(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 241



Trong cặp có một mẩu bánh mỳ ăn dở và một hộp sữa, Di Giai ăn nốt cũng không muốn xuống nhà ăn, cứ có cảm giác nếu rời đi lúc này thì kiểu gì cũng vô cớ gặp rắc rối.


Trước kia khi chưa vào tòa nhà thì cô cũng đang là học sinh. Ở trường cũ cũng khá bình thường, ngày đi học tối về làm bài tập, cứ như vậy lặp lại mãi tới khi trở thành nhiệm vụ giả mới bớt nhàm chán. Đối với cô, việc trở thành nhiệm vụ giả là điều tất nhiên phải xảy ra, cô chấp nhận nó rất nhanh nhưng sau khi mất tất cả lại trở về là một học sinh thảnh thơi thế này, cô có phần không nói rõ được là cảm giác gì.


Bản thân vừa mất đi tất cả lại trở về với cuộc sống học sinh trung học dang dở, không mang trong mình nhiệm vụ của tổ chức giao cho, tự do tự tại, giống như chảy ngược dòng thời gian, cái gì cũng chưa xảy ra.


Linh hồn cô rất mạnh, chỉ cần không gây họa thì dù cho ở lại đây thêm 30 năm cũng sẽ chẳng bị thiên đạo bài xích.


Ở lại, sống một cuộc sống bình thường rồi chết đi, phong ấn toàn bộ ký ức rồi tự luân hồi. Không có chủ nhà, không có những âm mưu toan tính, không bao giờ phải gặp lại đám người phản bội.


Cô tự bật cười với mấy suy nghĩ vớ vẩn của bản thân, che miệng ha ha hai tiếng. Buông bỏ tất cả dễ dàng hơn làm lại từ đầu nhiều lắm, nhưng mà có cam lòng đâu.


Vất vả bao lâu mới có được tòa nhà ấy, bao nhiêu ngày đêm điên cuồng cố gắng nỗ lực để được công nhận như thế, cuối cùng bị cướp mất toàn bộ, trắng tay, còn suýt thì chết.


Sao có thể không giận, không hận được đây?


Bản thân vốn nghĩ chỉ có những người ở thế giới đó mới là kẻ thù của mình, coi toàn bộ linh hồn con người là đồng minh, tin tưởng vô điều kiện.


Vậy mà...


Di Giai ngẩn người trong chốc lát, đột nhiên vươn tay vào trong tóc khẽ giật vài cái.


Không được mang tâm trạng này.


Không thể để mất bản thân.


Không được để hận thù che mờ mắt.


Dù thế nào cũng muốn tỉnh táo mà quay về hỏi một câu "Tại sao?".


Cô thật sự tò mò lý do họ có thể đưa ra là gì.


Trong lớp yên tĩnh đến đáng sợ, tâm trạng Di Giai từ từ bình ổn lại, lười biếng thả lỏng bản thân dựa vào ghế, dáng vẻ cà lơ phất phơ vốn có lại bắt đầu hiện ra.


"Rất vui được gặp lại các bạn yêu quý của tôi! Tôi là Gà Con đây! Hôm nay tôi sẽ tiếp tục làm seri chơi khăm vào thứ 3 và thứ 6 hàng tuần, hôm nay các bạn muốn nhét con chuột này vào ngăn bàn của ai đây?" Một giọng nói hào hứng từ bên ngoài cửa truyền tới, Di Giai ngoảnh ra thấy là thanh niên ban nãy livestream trong lớp, cậu ta bước vào thấy Di Giai thì cũng sững sờ một lúc nhưng rất nhanh đã lại luyến thoắng:"Ai da! Vẫn còn một người trong lớp... Tôi không biết bạn học ấy có nghe thấy những gì chúng ta vừa nói không nữa.... Có khi nào đây sẽ là tập cuối của chúng ta không? Haha..."


Thanh niên này đeo kính mắt dày, dáng người chỉ tầm m7, không tính là cao lắm, tóc cắt cũng hơi ngố, giống như úp một cái bát lên đầu, sau khi nói câu ấy xong cậu ta lại tuôn ra một tràng:"... Có lẽ hôm nay không được rồi... Tôi sẽ bù vào ngày khác nhé! Các bạn đừng quên bấm đăng ký để không bỏ lỡ buổi phát sóng tiếp theo của tôi!!! Tạm biệt!!!" nói xong cậu ta liền tắt livestream, gỡ điện thoại khỏi cây gậy tự sướng, thu xếp đâu vào đấy xong mới chậm rãi hướng Di Giai đi tới:"Sao mày còn ở đây?"


Giọng nói cũng không tính là thân thiện gì, Di Giai nhíu mày không trả lời, cậu ta cũng im lặng một lúc.


"Mẹ! Mày bị điếc à?"


Một bàn tay vươn đến muốn nắm tóc kéo cô khỏi chỗ ngồi, Di Giai bắt lấy tay cậu ta, dùng lực một chút liền ngẩn người.


Không có sức.


"Mày làm trò gì đấy?" Cậu ta vùng khỏi tay Di Giai, lần nữa chụp lên vai cô đẩy ra sau, bắt cô ngửa đầu lên:"Mày vừa định đánh tao?"


Di Giai chớp mắt một cái, nhất thời không biết nếu mình đã không có sức mạnh thì nên làm gì tiếp theo.


Ngoan ngoãn nghe lời?


Xin lỗi vì ở lại lớp vào buổi trưa?


Tóc rơi trên vai bị kéo theo có hơi đau, Di Giai cũng không tức giận, có lẽ là do vừa mới tự ổn định cảm xúc xong, nhưng mà nếu lúc này lộ ra vẻ thản nhiên chắc sẽ bị bón hành đủ luôn.


"Xin lỗi cậu." Di Giai nói.


Tên livestream vẫn chưa hết giận, lại đẩy cô về sau một chút:"Thế là xong à? Mày phải đền bù chứ?"


"Đền bù thế nào?"


"Mày phải giả làm khách mời trong livestream tao khi tao cần, không được lấy tiền."


"... Livestream chủ đề gì?" Di Giai có chút nghẹn họng.


"Chưa biết. Mày có làm không?" Cậu ta nhứ nhứ nắm tay, có vẻ nếu cô không làm sẽ bị cậu ta đập một trận.


[Trần Húc
Sở thích: Livestream, kiếm được kha khá tiền từ livestream.
Giá trị vũ lực cấp: A]


Trước mắt cô hiện ra mấy dòng chữ, chắc là do thẻ tím làm ra, toàn mấy thông tin chẳng đáng tiền.


Mà cái cấp A là sao?


"Được rồi." Di Giai thở dài.


Trần Húc buông tay, hừ lạnh mà trở về chỗ ngồi lôi điện thoại ra hí hoáy gì đó, chắc là chỉnh sửa video đăng lên.


"Chủ nhà số một ôn hòa thiện lương đúng là không hổ lời đồn." Thẻ tím truyền âm tới, giọng điệu không có cảm xúc gì.


"Sức mạnh của ta... là do Picadon điều chỉnh không đúng lắm nhỉ?" Di Giai nhếch môi khe khẽ, vung vẩy nắm tay vô lực, đúng là dù ngốc đến mấy vẫn biết tính kế lẫn nhau.


"Khụ... Cô muốn điều chỉnh thì để ta chỉnh cho cô, nhưng chỉ ở mức thế giới này chịu được thôi nhé."


Di Giai không trả lời, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.


Nhà vệ sinh trường này cũng khá sạch sẽ, ít nhất vào trong cũng không ngửi thấy mùi gì, liếc nhìn qua gương một cái, cô hơi giật mình.


Trong gương không phải khuôn mặt cũ của cô mà là một cô gái có mái tóc nâu hơi xoăn sóng dài ngang vai, làn da nhợt nhạt trắng bệch điểm vài nốt tàn nhang, giống như là con lai nước ngoài, nhìn tổng thể trông khá bình thường, còn mang theo vẻ yếu đuối bệnh tật quanh năm suốt tháng. Mà sau khi có thêm khí chất của cô, người trong gương lại mười phần lười biếng tùy ý, đuôi mắt hơi hướng xuống như thể bất kể lúc nào cũng có thể ngủ quên.


"Hầy." Di Giai chỉnh chỉnh lại tóc, nhận ra nếu buộc một chút lại ở phía sau sẽ dễ nhìn hơn nhiều liền quyết định buổi chiều đi mua dây buộc tóc:"Linh hồn kỳ lạ ở trong trường này à?"


"Ừ, ngay lớp bên cạnh." Thẻ tím đáp.


Vậy là chiều sẽ rất nhanh có thể gặp được, Di Giai quay người ra khỏi wc, đi thẳng xuống tầng một, theo trí nhớ tìm đến quán bán đồ ăn vặt duy nhất trong trường.


Chủ tiệm là một người đàn ông tầm hai năm hai sáu tuổi, tóc dài tùy ý buộc ra sau, thấy Di Giai tới lập tức niềm nở:"Muốn mua gì?"


"Em cần dây buộc tóc, ở đây có bán không?" Trong lúc nói cô đã nhìn một vòng cửa hàng, hầu hết là các loại đồ ăn cay ngọt mặn đóng gói, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ thấy kích thích vị giác.


"Không bán đâu nhưng anh có, em cần thì cho em một ít." Người đàn ông quay vào trong rồi lấy ra một nắm dây chun đen buộc tóc đưa cho Di Giai, cô đưa hai tay nhận lấy, nói cảm ơn rồi mua mấy loại đồ ăn cay trong ký ức mờ nhạt. Lúc này mà còn nhớ được, tức là trước kia khá thích.


"Cảm ơn em nhé." Người đàn ông mỉm cười.


Ôn nhu thật. Người như vậy lại mở tiệm ở cái trường trông có vẻ đầy côn đồ này. Di Giai liếc mắt nhìn ông chủ một cái nữa, quay lưng rời đi.


Giờ học buổi chiều cũng không khác gì ban sáng, có khác thì là giáo viên tiết này không thèm dạy học luôn mà ngồi trên bàn giáo viên hăng say nghịch điện thoại, chắc là chơi game. Di Giai đợi mãi mới thấy chuông báo tan tiết, được giải lao 10 phút bèn lập tức đứng lên chạy sang lớp bên cạnh.


Lớp bên cạnh cũng đang tràn ra hành lang đứng nói chuyện, dáng vẻ cũng không khác đám học sinh bất hảo lớp cô là mấy. Di Giai đã buộc gọn tóc, sau khi quét mắt một lượt hành lang liền dựa ngoài cửa lớp nhìn vào trong, có chút không dám chắc Tang Thanh rốt cuộc ở vị trí nào. Đây cũng là lần đầu tiên cô không liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.


"Ê. Tìm ai?" Một tên cạo đầu cua ngồi gần cửa nhìn chằm chằm Di Giai.


Di Giai không muốn đáp lời nhưng lại sợ gặp phiền hà, đành nói:"Nhìn qua thôi." trong lòng lại điên cuồng gọi thẻ tím.


"Không có trong lớp. Chắc không đi học." Thẻ tím không quan tâm nói.


Di Giai ngẩn ra, Tang Thanh lần này cũng là dạng thanh niên bất hảo à, còn trốn học nữa chứ, cô thở dài quay người muốn đi lại bất ngờ đụng phải một người đang đi tới, chồng giấy tờ người này cầm trên tay lập tức rơi đầy đất.


"Xin lỗi xin lỗi..." Di Giai luống cuống cúi xuống nhặt, cũng may chỉ tung tóe trong phạm vi hẹp, cô xếp lại cho phẳng rồi đưa cho đối phương, nhưng lập tức lại ngây người.


"Không sao." Trước mặt là người thanh niên tóc đen cao hơn cô một cái đầu, gương mặt đẹp đẽ ôn hòa đi kèm một cặp kính gọng đen, cặp kính này che bớt phần nào vẻ khó chịu trong mắt cậu, mang tới một phần cảm giác "tôi là học sinh chăm chỉ dễ nói chuyện."


"Cậu tên là gì?" Di Giai đột nhiên hỏi.


"Hả? À... Cậu không biết tôi à?" Người này khẽ giật mình, sau đó cười nói:"Lục Dã." chỉ là ánh mắt khi nói tên mình của cậu ta lại không có ý cười.


Di Giai nhìn thấy trên cơ thể người này có mấy tầng phong ấn mang dấu vết của mình.


Không cần hỏi thẻ tím, cô biết Tang Thanh đây rồi, thật là muốn ôm một cái, lại xoa xoa lưng vài cái, nói xin lỗi, tôi đã để cậu rơi vào hoàn cảnh này, một người tài giỏi hoàn hảo như cậu lại bị tôi hại đến thế này, tôi thật sự xin lỗi.


"... Bạn học này... Sao cậu lại khóc?" Tiếng Lục Dã vang lên có chút kinh ngạc:"Cậu đau chỗ nào sao?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.