Phật Môn Ác Thê

Chương 165: Thí nghiệm (3)



Tiên nhân?

Âm Tế Thiên nhếch môi khinh thường.

Chờ Hư Không thăng thiên, chẳng phải sư phụ của hắn cũng là tiên nhân hay sao? Vậy có gì đâu mà đáng ngạc nhiên.

“Ngươi nói Bách Lý chân nhân chính là nam tử trẻ tuổi mặc áo màu trắng kia sao?”

Thanh Liên hưng phấn gật đầu.

Âm Tế Thiên quan sát Bách Lý chân nhân, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng trẻo, thoạt nhìn cứ tưởng hai mươi tuổi, một chút cũng không giống người tu tiên, ngược lại tương đối giống một thư sinh trói gà không chặt hơn.

“Bách Lý chân nhân rất lợi hại. Nghe nói buổi thí nghiệm hôm nay là hắn an bài ra đó.”

Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn bộ dáng tôn sùng Bách Lý chân nhân như thần của Thanh Liên, không khỏi cười cười lắc đầu.

Ngự thú sư từ dưới lầu một đi lên ngày càng nhiều, mãi đến khi lầu hai chật ních người và người, quản sự Hoa gia mới thong thả đi tới trước quản sự lầu hai thông báo tình hình: “Những ngự thú sư thông qua kiểm tra đều đã lên hết nơi này rồi.”

Quản sự lầu hai gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Bách Lý chân nhân hỏi: “Bách Lý chân nhân, tất cả Ngự thú sư thông qua thí nghiệm đều đã lên hết lầu hai, ngài xem lúc nào thì chúng ta tiến hành đợt kiểm tra kế tiếp?”

Bách Lý chân nhân quan sát hơn trăm vị Ngự thú sư, cười khẽ nói: “Vậy cứ bắt đầu ngay bây giờ đi!”

Quản sự lầu hai xoay người về phía mọi người: “Mời các vị ra trước cửa xếp thành hàng rồi theo thứ tự mà đi vào.”

Lời nói vừa dứt, chỉ chốc lát sau, Âm Tế Thiên và Thanh Liên đã bị đẩy xuống vị trí cuối cùng.

Thanh Liên bất mãn nói nhỏ với Âm Tế Thiên: “Họ gấp cái gì không biết nữa. Ai trước ai sau cũng không thể chứng tỏ đẳng cấp năng lực mà!”

Âm Tế Thiên không thèm để ý đến gã, chỉ lo mở mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Tốp ba mươi vị ngự thú sư đầu tiên tiến lên, bọn họ vừa vào phòng thì cửa lập tức đóng lại.

Âm Tế Thiên không thể làm gì khác hơn là dùng thấu thị quan sát nhất của nhất động trong phòng.

Tuy nhiên hắn rất lấy làm lạ, chẳng phải nói tiểu đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ cũng đến thí nghiệm à?

Vì sao lại không thấy hắn?

Đừng nói trong sáu vị ngự thú sư cấp chín mình nhìn thấy hôm qua, không có ai là tiểu đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ cả.

Lúc này, ba mươi vị ngự thú sư vừa vào trong phòng liền tự động tìm một vị trí đứng ngay ngắn. Quản sự lầu hai ra hiệu, lập tức bọn họ đồng loạt đặt tay lên trên yêu đan.

Rất nhanh, ba mươi viên yêu đan lập lòe tỏa ra ánh sáng nhiều màu khác nhau, có màu lam nhạt, màu hồng phấn, rồi màu cam, nhưng tuyệt nhiên không có màu tím của cấp tám cũng như màu đỏ tím của cấp chín!

Đợi ánh sáng trên yêu đan từ từ biến mất, ba mươi vị ngự thú sư tiu nghỉu bị mời ra khỏi phòng, đến lượt nhóm thứ hai tiếp tục đi vào.

“Xem bộ dáng bọn họ ỉu xìu, chắc chẳng có ai là ngự thú sư trên cấp tám rồi!” Thanh Liên nhìn nhóm đầu tiên đi ra, nhỏ giọng nói bên tai Âm Tế Thiên.

Không lâu sau, nhóm thứ hai đi ra, tới lượt nhóm thức ba, rồi tới nhóm thứ tư.

Âm Tế Thiên dùng thấu thị nên biết rõ, trong một trăm hai mươi vị ngự thú sư đều không có ai cấp tám trở lên hết. Điều này có thể thấy ngự thú sư cấp bậc càng cao thì lại càng hiếm gặp.

Sau khi nhóm thứ tư đi ra, cuối cùng cũng đến phiên hắn với Thanh Liên.

Tốp lần này chỉ có hai mươi người, Thanh Liên vừa vào phòng liền lập tức chạy đến chiếm lấy cái bàn phía trong góc.

Âm Tế Thiên nghi hoặc, không phải Thanh Liên rất sùng bái Bách Lý chân nhân à?

Nếu vậy sao không chọn vị trí gần chỗ Bách Lý chân nhân nhất, như vậy mới có hy vọng Bách Lý chân nhân nhìn trúng mình chứ?

Thế quái nào gã lại chạy đến vị trí ngược lại, chẳng lẽ đứng gần Bách Lý chân nhân quá sẽ cảm thấy ngượng?

Âm Tế Thiên không đi đến chỗ Thanh Liên mà bước sang đứng trước một cái bàn cạnh cửa, vừa vặn xung quanh cũng không có người.

Quản sự lầu hai lên tiếng: “Trước khi kiểm tra ta nghĩ nên nói với các vị ngự thú sư đây một chút, sau khi kiểm tra xong không cần biết kết quả là tốt hay xấu, ta đều hi vọng các vị ở lại gia nhập vào Hoa gia. Nếu ai không muốn, ngay sau khi kiểm tra xong liền có thể rời đi.”

Đám Ngự thú sư vừa nghe quản sự nói, đồng loạt hoan hô mừng rỡ.

“Có thể bắt đầu rồi.”

Âm Tế Thiên thấy tất cả mọi người đều đặt tay lên trên yêu đan, cũng nhanh chóng giả bộ đưa lên nhưng không chạm tới yêu đan, mà chừa lại một khoảng nhỏ. Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện yêu đan không cần phát ra màu nào hơn cấp ba giùm!

Không biết có phải yêu đan hiểu được tiếng lòng của hắn hay không, thế nhưng lại phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, thêm vào đó nó cũng không có dính chặt vào lòng bàn tay hắn.

Âm Tế Thiên chậm rãi thu tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý chân nhân, vô tình bắt gặp biểu cảm thất vọng trên mặt hắn.

Quản sự lầu hay thấy bọn họ đều đã buông tay xuống, liền nói: “Các vị có thể ra ngoài, ai muốn ở lại Hoa gia mời chờ tại lầu một.”

Âm Tế Thiên xoay người ra khỏi phòng, đi xuống lầu một.

“Âm đạo hữu! Âm đạo hữu!” Thanh Liên đuổi theo phía sau: “Âm đạo hữu không tính ở lại Hoa gia sao?”

Âm Tế Thiên vội nói: “Thanh Liên đạo hữu, ta còn có chuyện quan trọng trên người, thật sự không tiện gia nhập Hoa gia.”

“A!” Mắt Thanh Liên tối lại, mất mát đi cùng Âm Tế Thiên xuống lầu.

Dưới đại sảnh lầu một, mười mấy vị Ngự thú sư đều đang thảo luận đợt kiểm tra lần này. Bọn họ vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên và Thanh Liên đi xuống, lập tức hỏi: “Hai vị đạo hữu, không biết đợt các ngươi kiểm tra có xuất hiện Ngự thú sư trên cấp tám không?”

Thanh Liên đáp: “Không có!”

Bọn họ vừa nghe xong liền thở nhẹ ra một hơi, có người cảm thấy may mắn, có người cảm thấy không thú vị, cũng có kẻ vui sướng khi người gặp họa.

Một Ngự thú sư trong đó nói: “Có phải do Hoa gia chuẩn bị yêu đan toàn là dưới cấp bảy hay không? Các ngươi nghĩ xem, yêu đan cấp chín rất là trân quý. Làm sao Hoa gia dám đưa ra ba mươi viên yêu đan cấp chín cùng lúc để thí nghiệm Ngự thú sư cấp tám, cấp chín chứ.”

“Không thể nào.”

“Nếu thật là vậy, chỉ cần một khi có ai là Ngự thú sư cấp tám, cấp chín liền sẽ làm bẽ mặt Hoa gia hay sao?”

“Nói cũng phải! Là ta hiểu lầm Hoa gia!”

Thanh Liên đến đó thì ngưng, đưa tiễn Âm Tế Thiên ra ngoài cửa: “Âm đạo hữu, về sau chúng ta có thể gặp lại nhau không?!”

Âm Tế Thiên khẽ dừng bước, quay người liếc gã một cái nhẹ cười nói: “Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại!”

Thanh Liên thấy Âm Tế Thiên không muốn cho mình biết cách liên lạc, cũng không ép hắn, nhẹ than một tiếng: “Âm đạo hữu đi thong thả!”

Âm Tế Thiên vừa ra khỏi cửa liền thở phào một hơi!

May mắn không có phát sinh chuyện gì phiền phức. Hên cho hắn là tiểu đồ đệ của Ngục Tuyền lão tổ không tới tham dự.

Đồng thời lúc Âm Tế Thiên nhẹ thở ra thì trong phòng trên lầu hai của cửa hàng, yêu đan mà hắn chạm vào đang dần dần biến hóa.



Đám người Bách Lý chân nhân thấy toàn bộ Ngự thú sư rời đi hết, mới thở dài một hơi.

Gia chủ Hoa gia Hoa Phong Tín nhìn màu sắc mà các viên yêu đan phát ra, nhíu chặt mày: “Bách Lý, ngươi không tính sai chứ?”

“Gia chủ, ta bói toán nhiều năm, có khi nào sai chưa? Theo quẻ mà ta gieo, chắc chắn hôm nay người đó sẽ xuất hiện trong cửa hàng này!”

Bách Lý chân nhân vô cùng khẳng định, nhưng chính hắn cũng không rõ. Vì sao đến kết thúc buổi thí nghiệm rồi mà người đó lại chưa xuất hiện?

Tất nhiên Hoa Phong Tín tin tưởng năng lực của Bách Lý chân nhân: “Ý của ta là, không biết ngươi có nhìn sai quẻ hay không? Dù sao trên thế gian có đến hàng vạn người, có lẽ mệnh cách của hắn ngươi không thể nhìn ra được!”.

Bách Lý chân nhân thoáng có chút do dự, lúc hắn bói quẻ này, đúng là mệnh cách thay đổi liên tục, rất khó để tính toán ra.

Hoa Phong Tín thấy hắn không nói, khẽ thở dài: “Ta nghĩ chúng ta nên mau chóng đem yêu đan cấp mười trả trở về để tránh đêm dài lắm mộng. Hoa Tàng, ngươi đi thu hồi toàn bộ yêu đan đi.”

Phân phó xuống, nhưng thật lâu sau cũng không nghe Hoa Tàng trả lời, gia chủ nghi hoặc gọi lại: “Hoa Tàng?”

Hoa Tàng đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nói: “Gia chủ, chân nhân, hai người xem viên yêu đan trên chiếc bàn cạnh cửa đang biến hóa kìa.”

Bách Lý chân nhân vừa nghe liền mạnh ngẩng đầu, nhìn về phía yêu đan trên chiếc bàn cạnh cửa, chỉ thấy viên yêu đan ban đầu là màu xanh nhạt lại bỗng dần dần sẫm lại, chỉ một lát sau liền biến thành màu xanh đậm!

Hoa Phong Tín xoa xoa mắt: “Ta không có nhìn nhầm chứ?”

Màu xanh nhạt và màu xanh đậm thật sự rất giống nhau, mới nhìn có thể lầm cũng không có chuyện gì là lạ!

Bách Lý chân nhân vụt đứng lên, mừng rỡ như điên mà vọt tới trước yêu đan: “Quả thật có biến hóa, gia chủ ngươi mau tới đây, nó đang có dấu hiệu chuyển sang màu hồng phấn rồi!”

Hoa Phong Tín vội chạy tới, chỉ thấy màu xanh phai mờ từ từ cho đến khi gần như trong suốt, mới chuyển thành màu hồng phấn.

Hắn không thể tin trừng lớn hai mắt: “Ta chưa từng thấy màu sắc của yêu đan sau khi kiểm tra lại có thể thay đổi như vậy!”

Bách Lý chân nhân nhìn màu hồng phấn lại dần dần trở nên đậm hơn, hưng phấn kêu: “Ngài xem, nó muốn biến thành màu cam nữa này!”

Hoa Phong Tín ngừng thở, nếu không phải có người đứng bên cạnh, hắn còn tưởng mình đang nhìn thấy ảo giác.

Yêu đan chuyển qua màu cam nhưng vẫn không dừng lại ở đó mà càng đậm hơn, dần dần biến thành màu đỏ. Sau đó, nó vẫn tiếp tục chuyển qua màu tím.

Lúc này, màu tím của yêu đan bị chia ra thành hai nửa, một nửa trở lại màu đỏ lúc trước.

Hoa Phong Tín thì thào: “Đã đến màu sắc của Ngự thú sư cấp chín!”

Thế nhưng, một nửa yêu đan còn lại cũng từ từ biến hóa, màu tím mất đi thay vào đó là màu đen hiện ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.