Phật Môn Ác Thê

Chương 120: Tế thiên



Toàn bộ không gian nháy mắt hỗn loạn. Mấy tên tu sĩ nhát gan bị dọa đến xanh mặt, còn mấy tên tu sĩ lớn mật thì lại tỏ vẻ hưng phấn, muốn lập tức giao chiến với đám yêu thú, và mấy tên tu sĩ trong các gia tộc hay môn phái thì đều đi theo sau trưởng lão, chưởng môn nhà mình.

Bắc Minh gấp gáp kéo Âm Tế Thiên đến bên người: “Đi theo ta!”

Âm Tế Thiên gật đầu, nghĩ tới mình sắp có cơ hội tiếp xúc với yêu thú cấp cao, nhất thời hai mắt sáng ngời đầy hưng phấn, thế nhưng Bắc Minh lại thừa dịp Bắc Vũ Hoành và Hư Không không để ý, lôi hắn lui về phía sau, tránh ở một nơi kín đáo.

Đừng nói là lại trốn ở một nơi an toàn nào đó chờ mấy tu sĩ kia trở về nha? Âm Tế Thiên nghiêm túc nhìn Bắc Minh, không nhịn được hỏi: “Chúng ta không theo sau để nhìn trộm một chút sao?”

Hắn còn muốn đợi mọi người giành giật đến mệt mỏi thì ngư ông đắc lợi trộm trứng thú đi nữa mà!

Bắc Minh chú ý nhất cử nhất động trong rừng, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đợi một lát, sau đó đi sang nơi khác!”

Nơi khác?

Mắt Âm Tế Thiên lộ vẻ nghi hoặc, bất quá, hắn chợt nhớ ra Bắc Minh và Hiên Viên Duật có một số chuyện muốn làm trong dịp Thú Triều này. Nhất thời hứng thú đối với trứng thú giảm đi rất nhiều, bắt đầu tò mò muốn hỏi Bắc Minh đi làm cái gì mà lại không đem bọn Bắc Đẩu theo.

Chỉ chốc lát sau, các tu sĩ đồng loạt khống chế pháp khí, bay vọt vào trung tâm của Vạn Yêu Sâm Lâm, chen chúc nhau mà đại chiến với yêu thú cấp cao. Lập tức, tiếng rống hung mãnh của đám yêu thú lan tỏa khắp rừng rậm, các tu sĩ cũng hưng phấn chém giết đến rung trời, tình hình rất kịch liệt cũng rất rắc rối.

Bắc Minh mang theo Âm Tế Thiên bay tuốt ở cuối đội, trốn đông tránh tây để tránh sự công kích từ yêu thú. Âm Tế Thiên ngồi phía sau Bắc Minh, nhìn cuộc chiến kịch liệt, tâm trạng cũng hưng phấn trào dâng, nhưng đáng tiếc là hắn không thể gia nhập vào trận đấu này!

“Ngồi vững!”

Bắc Minh đột nhiên tung một cái pháp bảo chụp lên trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó nhanh tay lấy hơn trăm tờ Tật Phong bao phủ xung quanh. Lúc này, tốc độ của pháp khí phi hành tăng lên gấp đôi. Bọn họ tựa như tia chớp, lướt qua đỉnh đầu của hàng ngàn hàng vạn yêu thú, bất quá bọn chúng hình như chẳng có nhìn thấy hai người, mà chỉ lo nhắm vào các tu sĩ trước mặt!

Ước chừng bay trên không trung được một khoảng thời gian ngắn thì Âm Tế Thiên và Bắc Minh cũng đến được trung tâm của Vạn Yêu Sâm Lâm.

Cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy những căn phòng gỗ to đùng được làm trên cây đại thụ. Chẳng những thế, còn có các ngôi nhà được xây bằng gạch đá, cộng thêm vô số hang hốc được đào trên vách đất. Chưa hết, có chi chít những con lộ được trải sỏi lót đá nữa. Từ trên cao nhìn, quả thực cứ như một thị trấn lớn!

Ở trung tâm quảng trường có rất nhiều tiểu yêu thú đang đùa giỡn, chẳng hề hay biết bên ngoài đang đánh nhau đến long trời lở đất.

“Có phải ngươi nghĩ nơi đây chẳng chút nào giống sào huyệt của yêu thú?” Bắc Minh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Âm Tịch Thiên nhìn thành trấn cảm khái: “Chà… ta còn tưởng xung quanh điểm trung tâm của Vạn Yêu Sâm Lâm sẽ chất đầy phân thú nữa chứ!”

Bắc Minh không nhịn được cười, đôi môi mỏng khẽ cong cong đầy trìu mến. Âm Tế Thiên nghe thấy y cười thì hơi hơi nghiêng đầu, trộm nhìn gương mặt vui vẻ của Bắc Minh, khóe miệng cũng cong theo y, đã thế mắt hắn lại còn nhìn y đến ngu người.

Chờ đến khi hai người hồi phục lại *** thần, Bắc Minh đã bay về cánh rừng tương đối hẻo lánh ở phía Tây, kế tiếp y thu lại Tật Phong đang bao quanh bọn họ, nhất thời tốc độ pháp khí cũng chậm lại! Chỉ chốc lát sau, hai người liền đứng trước một sơn động trên vách núi, trước cửa còn có hai con yêu thú to lớn đang canh chừng.

Bắc Minh điều khiển pháp khí bay ở tốc độ chậm nhất, yên lặng không tiếng động len qua hai con yêu thú kia. Vừa tránh khỏi bọn chúng, y bỗng tăng nhanh tốc độ bay vèo một đường vào bên trong sơn động, cho đến khi tới được một nơi rộng lớn như đại điện thì mới dừng lại.

Âm Tế thiên nhìn Bắc Minh thu lại pháp bảo trên đỉnh đầu bọn họ, tò mò hỏi: “Có phải do cái pháp bảo này mà yêu thú không nhìn thấy chúng ta không?”

“Ừ, nó giúp chúng ta ẩn thân, lại còn có thể che dấu khí tức trên người, nhưng chỉ duy trì trong khoảng thời gian hai chén trà thôi!”

Âm Tế Thiên ngẩng đầu đánh giá đại điện trong sơn động, trên vách tường khắc đủ loại yêu thú, hình thù kỳ lạ khác nhau. Và ở trung tâm, có một tảng đá thật lớn, đủ sức chứa hơn ba bốn trăm người, hai bên trái phải còn đặt những chiếc ghế đá chỉnh tề ngay ngắn, thoạt nhìn nơi này giống như chỗ để nghị sự.

“Nơi này là nơi nào?”

“Nơi này là đại điện để yêu thú cấp mười nghị sự!” Bắc Minh lôi kéo hắn đi tới bảo tọa bằng đá. Âm Tế Thiên càng tò mò: “Chúng ta tới điện nghị sự làm gì? Không phải chạy đến hang ổ của yêu thú để trộm trứng sao?”

Nếu đã đi tới trung tâm của Vạn Yêu Sâm Lâm thì nên nắm chắc cơ hội, thừa dịp yêu thú cấp cao đang đánh nhau với đám tu sĩ, len lén trộm trứng thú đi. Hắn mới nói xong thì một tiếng cười trong vắt truyền tới, Âm Tế Thiên vừa quay đầu liền thấy phía sau bảo tọa đang có một người đi ra. Khỏi nói cũng biết, ngoại trừ Hiên Viên Duật thì còn có thể là ai?

Lúc trước hắn cũng có chút kỳ lạ, vì sao không thấy bóng dáng Hiên Viên Duật, cứ tưởng rằng mình đã đoán sai rằng, thời điểm Thú Triều, Hiên Viên Duật và Bắc Minh sẽ phải làm chuyện gì đó có liên quan đến sự tình mười năm trước. Chẳng ngờ tới, kỳ thực Hiên Viên Duật đã sớm một bước đến nơi đây. Hiên Viên Duật buồn cười nhìn Âm Tế Thiên: “Chẳng lẽ, Minh sư đệ chưa nói … tin tức yêu thú cấp mười sinh sản là do chúng ta cố tình tản ra?”

Bắc Minh lạnh lẽo nhìn Hiên Viên Duật, thản nhiên đáp: “Đừng nói nhảm, vào bên trong đi đã!”

Hiên Viên Duật trêu tức nhìn hai người tay nắm tay, sau đó xoay lưng đi ra phía sau bảo tọa.

Âm Tế Thiên theo sát Bắc Minh, vừa bước tới đã thấy sau bảo tọa có một hang động nhỏ, vách tường của nó còn mơ hồ tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, soi rọi đường đi. Bước vào bên trong, lập tức liền cảm thấy linh khí bốn phía đập vào mặt như để chứng tỏ nơi này chúng nó đặc biệt dư thừa!

“Nếu có thể tu luyện ở trong này, chừng một trăm năm không xuất quan, nhất định có thể phi thăng!” Hiên Viên Duật ở phía trước nói.

Bắc Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn y, sau đó kéo tay Âm Tế Thiên nói: “Theo sát ta!”

Âm Tế Thiên cũng nắm chặt lấy tay Bắc Minh, ngó ngó thông đạo không hề thấy điểm cuối, tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Bắc Minh không đáp lời mà hỏi ngược lại: “Lúc ngươi đi từ phía Tây về phía Nam, có nhìn thấy ở biên cảnh của Vạn Yêu Sâm Lâm có một pho tượng không?”

Âm Tế Thiên hồi tưởng lại ngày rời đi Vạn Phật Tự, đúng là có nhìn thấy một pho tượng đá rất lớn: “Có! Ta nghe Vô Tịnh nói, tượng đá kia là từ trên trời rơi xuống!” Bắc Minh gật nhẹ đầu: “Bây giờ chúng ta sẽ tới đó!”

Âm Tế Thiên lại càng cảm thấy kỳ quái: “Nếu đến đó thì sao không đi từ chỗ tượng đá? Đi phía bên đó không phải càng an toàn hơn sao?”

Hiên Viên Duật buồn cười nói: “Ngươi biết không? Tu sĩ trong giới Tu Chân cho rằng cái tượng đá đó là rơi từ trên trời xuống, chưa từng có ai dám đi vào bên trong, một trong những nguyên nhân chính là tượng đá kia không có cửa ra vào!”

Âm Tế Thiên khẽ híp mắt: “Vậy hai ngươi phát hiện nơi này bằng cách nào?”

“Mười năm trước, vào thời điểm Thú Triều, chúng ta đã vô ý phát hiện ra nơi này!”

Hiên Viên Duật nói tới đây thì Âm Tế Thiên bỗng cảm giác thấy Bắc Minh càng nắm tay hắn chặt hơn, tự nhiên hắn lại có chút căng thằng, dường như Bắc Minh không muốn nhắc tới chuyện mười năm trước. Âm Tế Thiên hơi hơi quay đầu nhìn sang gương mặt đang cực kỳ âm trầm của Bắc Minh, giống như là có ai thiếu nợ y không trả. Hắn ngó ngó Bắc Minh, cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ mười năm trước, các ngươi gặp chuyện ở trong đây?”

Lúc này không khí bỗng trở nên cứng ngắc, ngay cả Hiên Viên Duật cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ vang vọng trong thông đạo. Không biết đi mất bao lâu, Bắc Minh đột nhiên hỏi: “Hiên Viên, ngươi có tìm được biện pháp đối kháng không?”

Hiên Viên Duật cười lạnh một tiếng: “Biện pháp duy nhất ta nghĩ ra là che lại ngũ giác của bản thân! Như vậy nó sẽ không mê hoặc được chúng ta!”

Âm Tế Thiên chẳng hiểu bọn họ đang nói gì cả: “Các ngươi đang nói về cái gì vậy?”

Hiên Viên Duật đáp: “Chúng ta chẳng rõ nó là cái gì, có khả năng là tiên khí cũng có khả năng là thần khí, còn có thể là một cổ vật. Tóm lại nó có thể biến hóa đa đoan, nhượng chúng ta không thể nào biết được hình thể thật sự của nó. Hơn nữa nó vừa có khả năng mê hoặc tâm trí con người, vừa có trí tuệ cao hơn hẳn so với con người. Quả thực khiến người ta không biết phải làm sao, là một đồ vật rất đáng sợ, ta nghĩ chỉ có thể che ngũ giác của mình lại mới không bị nó mê hoặc!”

Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn y: “Lợi hại như vậy?”

Hiên Viên Duật quay đầu nhìn hắn nháy nháy mắt: “Muốn có được nó sao?”

Âm Tế Thiên hơi nhíu mày: “Nếu nó biết được dục vọng của mình thì mình sẽ bị nó khống chế à?”

“Thông minh!”

“Nó không phải là đồ vật!” Bắc Minh vẫn luôn im lặng lại đột nhiên phát ngôn một câu. Hai người nghi hoặc nhìn y: “Cái gì?”

“Nó có tên!” Bắc Minh giương mắt nhìn hai người bọn họ, chậm rãi phun ra hai chữ: “Tế Thiên!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.