Phật Môn Ác Thê

Chương 109: Ta nhận thua



Sau khi ánh sáng vàng len lỏi qua đám mây đen chiếu rọi xuống người Âm Tế Thiên thì cơn đau trên khắp cơ thể vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu. Bất quá, tay chân vẫn không chút sức lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn trăng mọc dần lên, đến khi trăng lặn xuống, bầu trời từ từ sáng tỏa. Hắn im lặng nằm trên mặt đất suốt một ngày hai đêm, cho đến tận sáng sớm ngày thứ ba, Âm Tế Thiên mới cảm giác được cả người như sống lại.

Hắn xoay người đứng dậy, lúc làm vài động tác thư giãn gân cốt thì phát hiện y bào đặc chế mà Bắc Minh làm riêng cho hắn từ màu trắng đã trở thành đen đúa và ẩm ướt, giờ chỉ có cái khố rách rách mướt mướt là còn che được trên người. Âm Tế Thiên đành phải tìm kiếm trong túi Càn Khôn mà Vô Tịnh đã chuẩn bị trước đó, lúc hắn thò tay định lấy một cái áo ra thì nhìn thấy chiếc nhẫn không gian đang đeo trên ngón tay. Động tác của hắn hơi ngừng lại, nhớ tới chiếc nhẫn này là Bắc Duy đưa cho hắn lúc rời khỏi Bắc hoàng thành, gã nói nó được Bắc Minh làm ra để tặng hắn, bên trong có đầy đủ đồ dùng dành cho Thú Triều. Âm Tế Thiên chua xót mỉm cười. Nếu đã chuẩn bị đầy đủ vật cần thiết rồi, sao lại không cho hắn tham gia Thú Triều, chẳng nhẽ muốn dỗ dành hắn thôi sao? Âm Tế Thiên thả quần áo vào lại trong túi Càn Khôn, lật tới lật lui đồ vật trong chiếc nhẫn. Bắc Minh rất cẩn thận cho nên chiếc nhẫn này không giống với những chiếc nhẫn không gian khác, phải cần thần thức mới lấy được đồ vật, nó giống như túi Càn Khôn mà Vô Tịnh chuẩn bị cho hắn, chỉ cần nghĩ đến thứ cần lấy thì nó sẽ tự động đưa tới tay. Hơn nữa, Bắc Minh chuẩn bị rất chu đáo, từ cái ăn cho đến cái mặc, còn có rất nhiều phù chú, pháp khí, pháp bảo, thêm các loại đan dược không cần linh lực cũng có thể dùng được. Âm Tế Thiên càng nhìn trong lòng càng phức tạp, cuối cùng phì cười một tiếng. Được rồi! Bắc Minh, ta nhận thua! Ngươi rất bản lĩnh, có thể dỗ dành được ta! Bất quá, chuyện Bắc Minh nhất thời đổi ý không cho hắn tham gia Thú Triều vẫn khiến hắn rất tức giận!

Lôi Đình Hổ đi dạo một vòng trở về thì nhìn thấy Âm Tế Thiên nhìn Nhẫn không gian cười ngây ngô, mày nhăn chặt lại nói: “Nếu ngài đã có thể cử động thì ta sẽ đưa ngài trở về!” Âm Tế Thiên lắc đầu: “Ta không muốn trở về bây giờ!” Sau khi trở về, mọi người đều đánh nhau với yêu thú, để hắn và hộ vệ ngồi ngốc ở trong sân, nói thử xem có bao nhiêu là buồn chán cơ chứ? “Vậy ngài muốn đi đâu? Ta đưa ngài đi!” Mắt Âm Tế Thiên sáng lên: “Ta muốn tham gia Thú Triều!” Nếu Bắc Minh không dẫn hắn đi, vậy hắn sẽ tự đi, hắn rất tự tin bản thân có thể đối phó với những yêu thú cấp thấp. Lôi Đình Hổ sửng sốt giễu cợt cười một tiếng. Âm Tế Thiên nghe ra sự chế nhạo của nó, mày nhăn tít lại, bất mãn hỏi: “Ta không thể tham gia Thú Triều sao?” “Không phải!” Lập tức Lôi Đình Hổ nghiêm túc lắc đầu. Bất quá nó cảm thấy nếu Âm Tế Thiên tham gia Thú Triều thì khẳng định chắc chắn là đám yêu thú kia không đánh cũng bại! Âm Tế Thiên lườm nó một cái: “Vậy ngươi cười cái gì?” Lôi Đình Hổ không giải thích mà nói lái sang chuyện khác: “Ta vừa ra ngoài dạo một vòng, không quá một ngày nữa sẽ có tu sĩ đến đây, ngài có thể mượn cớ mà gia nhập đội nhóm của bọn họ, ta cảm thấy…” Nó liếc mắt nhìn xuống hạ bộ như ẩn như hiện của Âm Tế Thiên: “Ta cảm thấy bây giờ ngài nên thay quần áo đi thì hơn!”

Âm Tế Thiên nhìn theo ánh mắt của nó, cúi xuống thì thấy cái khố rách mướt chẳng che lấp được gì, ngay lập tức ngẩng phắc đầu lên nghiến răng nghiến lợi giơ ngón giữa về phía Lôi Đình Hổ. Sau đó trốn sau gốc cây lớn, lấy đồ từ trong nhẫn không gian mà Bắc Minh đã chuẩn bị cho hắn thay vào. Trong nhẫn có tổng cộng năm bộ quần áo, mỗi bộ quần áo đều được đoán chế

() qua, linh khí cực dư thừa, hẳn là mỗi bộ đều trên cấp bảo phẩm.

(Chế tạo theo style của tu tiên)

Âm Tế Thiên chọn bộ màu xanh nhạt, trước khi thay hắn quay đầu nhìn Lôi Đình Hổ ngồi ở phía bên kia đang vung vẩy cái đuôi, xem ra nó không có ý định nhìn lén hay chạy tới hù dọa hắn, lúc này mới thoáng yên tâm. Đương nhiên, hắn cũng không giống những cô nương khác sợ bị người ta nhìn trộm linh ***, chỉ là lúc này đang vào kì Thú Triều, đối phương có thể vèo một cái biến thành nam yêu thú! Vạn nhất cả người trần trụi của hắn bị nó nhìn thấy rồi đại phát thú tính mà vồ lấy hắn, thì trong sạch của hắn không phải là bị hủy trong tay con yêu thú này sao?

Hơn nữa, không biết Lôi Đình Hổ này là loại yêu thú gì, xem ra không phải là một yêu thú bình thường, nhất định so với yêu thú cấp mười trong Vạn Yêu Sâm Lâm còn lợi hại hơn, chỉ sợ hắn không phải đối thủ. Mà điều khiến hắn buồn bực chính là chủ nhân của nó – Thần Sử, vì sao lại muốn tìm hắn, vì sao lại giúp hắn độ kiếp! Theo lời Thần Sử nói thì do ngày đó hắn sắp thăng cấp nên Thần Sử mới tìm được phương hướng của hắn! Chẳng nhẽ đây là năng lực của Thần Sử, hay là giữa hắn và Thần Sử có mối liên hệ nào đó? Nếu giữa hắn và Thần Sử thật sự có mối liên hệ nào đó thì liệu Thần Sử có biết hắn tấn chức lên cảnh giới gì hay không?

Khi Âm Tế Thiên không suy nghĩ nữa, tiếp tục thay quần áo. Đột nhiên, hắn cứng đơ cả người! Vừa rồi lúc quay sang dòm chừng Lôi Đình Hổ, mắt của hắn trực tiếp xuyên qua thân cây mà nhìn thấy nó. Âm Tế Thiên thử làm lại lần nữa. Quả nhiên, mắt của hắn thế nhưng có thể nhìn thấu cảnh vật bị thân cây chặn lại, chắc không phải đây là năng lực của hắn sau khi độ kiếp đó chứ? Âm Tế Thiên mở hai tay ra nhìn nhìn, tạm thời không phát hiện thân thể có biến hóa gì, xem ra đành phải từ từ tìm hiểu. Hắn thay quần áo, vừa đi ra đã nhìn thấy Lôi Đình Hổ đang biếng nhác ngáp một cái! “Ngươi có thể che lại khí tức trên người ngươi để người ta chỉ nhìn ra ngươi là một động vật bình thường không?”

Âm Tế Thiên còn nhớ hai ngày trước, Huyền Ngọc trưởng lão lấy cớ hắn thả yêu thú đòi trọng phạt hắn. Nếu sau này Lôi Đình Hổ đi cùng thì nhất định phải che giấu khí tức trên người nó hoặc là bắt nó trốn trong thú túi. Lại nói, kỳ thực hắn rất cảm tạ Thôn Phách đã tặng Hắc Độc Báo cho hắn, nếu không có nó, chỉ sợ hắn đã bị bọn Thanh Bảo kiếm chuyện, và cũng không biết nên giải thích như thế nào khi hắn có thể tránh thoát khỏi công kích của mấy tấm bùa kia.

Lôi Đình Hổ không phản đối: “Có thể! Thế nhưng rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

“Trong ngày Thú Triều có quy định không được tự mình thả yêu thú, nếu không thì sẽ chịu trọng phạt! Mà hiện giờ ta không có thú túi, cũng không có pháp bảo cho ngươi trốn nhờ, chỉ còn cách để ngươi biến thành một con thú bình thường, như vậy mới không bị các tu sĩ khác bài xích!”

Âm Tế Thiên tựa như nhớ ra cái gì, lại nhanh chóng sửa lời: “Không đúng! Ta có mang theo một pháp bảo, nhưng ta không biết cách sử dụng như thế nào, cũng chẳng biết pháp bảo đó có thể nhốt cùng lúc nhiều yêu thú hay không, càng không biết làm thế nào để yêu thú chui được vào đó!”

Lôi Đình Hổ nhăn mày: “Ngài lấy ra cho ta xem xem!”

Âm Tế Thiên vội lấy cái chuông mà Thôn Phách đưa cho hắn từ túi Càn Khôn ra, để trước mặt Lôi Đình Hổ. Lôi Đình Hổ cẩn thận nhìn. Bề ngoài cái chuông chẳng có gì nổi bật nhưng lại bóng loáng, không điêu khắc bất cứ hoa văn nào, bên trên cái chuông chỉ có duy nhất một cái dây lụa buộc vào, hình thức rất bình thường nhưng lại có chỗ không bình thường!

“Đây không phải pháp bảo phổ thông, nó dùng để khống chế yêu thú chưa có khế ước, chuông này không phát ra âm thanh đúng không?”

Lôi Đình Hổ thấy Âm Tế Thiên gật đầu, lại nói: “Bởi vì tiếng chuông chỉ có yêu thú mới nghe được, nhân loại thì không thể! Hơn nữa, chỉ cần yêu thú nghe thấy tiếng chuông đó đều phải nghe theo lệnh của nó, bất quá yêu thú cấp càng cao lại càng khó khống chế. Xem ra cái chuông này chỉ có thể khống chế yêu thú cấp tám trở xuống. Là pháp bảo thuộc loại linh pháp, đối với người Tu Chân giới mà nói, pháp bảo này không phải cứ muốn là có!”

“Khó trách Hắc Độc Báo lại nghe lời ta như thế!” Âm Tế Thiên lầu bầu nói, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng lắm. Hắn nhớ rõ tối hôm hắn ra ngoài cùng Thôn Phách, hắn còn chưa cầm đến cái chuông thì Hắc Độc Báo đã ngoan ngoãn nghe lời hắn rồi. Chẳng lẽ nguyên nhân khiến Hắc Độc Báo nghe lời hắn là do Thôn Phách ở đằng sau khống chế.

Lôi Đình Hổ nghe thấy lời lẩm bẩm của hắn, nhưng không mở miệng giải thích, chỉ chăm chú liếc hắn một cái rồi hỏi: “Chuông này là ngài nhặt được?” Nếu không thì sao hắn không biết cách gọi yêu thú ra ngoài!

“Thì… xem như là người khác cho đi!” Âm Tế Thiên nhớ, vì hắn làm cho Thôn Phách vui vẻ nên y mới đưa chuông tặng hắn.

Lôi Đình Hổ kỳ lạ hỏi: “Đưa chuông cho ngài mà lại không nói phương pháp gọi yêu thú ra sao?”

Âm Tế Thiên lắc đầu: “Ta thấy y chỉ muốn trêu chọc ta, đầu tiên là khiến ta vui vẻ một chút sau đó khiến ta hụt hẫng mất mát”

Lôi Đình Hổ lại không cho là thế, chẳng có ai trong Tu Chân giới lại ngốc như vậy, dùng linh bảo để trêu đùa một người? Huống chi bên trong còn có một Hắc Độc Báo cấp tám, trêu chọc một người mà trả giá cỡ này thì quá lớn rồi! Lôi Đình Hổ lại cẩn thận nhìn cái chuông lần nữa! Bởi vì Âm Tế Thiên cầm chuông trong tay khiến nó trông cũng không rõ ràng lắm đành phải đưa tay khều lấy cái chuông. Lúc này, Lôi Đình Hổ lại quên mất mình vẫn còn là hình thú đương nhiên là không cầm được cái chuông. Ngay khi cái chân nó đụng tới bề mặt bóng loáng của cái chuông thì bị trượt xuống, đồng thời móng vuốt sắc bén vô tình mắc vào dây lụa đỏ. Cứ như vậy dây lụa bị nó kéo tuột, rớt xuống mặt đất. Một người một hổ cúi đầu nhìn, thấy bên trong dây lụa đỏ hình như có chữ viết!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.