Phế Thê Trùng Sinh

Chương 194: Lông ở đâu



Edit + beta: Iris

Sắp xếp chuyện gác đêm xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

Ô Nhược trở lại phòng, lập tức hỏi: "Tuyển Dực, cái chết của Đế Quân liên quan đến ngươi phải không?"

Hắc Tuyển Dực nhận chén trà từ Thi Nguyên, nhấp một ngụm, hỏi: "Vì sao ngươi nghĩ nó liên quan đến ta?"

"Bởi vì ngươi vừa kêu tứ đệ vạch trần chuyện Ô gia cấu kết với Linh Kỳ quốc bằng cách nhận tội, ngay sau đó Đế Quân liền băng hà, giống như có người cố ý khơi mào tranh đấu giữa Thái Tử và nhị hoàng tử vậy."

Hắc Tuyển Dực đặt chén trà xuống, ôm người vào lòng: "Ngươi đoán đúng, là ta làm."

Ô Nhược kinh ngạc nhìn y: "Ngươi thật sự phái người gϊếŧ Đế Quân?"

"Ta không phái người gϊếŧ hắn, ta chỉ khiến người khác nguyền rủa hắn, ngươi còn nhớ cái đêm ta đến Ô gia gϊếŧ Ô Úy Tuyết không? Bởi vì có đại trận nên ta không vào được, ta liền tiện đường đến hoàng cung lấy sợi tóc của Đế Quân để phòng trường hợp bất ngờ."


"Ý ngươi là, ngươi và Ô Thần Tử gieo cùng một lời nguyền? Khiến Đế Quân tử vong trước thời hạn? Không đúng a, ba cái lời nguyền này không cách nào đoán được ngày tử vong mà." Không biết Ô Nhược nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên mở to mắt nhìn Hắc Tuyển Dực: "Không lẽ đến cả lông ở chỗ đó mà ngươi cũng dám lấy?"

Cậu không thể nào tưởng tượng nổi, nam nhân nhà cậu lại cởϊ qυầи Đế Quân ra để lấy sợi lông.

Đôi mắt đen nhánh của Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười, làm bộ không hiểu: "Lông ở đâu cơ?"

Ô Nhược thở phì phò trừng mắt y: "Ngươi nói xem?"

Hắc Tuyển Dực không ngừng trêu chọc cậu: "Chỉ có chỗ kia là chưa động tới."

"Vậy ngươi nguyền rủa hắn thế nào, rồi tìm được tế sư ở đâu nguyền rủa Đế Quân?"

"Ngươi còn nhớ hôm ở Liên Hoa tự, ta có nói từng gặp hai nam tế sư không, trong đó có một người bị nguyền rủa nên chết đi, còn một người khác thì được ta cứu giúp, nên hắn thề sống chết trung thành với ta."


Ô Nhược nghi hoặc: "Sao ta chưa từng gặp người này?"

"Hắn không có ở đây, hiện tại đang bảo vệ thuyền của chúng ta."

"Bảo vệ thuyền?" Ô Nhược nhớ ra Hắc Tuyển Dực có nói, tộc của y ở bên kia đại dương, phải ngồi thuyền rời khỏi Thiên Hành quốc, có nghĩa là y có thuyền cập ở bờ biển Thiên Hành quốc.

"Đúng vậy, sau khi ta lấy đi lông tóc của Đế Quân thì đưa cho Quỷ tộc, giao lại cho hắn, kêu hắn nghĩ biện pháp có thể nguyền rủa Đế Quân thêm lần nữa mà không cần phải hy sinh tánh mạng, hên là Đế Quân đã trúng lời nguyền rất sâu rồi, không cần phải lấy lông tóc từ đầu đến chân, cũng không cần phải hy sinh tánh mạng mà vẫn có thể nguyền rủa thành công." Hắc Tuyển Dực lấy một hoàng phù hình người từ ống tay áo ra, bên trên có viết sinh thần bát tự của người nào đó: "Đây là phù chú hắn đưa cho ta, chỉ cần hủy nó, Đế Quân sẽ chết ngay lập tức."


Ô Nhược cầm lấy hoàng phù hình người, trên đó bị rách một lỗ: "Ngươi làm rách nó?"

Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Ừ, bây giờ Đế Quân đang bị Ô Thần Tử uy hiếp, cho dù chúng ta có vạch trần chuyện Ô Thần Tử cấu kết với Linh Kỳ quốc cũng vô dụng, ngược lại sẽ khiến Đế Quân lấy tội danh vu hãm để xử phạt chúng ta."

Đế Quân chết, Thái Tử sẽ thượng vị, Ô Thần Tử không còn cách nào khác, buộc phải tạo phản.

Ô Nhược thấy hoàng phù hình người đã hết tác dụng, liền đốt nó: "Vậy ngươi bắt đầu điều tra chuyện Ô Thần Tử cấu kết từ khi nào?"

"Từ lúc Ô Úy Tuyết hại ngươi hôn mê ấy, ta vẫn luôn điều tra chuyện Ô gia, tra một hồi lại phát hiện Ô Thần Tử có lui tới với người Linh Kỳ quốc."

Ô Nhược: "..."

Sớm như vậy đã tra rồi á.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng rầm rầm ồn ào.
"Xảy ra chuyện gì?" Ô Nhược đứng lên, đi đến cửa phòng: "Hình như truyền đến từ ngoài phủ."

Thi Hựu nói: "Phu nhân, để tiểu nhân ra ngoài phủ xem thử."

"Được."

Không lâu sau Thi Hựu vào báo: "Phu nhân, bên ngoài có một đội hơn mười vạn (100.000) thuật sư từ bốn phương tám hướng xông đến tấn công Hoàng Đô Thành, hiện tại cách nơi này khoảng năm mươi dặm, ngày mai sẽ đến Hoàng Đô Thành. Bá tánh trong thành đều sợ hãi, muốn thừa dịp đội ngũ kia chưa đến mà rời khỏi Hoàng Đô Thành, nhưng bây giờ trong thành đang giới nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi, nên hiện tại các bá tánh đang làm rần rần trên phố."

"Đội ngũ hơn mười vạn thuật sư?" Ô Nhược nhíu mày: "Nơi nào có nhiều thuật sư như vậy? Chẳng lẽ người Ô gia tung tin giả để người trong thành náo loạn, nhân cơ hội đó trốn ra ngoài thành?"
Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: "Cũng có thể tin này là thật, Ô Thần Tử dã tâm bừng bừng, chiêu mộ nhiều thuật sư từ sớm cũng không có gì kỳ lạ, nói không chừng còn có một phần là thuật sư Linh Kỳ quốc phái tới."

Y vuốt tóc Ô Nhược: "Những chuyện này không đến lượt chúng ta lo, chúng ta chỉ cần tự bảo vệ tốt bản thân là được, với lại nên nghĩ xem nên làm thế nào để dẫn cha mẹ ra khỏi thành an toàn, còn lại chúng ta sẽ lên kế hoạch khác."

Ô Nhược hiểu y đang ám chỉ tính đối phó với đám Ô Thần Tử như thế nào.

Ngày đầu tiên của quốc tang, mọi người đều yên bình chìm trong bầu không khí đau thương, khủng hoảng, tới ngày thứ hai, không khí ngày càng khẩn trương, các bá tánh dường như cảm nhận được không khí bất thường, đều đóng cửa không ra ngoài.

Ô Hi và những người khác biết là phải rời khỏi Hoàng Đô Thành, sáng sớm đã chuẩn bị tay nải, đến đại sảnh ngồi chờ.
Ô Tiền Thanh lo lắng nói: "Nếu bây giờ chúng ta đi, có thể sẽ mất liên hệ hoàn toàn với mẫu thân và những người khác."

Vào ngày năm mới, ông có phái người tặng lễ cho mấy người Mục Tú Uyển, lúc đó mới biết được bọn họ đã không còn ở Hoàng Đô Thành, điều này ông cảm thấy ông không xứng làm con trai của bọn họ, nhưng điều khiến ông cảm thấy kỳ lạ là vì sao bọn họ rời đi mà không thông tri một tiếng nào, cũng không phái người tới báo là sẽ dọn đến đâu, chẳng lẽ bọn họ tàn nhẫn như vậy, ghét bỏ ông đến vậy?

Ô Nhược yên lặng nhìn Ô Tiền Thanh, trong lòng lại thầm thấy may mắn đã diệt trừ đám người Mục Tú Uyển, nếu không với tính tình của cha cậu, ông sẽ không mặc kệ mẫu thân của mình.

Ô Trúc an ủi ông: "Cha đừng lo, nào sắp xếp ổn thỏa, chúng ta lại phái người hỏi thăm tin tức của tổ mẫu."
Quản Đồng nhìn Ô Hi: "Con có nói với sư phụ là chúng ta sẽ rời khỏi đây chưa?"

Ô Hi gật đầu: "Con đã viết thư cho sư phụ nói là sẽ rời Hoàng Đô Thành một đoạn thời gian, sau này sẽ đến thăm lão nhân gia."

"Hì hì, ngươi ném hụt rồi." Bên ngoài truyền đến tiếng cười vui vẻ, nháy mắt đánh tan bầu không khí ưu sầu trong đại sảnh.

Ô Hi nhìn ra ngoài cửa, Đản Đản đang chơi ném tuyết với Cức Hi, nàng không khỏi bật cười: "Thật hâm mộ Đản Đản có thể vô ưu vô tư lự như vậy, không biết chuyện gì hết, thấy chúng ta chuẩn bị tay nải thì tưởng chúng ta muốn dẫn nó đi du sơn ngoạn thủy."

"Các ngươi xem như là đi du sơn ngoạn thủy cũng được." Hắc Tuyển Đường cười nói: "Chờ rời khỏi Hoàng Đô Thành, các ngươi có thể vừa đi vừa chơi."

Ô Hi tò mò nhìn hắn: "Sau khi rời khỏi đây, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đến cái thôn nhỏ ở bờ biển sẽ có người tiếp ứng, các ngươi chơi thì chơi nhưng nhất định phải đến đó trước tháng tư."

Ô Nhược nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Ngươi định dẫn cha mẹ ta đến tộc các ngươi?"

Vậy cậu không cần lo lắng nên sắp xếp cho cha mẹ ở đâu rồi.

Hắc Tuyển Dực khẽ ừ một tiếng: "Người nhà hai nhà cũng nên gặp nhau một lần."

Ô Hi mở to mắt: "Đến tộc Dực ca hả? Dực ca, tộc các ngươi ở đâu? Chơi vui không?"

Hắc Tuyển Đường nói: "Muội đến đó sẽ biết thôi."

Quản Đồng hơi nhíu mày: "Đến đó có làm phiền người nhà các con không?"

Thật ra bà cũng muốn gặp mặt cha mẹ Hắc Tuyển Dực một lần, xem bọn họ có tiếp nhận một tức phụ là nam hay không.

"Đương nhiên là không rồi, lúc con đi, cha mẹ có dặn khi về tốt nhất là dẫn theo mọi người về gặp mặt."
Quản Đồng yên tâm.

Ô Trúc nghi hoặc: "Tuyển Đường, lúc nãy ngươi nói muốn chúng ta đến bờ biển trước tháng tư, ý ngươi là chúng ta phải tách ra sao?"

"Chúng ta sẽ đưa các ngươi rời đi trước, sau đó sẽ hội hợp lại."

Ô Tiền Thanh đoán có thể là Ô Nhược sẽ ở lại giúp Thái Tử, nên dặn dò: "Vậy các con phải cẩn thận, đừng để bị thương."

Ô Nhược gật đầu: "Dạ."

Người nhà có thể bồi cậu đi gặp cha mẹ Hắc Tuyển Dực cũng khiến cậu yên tâm hơn, tuy rằng Hắc Tuyển Dực đã đảm bảo người nhà y sẽ tiếp nhận cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy không yên tâm, cảm thấy Hắc Tuyển Dực chỉ đang an ủi cậu thôi.

"Chủ tử, phu nhân, nhị hoàng tử dẫn theo một đám người xông vào hoàng cung." Hắc Dương bỗng xuất hiện ở đại sảnh: "Có một số người mặt vẽ hoa văn, hình như là tộc hàng đầu."
Ô Nhược nhướng mày: "Nói vậy tức là lúc trước người cứu tộc hàng đầu là Ô Thần Tử?"

Hắc Tuyển Dực liếc mắt: "Chắc là vậy."

"Nói vậy bọn họ đã liên thủ với nhau, quyết định giúp nhị hoàng tử lật đổ Thái Tử, rồi mượn binh đoạt lại địa bàn của tộc hàng đầu."

"Ầm - -" đột nhiên từ xa truyền đến tiếng nổ. Sau đó, Hắc Âm xuất hiện ở đại sảnh: "Chủ tử, phu nhân, mười mấy vạn thuật sư đã đến cửa thành."

"Ta biết rồi." Ô Nhược đứng lên: "Ta đi an bài một chút."

Nói là an bài, thật ra là cậu đến sân của Ô Tiền Thanh, lấy mấy món đồ mà bọn họ không mang theo được, đặt hết vào không gian của cậu.

Ô Nhược vừa đặt đồ vào không gian, bỗng nhiên phủ đệ xuất hiện dao động.

Có người hô: "Có kẻ xông vào trong phủ - -"

Ô Nhược nhanh chóng ra khỏi phòng.
Mười mấy thân ảnh nhảy xuống từ nóc nhà, đứng trước mặt cậu.

Ô Nhược nhìn kỹ lại thì thấy bọn chúng đều là con nít khoảng hai ba tuổi, có gái có trai, sắc mặt xanh trắng, đôi mắt không có tròng trắng như Ma tộc, đôi môi đen xì, mặc hồng y, lộ ra nụ cười dữ tợn, phát ra tiếng cười rợn người: "Chi chi chi, chi chi chi - -"

Bọn họ không hẹn mà cùng bay lên, tấn công Ô Nhược.

Ô Nhược nhận ra bọn chúng là quỷ oa, rút trường kiếm ngăn lại công kích, lấy linh phù dán lên đầu bọn chúng, rồi nhảy lên tránh vây công của chúng, bay về phía cửa sân, huy kiếm vẽ vài đường dưới đất.

Sau đó, mười mấy quỷ oa đều nổ tung, biến thành một đống bột phấn trắng.

"Thật tàn nhẫn, ngay cả trẻ con cũng gϊếŧ." Một giọng nữ tử truyền đến từ nóc nhà.

Ô Nhược quay lại nhìn.

Năm tử nữ mặt vẽ hoa văn nhảy xuống, nhằm về phía Ô Nhược, nhưng lỡ bước xông vào trận pháp mà Ô Nhược vẽ lúc nãy, tức khắc đứng im bất động.
Năm nữ tử hoảng sợ trừng to mắt, trơ ra nhìn Ô Nhược lạnh nhạt chém vào người mình, nháy mắt cổ năm người bị cắt đứt.

Ô Nhược không thèm nhìn các nàng, chạy như bay đến tiền viện.

Mấy trăm tên tộc hàng đầu đang đánh nhau túi bụi với hộ vệ Hắc phủ.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Quỷ oa -> tục xưng "đồ nít quỷ". Mấy chương này căng nhể.

Đăng: 21/1/2022

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.