuyển Hành mím môi cười.

Quản Châm ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Muốn sau khi giải trừ lời nguyền không bị biến mất, còn phải xem tổ tiên có tha thứ cho các ngươi hay không, chỉ khi nàng tha thứ cho các ngươi, các ngươi mới không bị biến mất."

Hắc Tuyển Hành không ngờ hắn sẽ nói phương pháp cho hắn, vội vàng cảm tạ: "Đa tạ tiền bối đã giải đáp."

Quản Châm hừ lạnh: "Ta đây cũng là vì Oánh Nhiên và đám Tiểu Nhược, nếu không phải bọn họ cũng thuộc Cựu tộc, ta còn lâu mới nói cho ngươi."

Hắc Tuyển Hành vẫn như cũ cảm tạ ông.

Bỗng nhiên, Cức Hi ngồi bên cạnh ông cầm chén đũa ném về phía Ô Nhược.

Sắc mặt Hắc Tuyển Dực thay đổi, lập tức giơ tay chặn lại chén đũa giúp Ô Nhược.

Dạ Ký vội vàng đánh ngất Cức Hi.

Quản Châm nhăn chặt mày: "Sao lại thế này?"

Ô Nhược kể lại những chuyện đã xảy ra với ông.

"Hắn thật là..." Quản Châm tức giận không chịu được, đứng dậy bắt mạch cho Cức Hi: "Có lẽ Thiên Trầm đã sử dụng Khống Hồn Chú."

"Khống Hồn Chú?" Mọi người đều chưa nghe nói đến bí thuật này.

"Đây là... Uầy, bỏ đi, các ngươi ở lại đây một thời gian, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết được tình hình ở đây, còn không bằng nói cho các ngươi mọi chuyện từ trước, để tránh các ngươi phạm sai lầm." Quản Châm liếc nhìn mọi người đang ngồi: "Nhưng mà, trước tiên các ngươi bắt buộc phải thề sẽ không nói ra bí mật về Bí Ẩn tộc và Cốc Bốn Mùa với người bên ngoài, rồi ta mới nói cho các ngươi."

Mọi người trong đại sảnh lập tức lập lời thề độc, sau khi lời thề được thành lập, trên người bọn họ lóe ra kim quang.

Mọi người chưa từng gặp loại tình huống này, nhìn nhau một cái: "Ánh sáng vừa rồi là sao?"

Quản Châm nói: "Khi lập lời thề ở đây, lời thề sẽ trở thành sự thật, không như ở bên ngoài, làm trái với lời thề cũng không bị trừng phạt."

Thâm Tụng kinh ngạc: "Thật sự sẽ thành sự thật sao?"

Quản Châm liếc cậu: "Ngươi hỏi Tiểu Nhược sẽ biết."

Ô Nhược gật đầu: "Mẹ ta cũng từng lập lời thề độc, nếu nàng muốn nói ra chuyện về nơi này, cho dù chỉ có một chữ, nàng cũng sẽ đau đớn đến hộc máu."

Quản Châm hừ lạnh: "Hộc máu chỉ là nhẹ, nếu nói thêm mấy chữ nữa thì sẽ nổ tan xác."

Thâm Tụng: "..."

Thật đáng sợ.

Dạ Ký hỏi: "Tiền bối, hiện tại ngươi có thể nói xem Khống Hồn Chú là thế nào chưa?"

"Đã nghe về Tu chân giới chưa?"

Mọi người: "!!!!!!"

"Khống Hồn Chú chính là pháp thuật của Tu chân giới."



Thâm Tụng và Hắc Tử Hà đồng thanh nói: "Có Tu chân giới thật sao?"

"Thật." Quản Châm chỉ vào phía bắc nói: "Trên tuyết sơn, có một nơi tiến vào Tu chân giới, đây là nơi tổ tiên chúng ta tình cờ phát hiện ra, vì tránh cho quá nhiều người xâm nhập vào Tu chân giới, chúng ta và các tu sĩ Tu chân giới đã ước định với nhau, giúp bọn họ bảo hộ nơi đó, mà bọn họ cách vài năm hoặc là mười mấy năm sẽ phái người đến dạy chúng ta pháp thuật, đưa chúng ta một ít tài liệu, hoặc là thu nhận vài người có duyên đến Tu chân giới học pháp thuật, mà người của chúng ta chỉ cần không sợ chết, thì có thể tùy ý ra vào Tu chân giới tìm các loại tài liệu."

Mọi người kinh ngạc không thốt nên lời.

"Thiên Trầm chính là học Khống Hồn Chú từ Tu chân giới, có thể khống chế thân thể của người khác từ xa, hoặc là tiến vào thân thể của đối phương, năng lực hành động có thể tương đương với bản thể, nhưng xét thấy tình trạng của bằng hữu ngươi, Khống Hồn Chú của Thiên Trầm còn chưa thuần thục lắm, nên mới xuất hiện tình trạng bằng hữu các ngươi lúc thì thanh tỉnh lúc thì bị khống chế."

Dạ Ký vội hỏi: "Có biện pháp giải chú không?"

"Ngoại trừ bản thân Thiên Trầm chủ động giải chú, hoặc là gϊếŧ chết Thiên Trầm ra, thì chỉ có tôn giả có cấp bậc Kim Đan trở lên ở Tu chân giới mới có thể giải chú."

Dạ Ký lập tức đứng lên: "Hiện tại Thiên Trầm ở đâu?"

U Diệp vội đè hắn lại: "Ngươi bây giờ đi tìm hắn khác nào tìm đường chết."

Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Quả thật là vậy."

Ô Nhược hỏi: "Ông ngoại, Thiên Trầm có phải đã trở lại Bí Ẩn tộc hay không?'

"Đúng vậy, trước tết Thượng Nguyên thì trở về, là tỷ tỷ hắn tự mình đi bắt hắn về, cũng là ta nói cho tỷ tỷ hắn là hắn đang ở Tử Linh Quốc."

Đáy mắt Ô Nhược hiện lên hàn quang: "Vậy hiện tại hắn ở đâu?"

"Tạm thời bị tỷ tỷ hắn nhốt trong nhà." Quản Châm thấy thần sắc cậu không đúng, lập tức cảnh cáo: "Các ngươi đừng có lại gây sự ở đây."

Ô Nhược trầm mặt gật đầu.

U Diệp hỏi: "Ông ngoại, hôm nay chúng ta đến động thị, thấy có vài vật phẩm cần dùng linh thạch để mua sắm, vậy linh thạch có phải là tiền của Tu chân giới không?"

"Đúng vậy." Quản Châm suy nghĩ rồi nói tiếp: "Với lại, các ngươi có thể đi vào đây cũng coi như là người có duyên, người có duyên đều có thể được đưa đến Tu chân giới học pháp thuật, không biết các ngươi có hứng thú đến Tu chân giới hay không?"

Mọi người nhất trí lắc đầu.

Quản Châm tò mò: "Rất nhiều người đều muốn đến Tu chân giới học pháp thuật, tại sao các ngươi đều không có hứng thú?"

Ô Nhược nói: "Con và Tuyển Dực hiện tại chỉ muốn giải lời nguyền, những thứ khác tạm thời không nghĩ đến."

Hắc Tuyển Hành nói: "Chúng ta cũng vậy."

Dạ Dực ôm Cức Hi nói: "Nếu có thể giải chú cho hắn, ta sẽ đi."

U Diệp cười lạnh: "Ta ở bên ngoài cũng được coi là nhân vật lợi hại, nhưng khi đến Tu chân giới thì lại khác, chắc chắn sẽ biến thành một con kiến vô danh, mặc người xâu xé."

Ô Trúc gật đầu tán đồng.

Quản Châm cười nói: "Không tồi, các ngươi cũng rất biết người biết ta, sau khi vào Tu chân giới, không chỉ các ngươi, ngay cả người ở đây đều sẽ như quả hồng mềm mặc người nắn bóp, hơn nữa, sau khi đi đến Tu chân giới còn phải kiểm tra, linh căn tốt mới được thu nhận."

Ô Nhược hỏi: "Linh căn là cái gì?"

"Không khác linh điền là mấy, cũng có phân ra tốt xấu, ví dụ như ta chính là lôi linh căn, xem như thượng phẩm, nếu chăm chỉ tu luyện trăm năm, trở thành tu sĩ Kim Đan cũng không thành vấn đề, các ngươi không đi đến Tu chân giới nên ta sẽ không giải thích tỉ mỉ."

"Lôi linh căn?" Ô Nhược nhớ đến Lôi Đình Thuật mà Quản Châm sử dụng lúc tỷ thí: "Lôi Đình Thuật mà ông ngoại sử dụng có phải có liên quan đến linh căn không?"

"Đúng vậy."

"Vậy con cũng là lôi linh căn hả?"

Quản Châm kinh ngạc nhìn cậu: "Con cũng dùng được Lôi Đình Thuật?"

"Vâng."

Quản Châm cười ha ha: "Làm tốt lắm."

"Lão thái gia thông gia, sao ông không hỏi xem vì sao con không đến Tu chân giới?" Hắc Tử Hà không nhịn được hỏi: "Ông không hỏi con, làm con có cảm giác mình bị ngó lơ."

Nàng thích mọi người đều chú ý đến nàng, giống như ánh mắt của tất cả mọi người đều bị kim quang lấp lánh trên người nàng hấp dẫn.

Quản Châm cạn lời: "Vậy vì sao con không đến Tu chân giới?"

Hắc Tử Hà lấy ra ngọc bội màu đỏ gỡ từ trên người nam nhân bạch y: "Con thích chủ nhân của ngọc bội này, con thề sẽ theo đuổi người này, nắm lấy người trong tay, nên con sẽ không đến Tu chân giới."

Hai mắt nàng sáng ngời, vẻ mặt thề nhất định phải theo đuổi được.

Khóe miệng Hắc Tuyển Dực giật giật.

Quản Châm ngơ ngác nhìn ngọc bội trong tay nàng, đột nhiên cười to, vỗ vai Hắc Tử Hà: "Làm tốt lắm, ta đặc biệt ủng hộ con, nếu con không biết theo đuổi người ta thế nào, cứ việc tới thỉnh giáo ta."

Mọi người: "..."

Chương 356. Quản Sách

*Quản Sách (管策): Sách trong sách lược, mưu kế.

Edit + beta: Iris

Khi đi vào giấc ngủ, Ô Nhược cảm giác xung quanh căn nhà có linh lực dao động, Thâm Tụng, Ô Trúc, Cức Hi và Hắc Tử Hà đều ăn cực phẩm thần linh đan mua ở động thị, hiện tại mỗi người đều ở trong phòng đả thông linh lực, những người khác cũng không muốn tụt lại phía sau, hiếm khi có cơ hội ở trong Cốc Bốn Mùa linh lực nồng đậm, mọi người đều ngồi trên giường khoanh chân tu luyện, chỉ có bọn nhỏ là ngủ khò từ sớm.

Sáng hôm sau, mọi người tinh thần phấn chấn đi ra ngoài phòng, Thâm Tụng, Cức Hi và Hắc Tử Hà đều thăng lên cửu giai, mặt không giấu nổi vẻ vui sướng.

Thâm Tụng cười to: "Ta còn tưởng phải đợi chục năm nữa, hoặc là cả đời này cũng không thể lên tới cửu giai."

Hắc Tử Hà cũng nói theo: "Ta cũng nghĩ rằng ta còn phải đợi mấy năm nữa mới lên được cửu giai."

Cức Hi không nói chuyện, thân thể lơ lửng trên không trung, bay tới bay lui, không cần nói lời nào cũng biết trong lòng hắn rất vui vẻ.

Dạ Ký nhìn hắn, cũng cong khóe môi.

Quản Châm ôm Tiểu Tiểu đi ra ngoài phòng: "Điều này cho thấy các ngươi có duyên với nơi này."

Ô Nhược nhìn Ô Trúc đi theo phía sau, cười nói: "Đại ca lên bát giai rồi?"

Ô Trúc khó giấu được vui mừng, cười gật đầu.

Hắc Tử Hà nhìn đám tiểu chất nhi, hỏi: "Bọn nhỏ có thể ăn cực phẩm thần linh đan không?"

Quản Châm nói: "Bọn nó còn nhỏ, không nên ăn đan dược quá sớm, hiện tại quan trọng nhất chính là nắm chắc những gì đã học."

"Chủ tử, có thể ăn sáng rồi." Lục tổng quản đi vào hậu viện nói.

"Được."

Mọi người ăn sáng xong, Quản Châm liền đi gặp tộc trưởng, chưa được bao lâu, người đã quay về.

Ô Nhược lập tức hỏi: "Ông ngoại, tộc trưởng nói thế nào?"

Quản Châm sầu não: "Tộc trưởng không nói gì hết, bảo các ngươi đợi ở trong tộc, trừ cửa vào Tu chân giới ở phía bắc không được đến, những nơi khác các ngươi có thể tùy ý ra vào."

Ô Nhược có chút sốt ruột: "Không nói khi nào có thể giải lời nguyền sao?"

"Không nói, đúng rồi, hắn còn nói con và bọn nhỏ có thể đến học viện học tập." Kỳ thật Quản Châm cũng sốt ruột, bây giờ ông chỉ hận không thể ngay lập tức giải lời nguyền rồi đi gặp Do Oánh Nhiên.

Ô Nhược: "..."

Dạ Ký hỏi: "Nếu thỉnh cầu tộc trưởng hỗ trợ kêu Thiên Trầm giải chú cho Tiểu Hi, hắn có hỗ trợ không?"

"Đây là ân oán giữa các ngươi, tộc trưởng sẽ không nhúng tay vào, người khác cũng vậy."

"Cho dù chúng ta có gϊếŧ Thiên Trầm, các ngươi cũng sẽ không xen vào?"

"Đúng vậy."

Hắc Tuyển Dực nghi hoặc: "Người Bí Ẩn tộc các ngươi sẽ không giúp tộc nhân của mình sao?"

Quản Châm trầm mặt nói: "Thiên Trầm thân là Thánh Tử, có được năng lực dự mộng, có thể biết trước tương lai, cũng có thể thay đổi tương lai, ở tộc chúng ta có quy định, người có được năng lực như vậy không được phép thay đổi tương lai, mà hắn biết rõ còn cố vi phạm, mọi người đương nhiên sẽ không giúp hắn, huống chi người hắn thương tổn cũng coi như là một nửa người cùng tộc. Các ngươi có thể xuống tay với hắn bất cứ lúc nào, nhưng tiền đề là không được phá hoại nơi này."



Nếu không phải ông là người cùng tộc với Thiên Trầm, ông đã sớm động thủ giải quyết người này.

Dạ Ký gật đầu: "Được."

"Nếu các ngươi cảm thấy trong nhà nhàm chán, có thể ra ngoài đi dạo."

Đám Ô Nhược nhìn nhau một cái, ra ngoài tòa nhà.

Thâm Tụng sốt ruột nói: "Chủ tử, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, cũng không thể ở đây mãi."

Tiên quả của bọn họ chỉ có thể giúp bọn họ duy trì một năm, hiện tại đã sắp qua một tháng rồi.

Hắc Tuyển Hành nhíu chặt mày: "Ta cho rằng tộc trưởng bảo chúng ta ở lại đây, chắc chắn có dụng ý, từ từ rồi tính tiếp."

Hắc Tuyển Dực cũng nói: "Ta cũng cảm thấy lý do giữ chúng ta ở lại tộc không hề đơn giản."

U Diệp nói: "Thay vì ở đây buồn rầu, sao không đi dạo quanh Cốc Bốn Mùa một lượt, sau này chưa chắc có cơ hội vào đây nữa."

Ô Trúc gật đầu: "Đúng vậy."

Đám Ô Nhược không thể giải lời nguyền, lại không tìm thấy Thánh Tử, chỉ có thể như U Diệp nói, đi dạo quanh Cốc Bốn Mùa một lượt.

Bọn họ không quen đường ở Cốc Bốn Mùa, không dám đi quá xa, chỉ dạo quanh những nơi có hộ gia đình ở.

Tộc dân trong cốc rất nhiều, có thể sánh với một quốc gia nhỏ, bọn họ rất hiếu khách, cũng rất thân thiện, bất kể đi đến nơi nào, đều sẽ có người mời bọn họ vào nhà ngồi chơi, đặc biệt nhiệt tình.

Cuối cùng, đám Ô Nhược đến học viện mà Quản Châm nhắc tới, được các tộc dân nhiệt tình giới thiệu, học viện được chia làm hai bộ phận, trong đó, một bộ phận là đám hậu bối kế thừa tiên lực của tiên nhân giống như Ô Nhược, trong đầu có được bí thuật quý hiếm, vì vậy số lượng cực kì ít, hơn một vạn người thì chỉ có mấy chục người được kế thừa tiên lực, bọn họ rất được đám hậu bối bình thường tôn trọng, địa vị ở học viện cũng khá cao.

Chương trình học của đám hậu bối kế thừa năng lực của tiên nhân rất nặng nề, những thứ cần học cũng vô cùng nhiều, bởi vì bọn họ là những người bảo vệ Bí Ẩn tộc trong tương lai, nên ngoài huyền thuật ra, còn phải học luyện đan và rèn pháp khí.

Đám Ô Nhược đi dạo một vòng trong học viện, phát hiện học viện ở đây không kém bất cứ một học viện nào của Tử Linh Quốc và Thiên Hành quốc, thư viện phong phú, có đủ tài liệu, ngay cả lò luyện đan cũng là đồ tốt nhất.

Ô Nhược thấy Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào thư viện, nghĩ thầm nếu có thể để con trai ở trong đó nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi, nhất định có thể đọc hết toàn bộ sách trong thư viện.

"Tiểu Nhược, có một cô nương nhìn chằm chằm ngươi." Hắc Tuyển Hành nói.

Ô Nhược lấy lại tinh thần: "Đâu?"

Hắc Tuyển Hành nhìn về phía cô nương bạch y đang dạy đám hậu bối học huyền thuật trong viện: "Chính là nàng."

Mọi người nhìn qua đó, cô nương bạch y lập tức quay đầu đi, tiếp tục dạy bọn nhỏ học.

Ô Nhược không nhìn thấy mặt nàng, nhưng có thể khẳng định không quen biết đối phương.

Ô Trúc nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nhược quen nàng sao?"

"Không quen, nhưng mà đệ đoán nàng rất có khả năng là tỷ tỷ của Thiên Trầm."

Dạ Ký lập tức đen mặt.

U Diệp lập tức cảnh cáo: "Ngươi đừng xúc động."

Dạ Ký gật đầu: "Ta biết, ta sẽ không làm xằng bậy."

Hắc Tuyển Hành nói: "Nàng lớn lên có chút giống với Thiên Trầm, hẳn là tỷ tỷ của Thiên Trầm."

Hắc Tuyển Dực nói: "Chúng ta đều không quen thuộc nơi này, hơn nữa còn là địa bàn của người khác, trước tiên vẫn là nên án binh bất động thì tốt hơn."

Ô Nhược nhìn nữ tử bạch y: "Ừm, chúng ta đi dạo chỗ khác."

Tới chiều, mọi người mới quay lại toà nhà của Quản Châm, sau đó, nhìn thấy một nam tử bạch y đứng dưới đại thụ phượng hoàng bên ngoài tòa nhà, nam tử bạch y quay lưng về phía bọn họ, lẳng lặng nhìn nơi xa, khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện thì quay đầu lại nhìn, nháy mắt, thời gian như đứng yên lại, mọi người đều bị khuôn mặt thanh nhã tuyệt mỹ của hắn thu hút, phảng phất như tiên nhân có thể phi thăng bất cứ lúc nào, cả người toát ra tiên khí ngút trời.

"Ngươi đã đến rồi." Hắc Tử Hà hưng phấn chạy đến trước mặt nam tử bạch y, sau đó, nói với Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược: "Đại ca đại tẩu, hắn chính là người mà muội nói."

Nam tử bạch y hơi sửng sốt, nhàn nhạt lịch sự gật đầu với đám Ô Nhược.

Ô Nhược nhỏ giọng nói với Hắc Tuyển Dực: "Nhị muội thật tinh mắt."

Hắc Tuyển Dực cũng cảm thấy nam nhân này cực kỳ hợp với muội tử nhà y, một người chói lóa bắt mắt, một người thanh nhã như thiên tiên, bổ sung cho nhau.

"Ta..." Nam tử bạch y chuyển mắt nhìn về phía cô nương trước mắt, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Hắc Tử Hà chặn lại: "Có gì muốn nói, chúng ta đi vào rồi nói, đúng rồi, ngươi tên gì? Dù sao cũng không thể để ta cứ gọi ngươi là 'này' được."

"Quản Sách." Quản Sách và Hắc Tử Hà đi vào đại sảnh.

Những người khác thức thời trở lại hậu viện.

"Ngươi cũng họ Quản? Ừm, Quản Sách, tên hay." Hắc Tử Hà vào phòng, rót cho Quản Sách một chén trà.

"Đa tạ." Quản Sách uống một ngụm trà, sau đó, từ trong không gian lấy ra chiếc vòng cổ mà Hắc Tử Hà đưa: "Cái này..."

"Vòng cổ này có phải rất đẹp không?" Hắc Tử Hà cười tủm tỉm cầm lấy nói: "Thật ra nó không phải vòng cổ, mà là một cái vòng tay dành cho nam tử đeo, mẹ ta nói nếu có ý trung nhân thì tặng cái này cho hắn, tự tay đeo lên cổ tay hắn."

Quản Sách hơi chau mày: "Ngươi trước nay đều thích ngắt lời người khác sao?"

Nụ cười của Hắc Tử Hà không giảm: "Ta biết ngươi tới đây là muốn từ chối ta, nên mới cố ý ngắt lời ngươi, như vậy thì có thể ở cùng ngươi thêm một chút."

Quản Sách ban đầu có chút không vui, nhưng thấy nàng thẳng thắn nói ra nguyên nhân, tia không vui trong lòng lập tức biến mất.

Hắc Tử Hà lấy vòng cổ về, đem ngọc bội màu đỏ trả lại cho hắn: "Có thể uống trà xong rồi hẵng đi không?"

Quản Sách nhận lại ngọc bội, do dự một chút, gật đầu.

Khóe miệng Hắc Tử Hà lập tức cong lên, cười càng tươi hơn, nhanh chóng rót đầy trà cho hắn: "Trà còn nóng, đợi lát nữa rồi uống."

Quản Sách nâng chén trà lên thổi.

Hắc Tử Hà phát hiện sau khi thích một người, ngay cả động tác thổi trà cũng cảm thấy đẹp.

Nàng nâng tay chống cằm, cười khanh khách nói: "Giới thiệu lại với ngươi một chút, ta tên là Hắc Tử Hà, là công chúa Tử Linh Quốc, đi cùng mấy người đại ca từ xa tới đây kiếm cách giải lời nguyền, ta thích màu vàng, bởi vì ta thấy nó xán lạn lóa mắt giống như mặt trời. Chắc ngươi cũng biết quốc gia chúng ta bị nguyền rủa, nên rất nhiều năm không thể thấy ánh nắng, ta nghe thấy người khác nói ánh nắng lóe sáng tựa như lá vàng dưới ánh nến, bắt đầu từ lúc đó ta liền thích màu vàng, ngươi nhìn xem, y phục trên người ta thêu rất nhiều lá vàng..."

Quản Sách tuy không nói chuyện, nhưng ánh mắt cũng nhìn xuống y phục nàng, hoa văn bên trên được thêu rất nhiều những lá vàng nhỏ, hết sức tinh mỹ, dưới ánh đèn tỏa ra kim quang lập loè bắt mắt.

Hắn từng nhìn thấy rất nhiều người như nàng, toàn thân trên dưới treo đầy vàng, khiến hắn cảm thấy tục không chịu nổi, nhưng người trước mắt lại không có cảm giác như vậy, dường như màu vàng tồn tại là để giành riêng cho nàng, người cũng lóng lánh như vàng.

Hắc Tử Hà cười hì hì xoay một vòng: "Có phải rất đẹp không? Hì hì, tuy mặt ngươi không có biểu cảm gì, nhưng ngươi không chuyển ánh mắt đi chứng tỏ ngươi không chán ghét, vậy thật tốt quá, ta còn lo ngươi không thích điểm này của ta."

Quản Sách: "..."

Hắc Tử Hà ngồi xuống tiếp tục nói: "Trong nhà ngoài ta ra, ta còn có năm huynh đệ tỷ muội, ta xếp thứ hai, linh lực của ta vốn chỉ mới bát giai, nhưng sau khi ăn cực phẩm thần linh đan của các ngươi, một đêm liền thăng lên cửu giai, đồ trong tộc các ngươi bán thật rẻ, người cũng rất lợi hại, vừa rồi ta và mấy người đại ca đi dạo một vòng ở chỗ này, phát hiện đa số mọi người đều đạt tới cửu giai. Đáng tiếc ở đây không phải Tử Linh Quốc, nếu không, đã mời ngươi đến ăn thử bánh hoa hạnh kim sắc do đầu bếp trong phủ ta làm, ta thích nhất ăn món điểm tâm này, hương vị tươi ngon, bảo đảm ngươi ăn xong sẽ muốn ăn nữa."

Nàng cũng không dám dính người quá lâu, thấy hắn uống gần hết trà cũng không rót thêm nữa, chỉ hỏi: "Quản Sách. Ngươi đang ở đâu?"

Quản Sách buông chén trà: "Phía sau sườn núi."

"Gần thế, ta rảnh rỗi sẽ đến tìm ngươi chơi."

Quản Sách đứng dậy nói: "Ta đi đây."

"Ở lại ăn cơm đi, được không?"

"Không được."

"Vậy ta tiễn ngươi ra ngoài." Hắc Tử Hà tiễn hắn ra cửa.

Quản Châm từ hậu viện đi ra, gặp bọn họ thì cong khóe môi.

Quản Sách rời đi, trực tiếp sử dụng khinh công bay lên trên núi.

Hắc Tử Hà nhìn theo hắn, hô: "Quản Sách, ta muốn nói với ngươi, động tác ngươi dùng khinh công với động tác uống trà đều rất đẹp, ta rất thích."

"..." Quản Sách mém ngã từ trên trời xuống.

Bọn Ô Nhược ngồi ở hậu viện nói chuyện phiếm, đột nhiên nghe thấy tiếng la của nàng, không khỏi bật cười.

°°°°°°°°°°

Đăng: 9/8/2022
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.