Phế Thê Trùng Sinh

Chương 302: Chương </span></span>329-331



Chương 329. Quả nhiên là vậy

Edit + beta: Iris

Ô Nhược đi vào điện công văn không còn bị thị vệ ngăn lại nữa, đi thẳng một đường vào đại điện của điện công văn, các đại thần đều an tĩnh xem công văn, gặp phải chuyện khó giải quyết thì mới cùng các đại thần khác thương thảo hoặc dò hỏi Hắc Tuyển Dực.

Thái giám canh giữ ngoài cửa, thấy Ô Nhược thì vội hô: "Thái Tử Phi đến."

Các đại thần ngẩng đầu lên, thấy Ô Nhược cầm hộp đồ ăn tiến vào, lần lượt đứng dậy: "Hạ quan gặp qua Thái Tử Phi."

Ô Nhược vội nói: "Các ngươi cứ làm việc của các ngươi, không cần để ý đến ta, đúng rồi, ta mang canh bổ đến cho mọi người, mọi người nghỉ ngơi một lát, uống chén canh rồi làm tiếp."

Hắc Tuyển Dực buông tấu chương trong tay xuống, xoa giữa mày, hỏi: "Giờ nào rồi?"

Ô Nhược nói: "Sắp đến giờ Hợi."

Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Đã trễ thế này rồi sao? Vậy mọi người uống canh xong thì trở về nghỉ ngơi đi."

Các đại thần thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm cảm tạ Ô Nhược tới đúng lúc, nếu không bọn họ thật sự phải mệt chết trong điện công văn.

Mọi người ăn canh xong đều lần lượt cáo lui.

Ô Nhược bưng chén canh cuối cùng lên, ngồi xuống cạnh Hắc Tuyển Dực: "Ngươi cũng uống chén canh, nghỉ ngơi một lát đi."

"Ừm." Hắc Tuyển Dực cầm chén canh, múc một muỗng canh thổi thổi.

Ô Nhược thừa dịp y ăn canh thì đánh giá điện công văn, toàn bộ đại điện ngoài vị trí ở giữa là bàn ghế để mọi người ngồi xử lý công văn ra, thì bốn phía đều là kệ sách, bên trên bày đầy sách và công văn, mà trên bàn của Hắc Tuyển Dực và các đại thần cũng chất đầy công văn và thư tín, gần như che lấp cả người, khó trách mọi người lại bận rộn như vậy.

"Mỗi ngày đều phải xem nhiều công văn như vậy, ta hẳn nên bảo ngự trù hầm nồi canh bổ mắt mới phải."

Hắc Tuyển Dực không phản đối, bọn họ ngày nào cũng dùng mắt quá độ, đúng thật là cần uống canh bổ mắt.

Ô Nhược chờ y uống gần hết chén canh rồi mới hỏi: "Ngươi có biết một nơi tên là Võ Huyền Các không?"

"Đương nhiên biết, bọn họ thường xuyên ra ngoài làm việc thiện." Hắc Tuyển Dực buông chén: "Các bá tánh đều nói các chủ Võ Huyền Các là đại thiện nhân, nhưng trong mắt ta, chưa chắc là thế."

"Sao lại nói như vậy?"

"Quy mô Võ Huyền Các rất lớn, khoảng chừng có đến hơn một vạn môn đồ, ngày thường ngoại trừ phái môn đồ đi nhận nhiệm vụ kiếm bạc ra, trong môn cũng chỉ có vài cửa hàng lớn, theo tình hình đó, bạc bọn họ kiếm được cũng không nhiều, nhưng lại sử dụng pháp khí thượng đẳng, đồng thời còn quyên góp tiền tài trợ giúp người, nếu bọn họ không ngầm đi làm thêm, có thể có nhiều bạc nuôi sống nhiều người như vậy sao?"

Ô Nhược nhíu mày: "Ý ngươi là bọn họ ngầm làm một vài việc thương thiên hại lý để kiếm bạc?"

"Có làm việc thương thiên hại lý hay không thì ta chưa chắc chắn lắm."

"Ngươi có từng điều tra bọn họ chưa?"

"Ta vẫn luôn phái người điều tra bọn họ, từng có mấy vụ đại án diệt tộc, ta hoài nghi là bọn họ làm, ngay cả việc cả nhà Dược thái y gặp nạn và bị diệt khẩu, ta cũng cảm thấy có khả năng là bọn họ làm, đáng tiếc thủ đoạn gây án của bọn họ quá cao minh, lần nào cũng xóa sạch tung tích gây án, ta thậm chí hoài nghi có đại thần đang âm thầm giải quyết hậu quả cho bọn họ."

"Vậy có phải ngươi đã hoài nghi vị đại thần nào đó giải quyết hậu quả cho bọn họ đúng không?"

"Ừm, nhưng không có chứng cứ, cũng không dễ động đến bọn họ, hơn nữa, ta còn muốn lợi dụng bọn họ để câu con cá lớn sau màn."

"Ngươi có thử dùng huyền thuật nào cùng loại với Ngôn Linh chi thuật để mê hoặc bọn họ, khiến bọn họ nói ra sự thật hay không?"

"Bọn họ làm việc cực kỳ cẩn thận, lần nào làm xong nhiệm vụ cũng bị tẩy não, quên sạch những gì mà mình từng làm." Hắc Tuyển Dực nghi hoặc liếc cậu một cái: "Sao ngươi đột nhiên hỏi về Võ Huyền Các?"

"Chuyện là thế này..." Ô Nhược kể lại chuyện hôm nay Dạ Ký nhìn thấy năm đứa trẻ với y: "Thủ Lao nói năm đứa trẻ đó là môn đồ Võ Huyền Các. Nghe ngươi nói xong, ta càng chắc chắn năm đứa trẻ đó là vì gϊếŧ người nên mới lên lôi đài, theo như lời Dạ Ký nói, rất có khả năng bọn họ cùng một đám với người khống chế thuật sư lục giai mưu sát bọn nhỏ."

Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Vậy ta phải điều thêm nhân thủ điều tra việc này mới được."

"Đúng rồi, còn có một việc nữa." Ô Nhược kể lại chuyện Pi Pi gặp được Vô Câu: "Ta thấy Thánh Đế Thiên Thánh Quốc không có hảo tâm. Thậm chí Thánh Đế rất có khả năng là muốn giúp Cựu tộc đối phó chúng ta, đoạt lại ngôi vị hoàng đế."

"Có lẽ vậy." Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Hắn tự mình đến Tử Linh Quốc, mục đích hẳn không chỉ đơn giản là giải lời nguyền."

"Vậy ngươi cảm thấy bọn họ còn có mục đích gì?"

"Tạm thời không đoán được, nhưng chúng ta cũng phải phòng bị trước, từ mai trở đi, ta bảo Nhị muội gia tăng luyện binh."

Ô Nhược kinh ngạc nói: "Nhị muội phụ trách luyện binh?"

"Ừm, nàng chưởng quản Binh Bộ, đôi khi phụ trách hỗ trợ luyện binh."

Ô Nhược: "..."

Thật khó tưởng tượng nổi, Hắc Tử Hà thích mặc một thân kim quang lấp lánh vậy mà lại chưởng quản Binh Bộ.

"Nếu nàng luyện binh, vậy có phải sẽ mặc áo giáp không, nếu vậy, áo giáp của nàng hẳn là làm bằng vàng."

Hắc Tuyển Dực cười khẽ: "Nàng quả thật có một bộ áo giáp làm bằng vàng."

Ô Nhược cạn lời: "Quả nhiên là vậy."

"Cũng trễ rồi, chúng ta hồi cung nghỉ ngơi." Hắc Tuyển Dực kéo Ô Nhược đứng lên.

Ô Nhược nói: "Chúng ta ở lại điện công văn nghỉ ngơi đi, như vậy có thể tiết kiệm thời gian đi đường, để ngươi ngủ thêm được nửa canh giờ."

Đại điện Kim Lân là nơi chúng quan viên thượng triều, cách điện công văn không xa, nhưng lại cách Hành Tinh Cung khá xa, đi đi lại lại cũng tốn khá nhiều thời gian, còn không bằng ở lại để Hắc Tuyển Dực nghỉ ngơi nhiều hơn chút.

Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược vào căn phòng mà y thường nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ, ôm người đi ngủ. Vừa đến giờ Dần thì lại dậy thượng triều.

Ô Nhược cũng dậy theo, trở lại Hành Tinh Cung ngủ thêm chút nữa, đến giờ Mẹo mới dậy hẳn, ăn sáng cùng bọn nhỏ, sau đó đọc sách, học huyền thuật, buổi chiều sẽ bớt thời giờ đi thăm Hắc Tuyển Chiếu.

Hiện tại Hắc Tuyển Chiếu đã điều dưỡng hơn một tháng, thân thể ngày càng khỏe lên, sắc mặt hồng nhuận trở lại, hơn nữa, đã có thể xuống giường đi lại, không cần Ô Nhược phải đến bắt mạch kiểm tra thân thể mỗi ngày.

Chỉ là bây giờ thời tiết rét lạnh, không thể ra khỏi phòng hứng gió lạnh được.

Mấy ngày sau đó, mỗi đêm Ô Nhược đều mang canh bổ đến điện công văn thăm Hắc Tuyển Dực, các đại thần vừa thấy cậu tới thì như thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn tới giải cứu bọn họ thoát khỏi bể khổ, có thể về phòng nghỉ ngơi sớm hơn một chút.

Tới ngày cuối cùng của tháng, Lão Hắc lại tới đưa sổ sách và ngân phiếu cho Ô Nhược.

Ô Nhược trực tiếp mở sổ sách ra đưa cho Tiểu Tiểu xem.

Lão Hắc ngồi một bên cười hì hì nói: "Hiện giờ sinh ý của tiệm tạp hóa nhất hào ngày càng tốt, nếu không phải mặt tiền cửa hiệu ở Biên thành đắt đỏ, ta còn muốn mua thêm vài mặt tiền cửa hiệu cho gia, nếu không cửa hàng cứ đông đúc đến mức mọi người còn chẳng có chỗ đứng."

Ô Nhược suy nghĩ nói: "Phía sau tiệm tạp hóa nhất hào không phải có một tiểu viện sao? Cứ xây nó thành cửa hàng dược liệu, sau đó sửa lại tiệm tạp hóa nhất hào, xây thành mười tầng, đúng rồi, nhớ là mỗi một tầng phải chừa lại một chỗ nhỏ làm nhà xí và phòng tiếp khách, tầng mười thì làm giống khách đi3m, chia thành nhiều phòng nhỏ để mọi người nghỉ ngơi."

"Mười tầng?" Lão Hắc kinh ngạc mở to mắt: "Ngoài bảo tháp ra, ta chưa từng thấy mặt tiền cửa hiệu nào cao như vậy. Liệu có cao quá hay không? Hơn nữa, mặt tiền cửa hiệu hiện tại của chúng ta xem như là nhà cũ, nếu còn xây cao thêm rất có thể sẽ sập."

Ô Nhược cong môi: "Không đâu, chỉ cần ta bày trận pháp và dán linh phù, nó sừng sững trăm năm cũng không thành vấn đề."

Lão Hắc an tâm cười: "Được, sau khi về, ta sẽ tìm thợ tới xây."

"Ngươi trả cho thợ nhiều bạc một chút, bảo bọn họ mau chóng xây xong, với lại vật liệu xây dựng đều phải tốt nhất."

"Không thành vấn đề."

Ô Nhược cúi đầu hỏi Tiểu Tiểu: "Xem xong rồi sao?"

Tiểu Tiểu gật đầu: "Đều đúng hết."

Lão Hắc khen: "Tiểu Tiểu điện hạ thật lợi hại, nếu không có ngươi ở đây, chỉ sợ mỗi ngày gia đều phải vùi đầu xem sổ sách rồi."

Tiểu Tiểu nhe răng cười với hắn.

"Đúng rồi." Lão Hắc nhìn về phía Ô Nhược: "Tuyển Hành đại nhân kêu ta truyền lời cho ngươi."

Ô Nhược giật mình: "Tại sao hắn lại kêu ngươi truyền lời?"

"Tối qua hắn đến tiệm tạp hóa nhất hào mua đồ thì gặp ta, thấy tiểu nhị trong tiệm gọi ta là đại chưởng quầy, hắn liền đoán tiệm tạp hóa nhất hào là cửa hàng của ngươi."

Biển hiệu của tiệm tạp hóa nhất hào là tự tay Đế Quân viết, lại có cả con dấu của Đế Quân, hơn nữa cửa hàng còn bán linh phù của các quốc gia khác, lại có Lão Hắc làm đại chưởng quầy, Tuyển Hành muốn đoán được cũng phải.

Ô Nhược cẩn thận hỏi: "Ngươi xác định hắn là Tuyển Hành đại nhân không?"

Hiện nay người Cựu tộc đều biết thân phận của cậu, khó bảo đảm sẽ không có người dịch dung thành bộ dáng của Tuyển Hành tới dụ cậu ra ngoài.

"Ta đã thẩm tra đối chiếu thân phận của hắn, ngay cả chuyện của Bàng đại gia ở khách điếm tầng mười tám, hắn đều biết rõ, nên ta có thể chắc chắn là hắn."

"Vậy hắn nói gì?"

"Hắn muốn hẹn ngươi tối mai gặp mặt ở tiệm tạp hóa nhất hào, không biết ngươi có thể đến hay không."

Ô Nhược nghe địa điểm gặp mặt liền khẳng định đối phương là Tuyển Hành, nếu đổi lại là người muốn hại cậu, nhất định sẽ không ngu ngốc hẹn gặp ở tiệm tạp hóa nhất hào, dù sao thì toàn bộ người của tiệm tạp hóa nhất hào đều là người của cậu, hơn nữa đối diện chính là nha môn, ai ngốc mới đến đó đả thương cậu: "Được, tối mai nếu hắn đến sớm hơn ta, ngươi đưa hắn tới phòng của ngươi, chuẩn bị một bàn rượu với đồ ăn ngon."

"Được." Lão Hắc cười tủm tỉm, chuyển ánh mắt ra bên ngoài: "Gia, ta muốn ra hậu viện thăm Phất Thu."

Ô Nhược cười: "Nàng đồng ý ở bên ngươi chưa?"

Vẻ mặt Lão Hắc lập tức ỉu xìu: "Ta nói cho nàng chuyện khi còn ở Thiên Hành Quốc xong, nàng lập tức từ chối ta, nhưng ta không muốn bỏ cuộc sớm như vậy."

"Nếu thực sự thích thì phải nỗ lực nhiều hơn, ta tin rồi sẽ có một ngày, ngươi có thể đả động được nàng."

"Ừm, ta đi trước đây."

Lão Hắc rời khỏi đại điện, đến hậu viện, sau đó, nhìn thấy Niệm Hạ ở tiểu viện cách vách cũng đi về phía hậu viện.

Thân phận của Niệm Hạ ở trong cung rất xấu hổ, trong mắt những người không biết chuyện, nàng là nữ nhân từng sinh con cho Thái Tử, theo lý mà nói mọi người phải tôn kính nàng, nhưng Thái Tử không thừa nhận thân phận của nàng. Hơn nữa, đối với những người trong Hành Tinh Cung có quen biết Niệm Hạ mà nói, Niệm Hạ chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân thân phận thấp hèn mà thôi, nên địa vị nửa vời rất dễ làm người ta lơ đi sự tồn tại của nàng.

Niệm Hạ đi vào hậu viện, quen cửa quen nẻo tìm được phòng của Phất Thu.

Phất Thu đang thêu hoa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy là Niệm Hạ, lại cúi đầu tiếp tục thêu hoa.

"Phất Thu, ngươi vẫn còn ở đây." Niệm Hạ đánh giá xung quanh, cười lạnh: "Thiếu đi cái giường của ta, phòng này thật đúng là rộng rãi hơn nhiều."

Phất Thu làm như không nghe thấy lời nàng, nghiêm túc thêu ti lụa trên tay.

Chương 330. Muốn gϊếŧ ngươi



Edit + beta: Iris

Niệm Hạ đi đến trước kệ đựng bảo vật, cầm một cái bình phú quý ngũ sắc nói: "Thái Tử đối với ngươi thật đúng là không tồi, trong phòng không chỉ có thêm một cái kệ đựng bảo vật, còn bày nhiều đồ quý báu như vậy, có thể thấy, ngươi lại thăng phẩm cấp, đúng là làm người ta hâm mộ không thôi."

Nhưng giọng điệu của nàng lại để lộ ra chua chát và đố kỵ, ngay sau đó, nàng cười nhạo một tiếng: "Đáng tiếc, phẩm cấp có cao đến đâu, cũng không cao bằng ta, ít nhất ta cũng sinh được một đứa con cho Thái Tử, hơn nữa còn là con trai, sau này, à không, hiện tại ngươi gặp ta còn phải hành lễ, Phất Thu cô cô, ta nói có đúng không?"

Đương nhiên, hiện tại nàng cũng sẽ không thỏa mãn chỉ vì được một cung nữ hành lễ với nàng, sau này nếu con trai nàng kế thừa tước vị Thái Tử hoặc là ngôi vị Hoàng Đế, nàng muốn toàn bộ người trong hoàng cung đều phải quỳ lạy nàng.

Niệm Hạ thấy Phất Thu vẫn luôn cúi đầu thêu hoa không nói gì, căm giận cắn môi dưới, thứ nô tỳ hạ tiện này dựa vào cái gì mà dám làm lơ nàng, nàng nắm chặt bình phú quý ngũ sắc trong tay, bỗng thả lỏng tay, bình hoa rơi xuống, loảng xoảng một tiếng, bình hoa trân quý vỡ tan tành.

Phất Thu ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản nhìn nàng.

"A..." Niệm Hạ rên nhỏ một tiếng: "Xin lỗi, không phải ta cố ý."

Tuy nhiên, giọng nàng không hề có ý xin lỗi, mà trong mắt còn mang theo ý cười đắc ý.

Phất Thu bình tĩnh nói: "Đây là bình phú quý ngũ sắc Đế Quân ban thưởng cho ta, ngươi làm vỡ nó, tương đương với tội đại bất kính với Đế Quân."

Sắc mặt Niệm Hạ trắng bệch, nhưng cũng khôi phục lại bình thường rất nhanh: "Ta là mẫu thân của Lương Đông điện hạ, Đế Quân sẽ không vì một cái bình bị vỡ mà trách tội ta, với lại, hiện tại trong phòng cũng chỉ có hai người chúng ta, ta chỉ cần nói với người khác là ngươi đập vỡ bình hoa, đến lúc đó, người mà Đế Quân muốn truy cứu chính là ngươi."

Phất Thu nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Mẫu thân của Lương Đông điện hạ? Nhưng ngươi và Lương Đông điện hạ lớn lên một chút cũng không giống nhau."

Niệm Hạ nghe vậy, khuôn mặt hiện lên một chút hoảng loạn: "Phất Thu, ngươi nói lời này là có ý gì?"

Phất Thu không để ý tới nàng, buông bộ đồ thêu, đứng lên.

Niệm Hạ vội chạy ra đằng trước, giang hai tay ngăn nàng lại: "Ngươi nói rõ ràng cho ta."

Phất Thu nhìn khuôn mặt hoảng loạn của nàng: "Chính là ngươi và Lương Đông điện hạ lớn lên một chút cũng không giống nhau, còn có ý gì khác nữa sao?”

"Hắn là con trai của ta, sao có thể không giống ta." Niệm Hạ tức giận nói: "Ngươi nhìn môi và lông mày của nó giống ta như đúc, Phất Thu, ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ bảo Thái Tử điện hạ trị tội ngươi."

Phất Thu cười lạnh: "Ngươi tiến cung hơn hai tháng, Thái Tử đến liếc cũng không thèm liếc ngươi một cái, ngươi có bản lĩnh gì bảo hắn trị tội ta? Đúng rồi, nể tình chúng ta đã từng làm việc cùng nhau, ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi về sau đừng có đem cái thân phận mẫu thân của Lương Đông điện hạ đi khoe khoang khắp nơi nữa, như vậy sẽ chỉ càng làm cho mọi người thêm xem thường ngươi thôi. Hiện tại ngươi chỉ cần cẩn thận nhìn một cái sẽ phát hiện, toàn bộ hoàng cung căn bản không có ai thèm để ý đến ngươi, bởi vì mọi người đều làm lơ sự tồn tại của ngươi, thậm chí là thân phận của ngươi ở trong mắt chúng ta còn không bằng một nô ɭệ, nên ngươi cũng đừng quá coi trọng mình."

"Ngươi..." Niệm Hạ tức giận, nâng tay phải lên, còn chưa hạ xuống thì đã bị người bắt lấy.

Phất Thu nhìn về phía người bắt lấy cánh tay Niệm Hạ, sửng sốt: "Lão Hắc."

Lão Hắc đẩy Niệm Hạ ra, cười lạnh nói: "Vừa nãy ta đứng ở cửa nhìn thấy rõ ràng là chính ngươi cố ý ném bình hoa xuống đất, nếu ta nói chuyện này cho Đế Quân, Đế Quân chắc chắn sẽ trị tội ngươi."

"Các ngươi, các ngươi khinh người quá đáng." Niệm Hạ tức muốn hộc máu đá Lão Hắc một cái.

"Ai da — —" Lão Hắc té xuống đất: "Ngươi dám đá ta, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là cánh tay phải đắc lực của Thái Tử Phi, nếu ta nói chuyện này với Thái Tử Phi, chắc chắn hắn sẽ đuổi ngươi khỏi cung."

Niệm Hạ ngẩn ra, cuống quít xoay người chạy mất.

"Lão Hắc, ngươi không sao chứ?" Phất Thu vội đỡ Lão Hắc dậy.

Lão Hắc cười hì hì: "Vừa nãy ta cố ý giả vờ té để hù nàng thôi, còn ngươi thì sao, có sao không? Có bị nàng làm bị thương không?”

Phất Thu thở phào nhẹ nhõm: "Ta không sao."

Lão Hắc chỉ chỉ cái bình vỡ trên mặt đất: "Cái này làm sao bây giờ? Đế Quân thật sự sẽ trách tội ngươi sao?"

Phất Thu bật cười: "Lúc nãy ta lừa nàng thôi."

"Lừa nàng?"

"Đúng, thật ra cái bình hoa này là ta mua ở hàng vỉa hè bên ngoài về bày chơi, Niệm Hạ từ trước đến nay không hiểu gì về mấy vật này, cho rằng vật nào đẹp thì rất đáng giá."

"Vậy là tốt rồi." Lão Hắc khó hiểu: "Nhưng sao nàng lại chạy tới đây gây khó dễ ngươi? Trước kia ngươi từng đắc tội nàng sao?"

Phất Thu lắc đầu: "Trước kia Thái Tử thường thích sai ta bưng nước pha trà hoặc là bảo ta ở lại bên người hầu hạ hắn, nên Niệm Hạ liền ngộ nhận là Thái Tử thích ta, thiên vị ta, dần dần nàng sinh ra ghen ghét, sau này bất kể làm gì cũng nhằm vào ta, hiện nay nàng mang theo con của Thái Tử điện hạ trở về, đương nhiên phải tìm cơ hội diễu võ dương oai với ta."

"Lòng ghen ghét của nữ nhân này thật ghê gớm, về sau ngươi cách xa nàng một chút, ta lo một khi nàng lên cơn ghen ghét thì cái gì cũng dám làm, giống như vừa rồi, nàng còn muốn ra tay đánh ngươi."

Phất Thu hơi mỉm cười: "Ta biết rồi."

Nụ cười của nàng như đóa ngọc lan màu trắng dịu dàng tinh khiết, làm Lão Hắc không khỏi si mê, trước khi nàng phát hiện ra, hắn vội vàng lấy lại tinh thần hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi vì sao ngươi lại nói Lương Đông điện hạ lớn lên một chút cũng không giống nàng?"

"Ta cố ý chọc giận nàng, nhưng dung mạo của Lương Đông điện hạ quả thật không giống nàng, ngay cả tính tình cũng không giống, ta cực kỳ hoài nghi nàng làm sao có thể nuôi ra được một đứa nhỏ hiếu thuận nghe lời như vậy." Phất Thu nghi hoặc nhìn hắn: "Lão Hắc, ngươi tới hậu viện có việc gì sao?"

"Ta đến thăm ngươi." Lão Hắc lấy một cái hộp nhỏ trong tay áo ra: "Ta nghe nói ngươi thích viết chữ, nên mua cho ngươi một chiếc bút lông sói thượng đẳng, đảm bảo ngươi sẽ viết ra được những nét chữ tuyệt đẹp, ta còn có việc, không hàn huyên với ngươi thêm nữa."

Hắn biết nàng sẽ từ chối, nên thừa dịp nàng còn chưa kịp phản ứng, vội vàng rời khỏi phòng.

Phất Thu cạn lời đứng tại chỗ.

Lão Hắc rời khỏi hậu viện, lại về đại điện, Ô Nhược đang thảo luận huyền thuật cùng Tiểu Tiểu, thấy hắn trở về, kỳ quái nói: "Sao trở lại sớm vậy, không phải là Phất Thu từ chối gặp ngươi đấy chứ?"

“Đương nhiên không phải, tài mạo song tuyệt, dáng vẻ bất phàm, phong lưu tiêu sái giống ta..."

Ô Nhược ngắt lời hắn: "Lão Hắc, da mặt ngươi càng lúc càng dày, nói những lời trái lương tâm như vậy mà có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh như vậy."

Lão Hắc cười hắc hắc.

"Nói đi, ngươi trở lại là có chuyện gì?"

Lão Hắc vội khom người nói nhỏ bên tai cậu.

Sau khi nghe xong, Ô Nhược cau mày: "Ngươi chắc chứ?"

"Ta lưu lạc bên ngoài nhiều năm, vì kiếm ăn mà nhìn thấu ấm lạnh nhân gian, càng hiểu được nhìn mặt đoán ý, nên tuyệt đối không sai."

"Được, ta sẽ phái người đi điều tra chuyện này."

"Gia, ta về Biên thành trước."

"Ừm, tối mai nhớ chuẩn bị rượu và thức ăn ngon."

Lão Hắc đi rồi, Ô Nhược gọi Tứ Thất vào, nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tai hắn.

Tứ Thất gật đầu, xoay người rời khỏi đại điện.

Ô Nhược tiếp tục thảo luận huyền thuật cùng Tiểu Tiểu.

Tối hôm sau, Ô Nhược đeo mặt nạ đi tới tiệm tạp hóa nhất hào.

Lão Hắc đưa cậu tới phòng hắn.

Ô Nhược vừa vào cửa liền thấy Tuyển Hành đơn độc ngồi trên ghế uống rượu giải sầu.

"Hai vị gia ở đây từ từ ăn, nếu có cần gì thì kêu một tiếng, tiểu nhân chờ ở bên ngoài." Lão Hắc đóng cửa phòng lại.

Ô Nhược đứng ở cửa, đối diện với Tuyển Hành.

Qua hồi lâu, Tuyển Hành mới kêu cậu đến ngồi xuống: "Sao ngươi lại đeo mặt nạ?"

Ô Nhược vừa ngồi xuống vừa tháo mặt nạ ra: "Ta lo bị người Cựu tộc nhìn thấy ngươi và ta ở cùng nhau, làm ngươi sau này sẽ gặp khó khăn."

Tuyển Hành cười nhẹ: "Ngươi suy nghĩ thật chu đáo."

"Ngươi thì sao? Lần này sao chỉ có mình ngươi tới? Thâm Tụng và Trọng Dung công tử đâu?"

Tuyển Hành nhấp nhẹ một ngụm rượu, nói: "Ta lo bọn họ sẽ tiết lộ hành tung của ngươi nên không gọi bọn họ đi cùng."

Ô Nhược mỉm cười: "Ngươi cũng suy nghĩ rất chu đáo."

Tuyển Hành thất thần khi nhìn nụ cười tuyệt mỹ của cậu.

Ô Nhược rót một ly rượu cho mình: "Về sau muốn tìm ta, thì cứ tới đây nói với Lão Hắc một tiếng."

"Vậy có phải chúng ta nên có ám hiệu gì đó hay không? Ta sợ có người sẽ giả mạo chúng ta."

Ô Nhược cười tươi hơn: "Ta cũng nghĩ nên lấy một cái, ám hiệu chính là một câu bất kỳ của chúng ta vào lần gặp mặt trước, cứ vậy, ám hiệu có thể tùy ý biến động."

"Ý kiến hay." Tuyển Hành cầm chén rượu chạm cốc với cậu, sau đó, uống một hơi cạn sạch: "Ngươi có thể nói cho ta chuyện của Thánh Tử không?"

Ô Nhược cũng không giấu giếm: "Hắn tên thật là Thiên Trầm, là Thánh Tử Bí Ẩn tộc."

"Hắn là người Bí Ẩn tộc?" Tuyển Hành đã biết thân phận thật sự của Ô Nhược, cảm thấy hết sức kỳ quái: "Các ngươi cũng coi như là cùng tộc, vì sao lại gϊếŧ ngươi? Không phải ngươi vẫn luôn sống ở bên ngoài tộc sao? Tại sao lại trêu đến hắn? Chẳng lẽ hắn không muốn để ngươi giải lời nguyền giúp Tử Linh Quốc?"

"Ta chưa từng trêu chọc hắn, cũng không biết rốt cuộc sao lại thế, nhưng mà, ông ngoại ta nói có thể là hắn bị dự mộng quấy rối."

Tuyển Hành khó hiểu: "Dự mộng?"

"Nói là chỉ cần người được lựa chọn làm Thánh Tử và Thánh Nữ thì có thể mơ thấy tương lai, có lẽ ở trong mộng của hắn, ta đã làm gì hắn nên mới khiến hắn hận không thể gϊếŧ chết ta."

Tuyển Hành nhíu chặt mày: "Vì một giấc mộng mà muốn gϊếŧ ngươi, có phải hoang đường quá rồi không?”

Ô Nhược lẩm bẩm nói: "Mới đầu ta cũng thấy hoang đường..."

Nhưng cậu là một người trọng sinh, sau khi biết ai là kẻ thù của mình, cậu đều muốn mau chóng giải quyết bọn họ, nên có chút hiểu được vì sao Thánh Tử lại làm vậy.

Tuyển Hành hỏi: "Ngươi biết hắn trông thế nào không?"

"Không biết, mỗi lần gặp hắn, hắn không phải đeo mặt nạ thì là đội mũ có rèm." Ô Nhược híp mắt: "Nhưng hắn là hậu đại tiên nhân, diện mạo hẳn là không tệ."

"Ừm, con cháu đời sau của tiên nhân, trên phương diện dung mạo đều xuất chúng hơn so với người bình thường." Tuyển Hành suy nghĩ: "Nếu diện mạo không tệ, hơn nữa lại còn bên cạnh Do Tuyền Huỳnh..."

Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một bóng người.

Ô Nhược thấy sắc mặt hắn hơi ngưng trọng, ánh mắt chợt lóe, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tuyển Hành lấy lại tinh thần: "Chờ sau khi trở về, ta sẽ giúp ngươi tra xem, thời gian này ngươi cũng đừng ra ngoài nhiều, phụ thân ta, bọn họ..."



Nói tới đây, hắn ngừng lại, rót cho mình một chén rượu, uống một ngụm rồi mới nói tiếp: "Muốn gϊếŧ ngươi."

Ô Nhược hỏi: "Trải qua việc Do Tuyền Huỳnh, bọn họ hẳn là đã biết ngươi có tiếp xúc với ta đi? Phụ thân ngươi có gây khó dễ ngươi không?"

Chương 331. Thần kỳ đến vậy

Edit + beta: Iris

Tuyển Hành nghĩ đến phụ thân mình, đáy mắt hiện lên tia châm chọc nhanh đến không thể thấy được: "Chỉ là bị giáo huấn một trận thôi."

Trưa hôm đó, khi biết được thân phận thật sự của Ô Nhược, hắn và Thâm Tụng đã bị phụ thân gọi vào chủ trạch dò hỏi chuyện hắn và Ô Nhược quen biết nhau như thế nào, sau đó thì bị răn dạy một trận, nói hắn là đồ ngu, vậy mà lại không phát hiện ra thân phận của Ô Nhược, làm lãng phí biết bao nhiêu cơ hội tốt để gϊếŧ chết Ô Nhược.

Điều đáng châm chọc nhất chính là các huynh đệ tỷ muội của hắn đều nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, giở mọi thủ đoạn muốn hạ bệ hắn khỏi danh hiệu thiếu chủ, để bản thân được thượng vị.

Thế nên hắn rất hâm mộ những người có gia đình hòa thuận, giống như Hắc Tuyển Dực, thân là Thái Tử, rõ ràng cũng ngồi ở địa vị cao cao tại thượng, nhưng huynh đệ tỷ muội của y lại ủng hộ y vô điều kiện.

Tuy Tuyển Hành chỉ thờ ơ nói một câu đơn giản, nhưng Ô Nhược vẫn hiểu được tình cảnh của hắn, nhưng hắn đã không muốn nói thì cậu cũng không tiện hỏi nhiều.

Cậu gắp một miếng thịt cho hắn: "Đừng chỉ uống rượu mãi, ăn chút đồ ăn đi."

"Ừm. Tuyển Hành gắp thịt cho vào miệng, nuốt xuống rồi hỏi: "Thái Tử thật sự không để ý chuyện ngươi tiếp tục lui tới với ta sao?"

"Đương nhiên là thật, hắn rất tán thưởng ngươi, nói ngươi có tài năng đức độ, ta nghe xong còn cảm thấy ghen tị nữa là, ta chưa từng thấy hắn khen ai như vậy cả."

Tuyển Hành thấp giọng cười, nhìn vẻ mặt thần thái xán lạn của Ô Nhược mỗi khi nhắc tới Hắc Tuyển Dực, vừa hấp dẫn hắn, lại vừa khiến lòng hắn khó chịu: "Thái Tử quá khen, so với năng lực của Thái Tử, ta tự thấy hổ thẹn không bằng, nhớ lúc Thái Tử vừa tiếp nhận sự vụ trong tay Đế Quân, chẳng qua cũng vừa đến tuổi vũ tượng*, nhưng khi xử lý sự vụ lại là sấm rền gió cuốn, đối xử với bá tánh càng là săn sóc có thừa, nếu không phải hai tộc chúng ta đối địch, nói không chừng có thể trở thành hảo bằng hữu."

*Tuổi vũ tượng: là thời kỳ bay nhảy, khoảng tầm 15 ~ 20 tuổi.

Ô Nhược phát hiện Tuyển Hành không có thành kiến lớn đối với hoàng thất: "Các ngươi ngay cả nói chuyện cũng giống nhau."

Tuyển Hành ngạc nhiên hỏi: "Nói giống nhau cái gì?"

Đáy mắt Tuyển Hành hiện lên kinh ngạc, không ngờ Thái Tử cũng có suy nghĩ muốn làm bằng hữu với hắn.

"Hình như ngươi rất bất ngờ?" Ô Nhược cười khẽ: "Kỳ thật Tuyển Dực không bài xích Cựu tộc như ngươi tưởng, nhưng hắn có thù hận rất lớn với những người gϊếŧ thân nhân của hắn, nếu không, nói không chừng có thể hòa thuận sống chung với Cựu tộc."

Tuyển Hành tự giễu nói: "Khi chúng ta gϊếŧ thân nhân của hắn, đồng thời, thân nhân của hắn cũng đã gϊếŧ người Cựu tộc chúng ta, muốn chung sống hoà bình rất khó."

Ô Nhược mỉm cười: "Hiếm khi chúng ta có dịp ngồi chung với nhau, không nói mấy chuyện không vui này nữa."

Tuyển Hành gật đầu: "Còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, hoàng thất trị khỏi chứng Khuyết Dương bằng cách nào? Nếu chuyện này không thể nói ra ngoài, ngươi không cần trả lời ta cũng được."

Danh y hắn mời về, từ sau khi nghe thấy có người trị khỏi chứng Khuyết Dương thì vẫn luôn vùi đầu nghiên cứu, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp, vì vậy mấy ngày nay hắn vẫn luôn rất tò mò, hoàng tộc trị khỏi chứng Khuyết Dương như thế nào.

"Không có gì không thể nói cả, huống chi ngươi cũng là một lòng muốn trị khỏi cho bọn nhỏ ở Đồng Trấn." Ô Nhược gắp một miếng đồ ăn: "Đầu tiên là cần phải điều trị khỏi lục phủ ngũ tạng đã bị hỏng, khi gần khôi phục hoàn toàn thì cần chuẩn bị sẵn máu mới có thể dung hợp với máu cũ bị hỏng, hơn nữa phải không bị bất cứ căn bệnh nào khác, chờ đến khi nội tạng hoàn toàn hồi phục, lập tức rút hết máu xấu ra rồi truyền máu mới đã chuẩn bị sẵn vào trong cơ thể."

Tuyển Hành nhíu mày: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"

"Đơn giản?" Ô Nhược cười lạnh: "Máu của người mắc chứng Khuyết Dương đều bị hoại tử, có thể nhanh chóng phá hủy nội tạng khó khăn lắm mới điều dưỡng tốt lên được một chút, tương đương với kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nên cần phải tăng phân lượng dược liệu điều dưỡng nội tạng lên gấp mấy lần, nhưng người mắc chứng Khuyết Dương, không, ngay cả đối phương là một người bình thường cũng sẽ chịu không nổi dược tính mạnh như vậy. Còn nữa, càng tiếp tục điều dưỡng về sau, liều lượng của dược liệu sẽ càng tăng thêm một phần, người bệnh sẽ ngày càng thống khổ, thậm chí là đau đến chết, cuối cùng đến cả ăn uống cũng khó khăn, động một ngón tay cũng không còn sức, chỉ có thể nằm trên giường thở một cách khó nhọc, mà người bệnh đến cả thở thôi cũng thấy thống khổ, căn bản không phải người mắc chứng Khuyết Dương nào cũng có thể chịu đựng được, đây cũng là lí do vì sao Đế Quân lại ra thông cáo, bảo người bệnh phải rèn luyện thể chất nhiều hơn."

"Vậy có khác gì không thể trị liệu đâu?"

"Dù sao thì vẫn tốt hơn là không có biện pháp trị liệu chứng Khuyết Dương, không phải sao? Nhưng bây giờ còn chưa tính là đã trị khỏi hoàn toàn, còn cần quan sát thêm nửa năm nữa, nếu không bị tái phát thì mới chân chính xem như đã khỏi."

Tuyển Hành gật đầu: “Sao ngươi lại rành như vậy? Khi các thái y trị liệu chứng Khuyết Dương, ngươi cũng ở đó sao?"

Ô Nhược uống ngụm rượu, đạm nhiên nói: "Người là do ta trị khỏi, đương nhiên rành rồi."

Tuyển Hành giật mình nhìn cậu: "Ngươi trị khỏi?"

"Ừm, lúc ấy ta nói ý tưởng của ta cho thái y, thái y lại không đành lòng nhìn lục đệ của ta thống khổ, liều lượng của dược liệu quá ôn hòa dẫn tới điều trị nội tạng mới vừa có khởi sắc lại bị máu xấu phá hư, đành phải để ta tới trị liệu."

Tuyển Hành cười nói: "Từ giây phút thấy ngươi dùng cổ trùng cứu đứa trẻ về từ cõi chết, ta đã có một loại cảm giác mãnh liệt, cảm thấy ngươi có thể trị khỏi chứng Khuyết Dương, quả nhiên ngươi thật sự đã trị khỏi bệnh này."

Ô Nhược ôm quyền nói giỡn: "Đa ta Tuyển Hành đại nhân coi trọng ta như vậy."

Tuyển Hành rót cho cậu chén rượu: "Chắc là ngươi vẫn đang nghĩ cách, cố gắng giúp người bệnh không còn thống khổ trong quá trình trị liệu đúng không?"

"Ừm." Ô Nhược cau mày: "Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể xuống tay ở trên phương diện dược liệu, chỉ có dược liệu tốt hơn nữa mới có thể điều trị khỏi lục phủ ngũ tạng trong khoảng thời gian ngắn."

"Vậy hiện tại ngươi đã nghĩ ra dùng dược liệu gì chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa, nhưng ta đã nhờ tiểu nhi tử của ta giúp nghiên cứu sách dược liệu của tất cả các quốc gia, tin rằng không lâu sau, nó có thể nghiên cứu ra."

Tuyển Hành nghi hoặc: "Tiểu nhi tử của ngươi? Đản Đản sao?"

Hắn từng nghe nói Ô Nhược và Thái Tử có hai con trai, chỉ là không biết Đản Đản là đứa lớn hay nhỏ.

"Đản Đản là đại nhi tử của ta, ta còn có một tiểu nhi tử gọi là Tiểu Tiểu."

Tuyển Hành lại kinh ngạc: "Đản Đản mới hai tuổi, vậy Tiểu Tiểu chẳng phải là nhỏ hơn nữa sao? Nó có thể đọc hiểu y thư hả?"

Nhắc tới con trai, Ô Nhược đắc ý nói: "Tiểu nhi tử của ta cực kỳ lợi hại, không những có năng lực đã gặp qua là không quên và đọc nhanh như gió, mà còn học cái gì cũng nhanh, tính tình lại ngoan ngoãn, mọi người đều không nỡ nói nặng lời với nó, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng dịu dàng hơn."

"Lợi hại như vậy?" Tuyển Hành hỏi: "Tiểu nhi tử của ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?"

"Khoảng bốn tháng."

Tuyển Hành: "..."

Ô Nhược phì cười: "Có phải bị dọa rồi không?"

"Đúng là bị dọa một chút, đứa nhỏ bốn tháng tuổi vậy mà lại có thể đọc hiểu y thư, không hổ là đứa nhỏ do Tam Thất Thạch hóa thành."

"Nếu dựa theo quá trình nuôi lớn một đứa trẻ bình thường để nuôi lớn Đản Đản và Tiểu Tiểu mà nói, Tiểu Tiểu hiện tại còn đang phải quấn tã, nhưng nó là Tam Thất Thạch, sau khi uống linh nãi là có thể lớn lên thành một đứa trẻ hai tuổi trong một đêm."

"Thần kỳ đến vậy."

Ô Nhược tán gẫu cùng Tuyển Hành, nói vài chuyện về bọn nhỏ, cho tới giờ Hợi, hai người mới rời tiệm tạp hóa nhất hào.

Tuyển Hành trở lại Đồng Trấn, dung mạo tuấn tú lập tức hiện lên vẻ mất mát nồng đậm, khi ngồi ăn cùng Ô Nhược, rõ ràng muốn hiểu thêm về cậu nhiều hơn, nhưng khi thấy cậu mặt mày hớn hở kể về chuyện của cậu cùng Thái Tử và con trai, tim như bị người dùng tay nhéo thật mạnh, khó chịu muốn chết.

Nếu — —

Nếu hắn gặp Ô Nhược sớm hơn Thái Tử một chút thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tuyển Hành trầm xuống, cho dù có gặp được Ô Nhược sớm hơn Thái Tử một chút, hoặc là lưỡng tình tương duyệt cùng Ô Nhược thì lại thế nào, bọn họ cũng không thể nào được người nhà chúc phúc như Thái Tử, hắn cũng không chắc có thể bảo hộ được Ô Nhược và người nhà Ô Nhược, bởi vì bên người hắn đa số đều là người không hy vọng giải lời nguyền.

"Chủ tử về rồi, thật quá tốt." Thâm Tụng vội vàng chạy tới.

Tuyển Hành chau mày: "Có việc gì sao?"

"Lão chủ tử tới."

"Phụ thân ta?"

"Ừm." Thâm Tụng nhỏ giọng nói: "Sắc mặt lão chủ tử không tốt lắm."

Tuyển Hành lạnh mặt hỏi: "Hắn ở đâu?"

"Hắn ở trong phòng ngươi."

Tuyển Hành cất bước đi về phía tiểu viện mà hắn ở, vừa vào phòng, hắn liền thấy phụ thân Hắc Đồ đang trầm mặt nhìn hắn hỏi: "Đi đâu? Tại sao ngay cả Thâm Tụng cũng không dẫn theo?"

Tuyển Hành nhàn nhạt nói: "Tùy tiện đi dạo chút thôi."

Ầm một tiếng, Hắc Đồ lạnh mặt đặt mạnh chén trà lên bàn: "Ngươi đã có thời gian đi dạo một chút, thì sao không dành chút thời gian học hỏi đám đại ca ngươi, làm những việc có ích cho gia tộc đi."

"Ta hiện tại đang làm những việc có ích cho gia tộc."

Hắc Đồ châm chọc: "Vậy ngươi nói xem, ngươi đã làm được chuyện tốt gì đem lại ích lợi cho gia tộc?"

Tuyển Hành không nói gì.

"Chính ngươi cũng nói không được đúng không?" Hắc Đồ hừ lạnh: "Trong lòng ngươi cho rằng, chỉ cần trợ giúp người mắc chứng Khuyết Dương và các bá tánh nghèo khổ chính là làm việc có ích cho gia tộc, nhưng trong mắt ta, tất cả những chuyện này đều là vô ích, phí tâm phí sức không nói, còn ném đi một đống bạc, ngươi có nhiều bạc không cần dùng đến như vậy, còn không bằng đưa cho đám con cháu trong gia tộc mua thêm vài món pháp khí lợi hại đi."

Tuyển Hành mím môi không đáp lời.

Hắc Đồ tức muốn chết, nhưng cũng không thể làm gì hắn, đành phải nén giận đổi đề tài: "Ta tới đây để nói cho ngươi biết, Do gia và ta dự tính sang năm mới sẽ chọn ra ngày lành, cũng chính là mùng hai tháng hai để ngươi và Do Tuyền Huỳnh thành thân, hai tháng này ngươi chuẩn bị cho kỹ, thời gian tới ngươi đừng có gây thêm rắc rối nào cho ta nữa."

Tuyển Hành trầm mặt nói: "Ta sẽ không thành thân cùng Do Tuyền Huỳnh."

Hắc Đồ giận dữ: "Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta?"

"Ta không chỉ không thành thân cùng nàng, mà còn muốn giải trừ hôn ước với nàng."

"Ngươi đang muốn làm phản đúng không? Ngươi cẩn thận ta đá ngươi khỏi vị trí thiếu chủ."

Hắc Đồ nổi trận lôi đình, giơ tay phải lên, khi tay chuẩn bị giáng xuống mặt Tuyển Hành, Thâm Tụng vội vọt vào chắn trước mặt Tuyển Hành: "Lão chủ tử đừng nóng giận, chủ tử chỉ là tâm tình không tốt nên mới chọc ngài tức giận."

"Mỗi lần gặp hắn, có lần nào là ta không bị chọc tức, chẳng lẽ lần nào cũng tâm tình không tốt?"

Thâm Tụng cười gượng một tiếng: "Lão chủ tử, cũng đã trễ rồi, có phải ngài nên trở về nghỉ ngơi rồi không?"

Hắc Đồ cũng không tiện đánh con trai trước mặt thuộc hạ, lạnh mặt nói: "Ngươi trông chừng hắn cho ta, với lại giúp hắn chuẩn bị sính lễ."

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."

Thâm Tụng vội vàng tiễn hắn ra ngoài.

Tuyển Hành nhìn bóng lưng Hắc Đồ rời đi, trong mắt toàn là châm chọc, thật cho rằng hắn coi trọng chức vị thiếu chủ lắm sao?

Hắn cầm vò rượu đặt trên tủ, ngồi xuống ghế, rót cho mình một chén rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.

°°°°°°°°°°

Đăng 16/7/2022
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.