(Phần 2) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 220



Trong lúc đợi Tư Hạo nấu ăn trong bếp, Di Giai nằm dài trên giường đọc bình luận trên màn hình hệ thống. Dạo này đã có nhiều người xem trực tiếp hơn rồi.


Thể loại nhiệm vụ chiếu trực tiếp thế này ở tòa nhà nào cũng có, hơn nữa còn có thể như băng đĩa lưu lại quá trình làm nhiệm vụ để xem lại, thường được dùng để làm tài liệu giảng dạy cho những nhiệm vụ giả có nhu cầu học tập, giải trí. Dù sao bọn họ cũng không có tivi hay kênh truyền hình, muốn xem phim trừ khi xuyên tới vi diện hiện đại làm nhiệm vụ, còn không sẽ rất nhàm chán. Có vài nhiệm vụ giả còn coi đây là nghề nghiệp, bán ra băng đĩa quá trình làm nhiệm vụ của mình, cố gắng diễn thật tốt trong vi diện, tiếp cận nghề diễn viên.


Người xem bên ngoài có thể biết trước nội dung chính của thế giới, nhưng màn hình chỉ xem được khung cảnh và tình hình nơi nhiệm vụ giả xuất hiện.


Cụ thể, một vài người sau màn hình bấm vào trang Xem Trực Tiếp, chọn chủ đề "mạt thế", lập tức thấy hiện ra hơn hai trăm "bộ phim", sau khi xem qua loa tóm tắt "phim" cùng mã số của những nhiệm vụ giả đang thực hành, thấy thú vị sẽ bấm vào xem trực tiếp. Màn hình ở góc nhìn thượng đế, có thể tùy ý xoay chuyển 360 độ để nâng cao trải nhiệm của người xem, hơn nữa còn có thể chuyển kênh, xem xong góc nhìn của Di Giai, lại chuyển qua góc nhìn của Tiêu Cự, cũng có thể chuyển qua xem của nhiệm vụ giả khác trong cùng thế giới. Để tránh cho việc tiết lộ tình hình, bình luận cũng sẽ không hiện ở một kênh chung.


Bình luận Di Giai đang đọc là của những người đang chọn xem góc nhìn của cô, và cũng chỉ chủ nhân của góc nhìn đọc được.


[Ai da? Hôm nay nam chính không hôn hôn kẻ phản diện sao?]


Di Giai:"..."


[Dùng mỹ nhân kế moi thông tin từ hắn đi!!!]


[+ Một phiếu cho mỹ nhân kế]


[Nam chính đẹp trai quá! Mlem mlem]


[Nói chứ cốt truyện này hình như không có nữ chính đâu. Đừng tùy tiện thay đổi kịch bản chứ?]


[Lầu trên nói gì vậy? Có phải nhiệm vụ giả không thế! Kịch bản sinh ra không phải để thay đổi sao?]


[Cốt truyện mới: Nam chính hắc hóa ôm mỹ nhân phản diện đi lên đỉnh cao nhân sinh!]


[Ha hả...]


...


Di Giai tắt màn hình thở dài, đúng lúc Tư Hạo bê cơm nước bước ra, hắn hỏi:"Sao thế? Chán quá à?"


Cô lắc đầu:"Không, chỉ là nghĩ chút chuyện thôi."


Hai người chậm rãi ăn, Di Giai hơi kinh ngạc nhận ra mùi vị các món ăn này vẫn quen thuộc như xưa, Tang Thanh rất ít khi vào bếp, chỉ khi cô bận đến không có thời gian ăn, hắn mới đích thân làm rồi bê đến tận phòng làm việc, bắt cô ăn xong mới được làm tiếp.


Nghĩ đến đây không khỏi cảm động, vốn dĩ Tang Thanh đối với mình cũng rất tốt mà. Cô làm như lơ đãng hỏi:"Tang Gia đâu rồi?"


Trước đó thẻ đen dạo một vòng trụ sở đã quay về báo cáo Tang Gia không ở đây. Cô còn định nhờ hắn giúp mình trốn thoát, dù sao nhiệm vụ vẫn còn dài lắm.


Tư Hạo nhàn nhạt:"Không biết."


Di Giai nhíu mày:"Sao hai người lại tách ra?"


"Anh ấy nói còn có nhiệm vụ trong người."


Sắc mặt Di Giai đen xì, rõ ràng đã nói ở lại chăm sóc Tư Hạo, kết quả quay đầu liền bỏ đi chơi.


"Sao chị lại quan tâm đến anh ta?" Tư Hạo nhớ lại quãng thời gian ngày trước, rõ ràng hai người họ khá thân thiết, thường xuyên chụm đầu lén lút nói chuyện. Nếu khi đó hắn còn nhỏ, Di Giai không thích hắn theo kiểu hắn thích cô, thì với Tang Gia lại khá phù hợp, nhìn vào cũng đẹp đôi trai tài gái sắc. Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu tối sầm lại.


Di Giai không biết có người đang ăn giấm với chính mình, cười nói:"Chị có chút chuyện cũ với anh ta."


Trong lòng Tư Hạo đột nhiên nặng nề. Hắn lỡ nói với Di Giai rằng không thích cô nữa mất rồi.


Nếu hai người họ gặp lại, vá lại tình xưa thì phải làm sao?


Nỗi lo lắng trong lòng hắn như muốn nổ tung ra, thật muốn nhét Di Giai vào cơ thể mình, không bao giờ muốn cô nhìn người nào khác ngoài hắn.


"Hôm qua chị nói chị thích tôi?" Tư Hạo đột nhiên lên tiếng.


"Hả?... Hình như... có nói." Di Giai ngẩn ra, tự nhiên nhắc đến chuyện này làm gì?


"Được. Tôi thỏa mãn chị."


"...?"


Tư Hạo ngước mắt:"Tối nay, tôi cho chị thân thể tôi."


"..." Di Giai há hốc, miếng sườn gặm dở cũng rơi ra ngoài, cô lúng túng lấy giấy lau miệng, ấp úng:"Nói linh tinh gì thế?"


"Quả nhiên là nói dối. Chị không thích tôi." Tư Hạo cụp mắt.


"Thích thì liên quan gì đến cho tôi thân thể cậu?"


"Chị thích tôi nhưng không muốn chiếm đoạt thân thể tôi?"


"..." Di Giai quả thật không muốn tranh cãi về vấn đề này:"Không lẽ thích một người thì nhất định sẽ muốn chiếm đoạt thân thể người đó?"


Tư Hạo thấy hai người đều đã ăn xong, không nói lời nào mà dọn dẹp đi vào bếp.


Di Giai nằm lười trên giường, lại đọc bình luận mỏi mắt, lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.


Đang ngủ say sưa thì bị tiếng động phát ra khi Tư Hạo lên giường đánh thức, hắn nhẹ nhàng chui vào chăn, nhẹ nhàng vươn tay ôm cô, lại nhẹ nhàng vùi vào tóc cô hít thở.


Di Giai tức cười. Vậy mà còn mạnh miệng bảo là không thích! Cười nhạo hắn xong cô lại nhanh chóng ngủ tiếp.





[Hệ Thống: Vua zombie đang gặp nguy hiểm!]


Thông báo kêu ing ỏi đánh thức Di Giai đang trong mộng đẹp, cô sờ sang bên cạnh thấy trống trơn, lại gọi vài tiếng không thấy ai trả lời, đoán rằng Tư Hạo đã ra ngoài, vội trả lời Tiêu Cự đang la hét trong tai.


"Tôi đây. Tôi ổn"


Tiêu Cự điên tiết:"Vậy là Mặc Nhiên!"


"Hắn ít nhất cũng là vua zombie, sao mới đó mà gặp nguy hiểm rồi." Di Giai cũng tức giận, sáng vừa bỏ đi, giờ mới là buổi chiều thôi!


[Hệ Thống: Vua zombie bị thương!]


Cùng lúc đó, sắc mặt Di Giai tái nhợt.



Lúc Tư Hạo mở cửa phòng, con ngươi đột nhiên co rút, hắn thấy Di Giai ngã dưới giường đang không ngừng run rẩy, vội lao đến đỡ lấy cô:"Di Giai?! Làm sao vậy?"


Trên mặt cô không còn chút huyết sắc, ôm khư khư lấy tay trái:"Đau..."


Tư Hạo vạch tay áo cô lên, thấy vừa đỏ vừa nóng rực, chợt hoảng hốt:"Sao tự nhiên lại thế này?" mắt lia một vòng, dừng lại ở bắp chân trái cô đang ẩn hiện ba hình ngũ giác đỏ bừng.


Sắc mặt Tư Hạo đột nhiên biến đổi, giữ lấy vai Di Giai, kéo ống quần rộng của cô lên cao, quả nhiên thấy nơi đầu gối cũng tím tái khác thường, vén lưng áo cô lên lại thấy những vết lằn đỏ tía ghê rợn dù không chảy máu, ánh mắt hắn hơi run lên:"Chị... Giữa các người có mối liên hệ gì?"


Di Giai đau đớn nhưng vẫn không mất đi tỉnh táo, dù sao lúc bị sinh vật hóa hư ăn mòn cũng đau hơn nhiều lắm, cô cảm thấy mình đã đoán ra gì đó, vội giữ chặt lấy tay Tư Hạo:"Tính mạng của chúng tôi dính liền..." nhưng cô không biết đến nỗi đau cũng phải cùng chịu đựng.


Cơ thể Tư Hạo thoáng chấn động, không nói hai lời lập tức đứng dậy phóng ra ngoài. Di Giai thấy lưng đau rát, thầm kêu khổ, vừa lo lắng không biết Mặc Nhiên có ổn không, vừa nghe Tiêu Cự trầm giọng chửi đổng qua khuyên tai, xem ra anh ta cũng đang rất khổ sở.


Qua một lúc, cơn đau giảm đi, Tư Hạo cũng quay trở lại ôm chặt lấy cô, hơi thở có chút dồn dập:"Sao lại thế? Tại sao lại thế?" hắn cần một lời giải thích.


"Mặc Nhiên... Bạn tôi đến đây?" Di Giai nén đau hỏi.


Tư Hạo xem xét mấy vị trí trên cơ thể cô, sắc mặt không hề khá hơn:"Hắn đem mấy con zombie cấp cao đến. Bị tôi bắt lại rồi." Vừa nãy hắn dẫn đội ra ngoài đi tuần một vòng vì nghe Trường Kỷ nói bóng gió về việc anh giữ vua zombie, chỉ sợ sẽ kéo đến những rắc rối không cần thiết. Không ngờ quả nhiên bắt gặp thanh niên từng đứng chung chỗ với Di Giai dẫn theo một đàn zombie cấp cao quay trở lại, tên đó còn ngây thơ định bắt hắn để trao đổi với Di Giai.


"Có nguy hiểm đến tính mạng không?" Di Giai vội hỏi.


Tư Hạo lắc đầu, xoa quanh vết đỏ mờ ở chân cô:"Tôi đốt tay trái hắn, hắn đang ở dưới ngục, chịu chút cực hình. Giờ không sao rồi."


Di Giai gật đầu, Tư Hạo lại hỏi:"Tay trái... Có sao không?"


"Đau chút thôi. Vẫn ổn."


"Tại sao lại... Có chuyện này?"


Nhận ra giọng hắn hơi run rẩy, Di Giai nhẹ nhàng nói:"Không biết. Từ đầu đã như vậy rồi. Cậu ta chết thì tôi cũng phải đi theo."


Bàn tay Tư Hạo siết lấy tay cô:"Tôi sẽ không để cậu ta chết."


"Vậy cảm ơn cậu." Cô yếu ớt nở nụ cười, lại bị Tư Hạo cúi đầu hôn.


Di Giai sợ hắn quên, vội nhắc nhở một chút:"Tôi bị máu khó đông đấy. Đừng cắn."


"Khó đông đến mức độ nào?"


"Bị thương máu sẽ chảy đến khi cạn. Cũng chưa từng thử nữa..."


"Đừng thử. Không được thử." Giọng Tư Hạo có chút gấp gáp, đau lòng ôm chặt lấy cô:"Sao sinh mạng chị lại có thể dễ dàng biến mất như thế?"


Mắt Di Giai chớp chớp, đảo một vòng, nhân lúc này nói:"Cho nên Tư Hạo, không phải tôi không muốn ngủ với cậu, chỉ là tôi sợ mình bị chảy máu... Sẽ chết."


Tư Hạo cứng đờ trong thoáng chốc nhưng vẫn ân cần vỗ vỗ lưng cô:"Tôi biết rồi."


Khoảng tầm hai tiếng sau, Di Giai sinh long hoạt hổ, một chút cũng không thấy đau nữa, nhưng cô vẫn phải giả bộ mềm yếu đáng thương, thu lấy chút quan tâm từ Tư Hạo.


Tư Hạo vừa vuốt tóc cô vừa đọc sách, đột nhiên sờ sờ tai cô, Di Giai bị nhột, hơi ngọ nguậy.


"Sao chị đeo khuyên có một bên?" Mắt không rời sách, Tư Hạo hỏi.


Di Giai giật thót, nghiêng đầu tránh ngón tay đang sờ khuyên tai của hắn:"Bên kia rơi rồi."


"Nói dối."


"..."


"Tên trong ngục kia cũng có. Chị đeo đôi với hắn."


"..." Muốn chửi tục ghê.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.