[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 267: Hai huynh đệ Do gia



Edit + beta: Iris

Ô Nhược ăn trưa với mấy người Ô Tiền Thanh xong thì rời vương phủ, đến Lan San Các để nhắn lại cho bọn Tuyển Hành, hẹn ngày 10 tháng 8 gặp nhau ở Lan San Các.

Lúc rời khỏi Lan San Các thì bị một đám người cản lại, dẫn đầu là hai nam tử dung mạo tuấn tú giống hệt nhau, mặc la y thượng đẳng, hai người mỉm cười nhìn Ô Nhược.

Đáy mắt Ô Nhược hiện lên nghi hoặc, hai người này là ai a?

Một nam tử lam y trong số đó vẻ mặt lấy lòng, nói: "Phán Dương, nếu không phải đệ lớn lên giống cha thì chúng ta cũng không nhận ra đệ là Phán Dương đệ đệ của chúng ta a."

Ô Nhược nhướng mày, chẳng lẽ hai người này là đại ca và nhị ca của Phán Dương.

Cậu không khỏi đánh giá bọn họ, dung mạo giống Tô Bạch Song năm phần, nhưng vẻ mặt a dua nịnh hót làm người ta cảm thấy bản thân đang được vỗ mông ngựa.


Do Yến Võ thấy Ô Nhược nhìn bọn họ bằng ánh mắt xa lạ thì đau lòng nói: "Phán Dương, chẳng lẽ đệ không nhận ra chúng ta sao?"

Do Yến Văn cũng khổ sở nói: "Phán Dương, ta là đại ca Võ Yến Văn của đệ, hắn là nhị ca Do Yến Võ, không lẽ trị bệnh xong thì quên mất chúng ta rồi?"

Ô Nhược nghe bọn họ nói ra thân phận thì hỏi: "Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái sao hai người lại ở chỗ này thôi."

Ánh mắt Do Yến Võ lóe lên, cười nói: "Chúng ta nghe nói chợ đen sắp cử hành tỷ thí thuật sư nên đến báo danh, nhưng không ngờ lại gặp đệ ở đây."

Do Yến Văn thân thiết đặt tay lên vai Ô Nhược, mỉm cười nói: "Tam đệ, gần đây đệ phát tài hả?"

Ô Nhược bất động thanh sắc tránh tay hắn.

Do Yến Văn cũng không thèm để ý, vẫn cười hì hì nói: "Tam đệ, nếu đệ phát tài thì cũng nên chiếu cố đại ca và nhị ca chút chứ nhỉ?"


Ô Nhược nhướng mày: "Ngươi nghe ai nói ta phát tài?"

"Còn cần ai nói hả?" Do Yến Văn nhìn hoa bào quý giá trên người Ô Nhược: "Đệ nhìn lại y phục trên người đệ đi, dùng lụa thượng đẳng, kim khâu thượng đẳng, bộ này ít nhất cũng phải năm vạn lượng bạc, có thể mua được một món pháp khí tốt cho ta a."

Do Yến Võ tham lam nhìn y phục trên người Ô Nhược, cười hì hì: "Tam đệ, cho chúng ta mượn một trăm vạn lượng bạc đi, đợi chúng ta có rồi sẽ trả."

Ô Nhược thầm cười lạnh, đúng là công phu sư tử ngoạm, mượn một cái là tận một trăm vạn lượng bạc, tưởng người khác coi tiền như rác mà cho bọn họ chắc.

Cậu vỗ vỗ y phục, không để ý đến lời của bọn họ, trực tiếp hỏi: "Gần đây các ngươi có gặp Quỷ Bà không?"

"Quỷ Bà?" Do Yến Võ sửng sốt: "Đệ nói tiểu cô cô hả? Chúng ta không có gặp nàng."


Do Yến Văn cũng lắc đầu.

Ô Nhược xoay người rời đi.

"Ấy? Tam đệ, Phán Dương, sao đệ lại đi vậy?" Do Yến Võ và Do Yến Văn vội đuổi theo: "Tam đệ sẽ không vô tình như vậy chứ? Bây giờ đệ đang sống rất tốt mà, chẳng lẽ mặc kệ sống chết của chúng ta sao?"

Ô Nhược nhướng mày: "Lúc các ngươi sống tốt, có từng quan tâm đến ta và Quỷ Bà không?"

Do Yến Văn cười nhạo: "Chúng ta có từng quan tâm đến các ngươi không hả? Mấy năm qua, cha nhiều lần muốn đón các ngươi về nhà nuôi dưỡng, nhưng tiểu cô cô sống chết không chịu về, mà đệ rõ ràng là con ruột của cha, nàng lại muốn độc chiếm, nếu đệ kêu nàng là mẹ, nếu không phải đệ..."

Hắn ho nhẹ một tiếng, không nói nữa.

Ô Nhược đại khái đoán được câu sau là gì, lúc trước nếu không phải Phán Dương là ngốc tử, Tô Bạch Song chắc chắn sẽ mang con của mình về Do phủ.
"Sao không nói tiếp đi?"

Do Yến Võ nói: "Nếu không phải tiểu cô cô mất con gái đến nỗi phát điên, nhận sai đệ thành con của mình, cũng sẽ không hại huynh đệ chúng ta chia xa, dẫn đến tình cảm đạm bạc."

Ô Nhược cảm thấy suy đoán Quỷ Bà không phải mất cháu gái mà là mất con gái là chính xác, liền thừa cơ hỏi: "Quỷ Bà mất con gái như thế nào?"

Do Yến Võ thấy trên đường nhiều người lui tới, nên không nói nữa.

Ô Nhược nhìn Lan San Các, nói: "Đại ca, nhị ca, các ngươi ăn cơm chưa?"

"Chưa." Do Yến Văn và Do Yến Võ mỉm cười nhìn Ô Nhược: "Tam đệ muốn mời chúng ta ăn cơm."

"Ừm." Ô Nhược làm tư thế mời với bọn họ.

Sau khi vào Lan San Các, cậu đặt hai bàn ở lầu một để chiêu đãi thủ hạ của đám Do Yến Văn, sau đó lên lầu trên ăn cơm cùng bọn họ.

Do Yến Võ ngồi xuống liền kêu tiểu nhị dọn những món đắt nhất lên.
Chờ tiểu nhị đi rồi, hắn cười hắc hắc: "Ta chưa từng vào tửu lâu tốt nhất này để ăn đâu, tam đệ sẽ không ngại nhị ca gọi nhiều món chứ?"

Ô Nhược rót trà cho bọn họ: "Các ngươi chỉ cần kể ta nghe chuyện của Quỷ Bà, ta có thể bao các ngươi ăn uống thả cửa ở đây bảy ngày."

Do Yến Văn tò mò nói: "Mấy năm gần đây Quỷ Bà không có nói với đệ về chuyện của nàng sao?"

Ô Nhược trợn trắng mắt: "Các ngươi cũng đâu phải không biết Quỷ Bà bị điên, sao có thể nói với ta về chuyện trước kia của bà."

"Đến nay cũng được vài thập niên rồi, nàng đều sống điên điên khùng khùng." Do Yến Văn than thở nói: "Nhớ năm đó, lúc nàng chưa bị điên, nàng chính là đệ nhất đại mỹ nhân a, ta chưa từng gặp nữ nhân nào đẹp hơn nàng đâu."

Ô Nhược tò mò hỏi: "Đẹp cỡ nào?"
"Ngươi chưa từng thấy qua sao? Ồ đúng rồi, lúc đệ sinh ra thì nàng đã bị hủy dung." Do Yến Văn hớp một ngụm trà: "Đệ trở về soi gương là biết năm đó nàng đẹp cỡ nào liền."

"Ý ngươi là ta và nàng rất giống nhau?"

"Ừm, tiểu cô cô và cha là long phượng thai, nhưng có người nói long phượng thai không phải điềm lành, lúc cha mười tuổi thì mấy người tổ phụ liền tuyên bố với người ngoài là cha lớn hơn tiểu cô cô vài tuổi. Lúc ấy tiểu cô cô rất yếu, rõ ràng đã mười tuổi nhưng trông cứ như nhỏ hơn cha vài tuổi vậy, nên cũng không có ai nghi ngờ chuyện này."

"Vậy làm sao ngươi biết được?"

"Tổ phụ và tổ mẫu nói, tổ mẫu nói năm đó bà sinh long phượng thai nhưng không bồi bổ thân thể nên đến giờ vẫn chỉ có mỗi cha và tiểu cô cô, cũng cực kỳ yêu thương tiểu cô cô, có điều không ngờ lại xảy ra chuyện kia, làm hại tiểu cô cô biến thành bộ dạng không ra người không ra quỷ."
Nói vậy, Quỷ Bà không có tỷ muội gì rồi. Ô Nhược vội hỏi: "Chuyện nào vậy?"

Do Yến Văn và Do Yến Võ nhìn nhau, tiếp tục nói: "Năm đó tuổi chúng ta không lớn, hơn nữa cha cũng cố ý gạt chúng ta nên chúng ta không rõ chuyện này lắm, chỉ nhớ là tiểu cô cô thích một nam nhân, mấy người tổ phụ cũng đồng ý cuộc hôn nhân này, sau đó thì không biết xảy ra biến cố gì..."

Do Yến Võ ngắt lời Do Yến Văn: "Ta nghe nói là có đại nhân vật nào đó không đồng ý để tiểu cô cô kết thân với nam nhân kia."

Do Yến Văn kinh ngạc nhìn hắn: "Thật hả?"

"Ta cũng vô tình nghe lén được cha mẹ nói chuyện, còn là ai thì ta không biết."

Ô Nhược hỏi: "Sau đó thì sao?"

Do Yến Văn nói: "Mấy người tổ phụ dường như rất sợ đại nhân vật kia, nên cũng phản đối hôn nhân luôn, sau đó tiểu cô cô và nam nhân kia bỏ trốn, rất lâu sau đó chúng ta đều chưa từng gặp lại nàng, lúc gặp lại thì nàng bị người ta bắt được, lúc đó bụng nàng đã lớn, hơn nữa còn sắp sinh. Một tháng sau thì sinh hạ con gái."
Do Yến Võ nhớ lại nói: "Tiểu biểu muội rất là đẹp nha, lớn lên giống hệt tiểu cô cô, tiếc là chỉ ở cùng tiểu cô cô có ba tháng thì đã bị ôm đi."

Do Yến Văn nghi hoặc: "Bị ôm đi? Sao ta nghe nói là chết rồi?"

"Ta nghe cha mẹ nói là chưa chết, là mấy người tổ phụ phái người đưa đi, còn đưa đi đâu thì không biết, sau khi tiểu cô cô biết chuyện thì phát điên đi tìm tiểu biểu muội, không biết làm cách nào lại chạy lên mặt đất, bị ánh nắng đốt thành dáng vẻ như bây giờ, nếu không phải có người tốt bụng cứu nàng, chỉ sợ đã biến thành đống tro bụi từ lâu, sau đó tổ phụ tìm người chữa mặt cho nàng, nàng không muốn, mỗi ngày đều phát điên, làm hại tổ mẫu ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt."

Ô Nhược hỏi: "Thế ta sao lại biến thành con của bà rồi?"

"Một tháng trôi qua từ chuyện đó, mẹ hạ sinh đệ, tiểu cô cô bị điên liền xem đệ thành con gái của mình rồi ôm đi, đi bặt nhiều năm không thấy tin tức, chờ lúc tìm được tiểu cô cô thì đã là năm năm sau, đệ đã có cảm giác ỷ lại vào tiểu cô cô, mẹ xem đệ... Ách... Tóm lại các ngươi không chịu đi cùng cha, cũng không muốn nhận tiếp tế của cha, rồi sống ở Mạt trấn tầng mười tám."
Ô Nhược yên lặng hớp một ngụm trà, thong thả trả lời: "Nếu Quỷ Bà có con gái, năm nay hẳn là đã 45 tuổi đúng không?"

"A?" Do Yến Văn sửng sốt: "Năm đó xảy ra chuyện thì ta mới có 7 tuổi, bây giờ đã 52 tuổi, vậy tiểu biểu muội hẳn là 45."

"Các ngươi biết con gái của Quỷ Bà sinh ra vào năm nào không?"

"Lúc ấy ta còn quá nhỏ, nhớ sao được a." Do Yến Văn hỏi Do Yến Võ: "Yến Võ, đệ nhớ không?"

"Năm đó đệ còn nhỏ hơn ca, ca không nhớ nổi thì sao đệ nhớ."

Ô Nhược lại hỏi: "Nếu không thì tháng mấy, biết chứ?"

Do Yến Văn suy nghĩ: "Ta nhớ lúc tiểu biểu muội được sinh ra, vừa hay hoa mẫu đơn nở, ta chỉ nhớ nhiêu đó thôi."

Lúc này, có người gõ cửa phòng, tiếng tiểu nhị vang lên: "Khách quan, đồ ăn đã được bưng lên."

Ô Nhược nói: "Vào đi."

Tiểu nhị đẩy cửa phòng ra, bưng mấy đĩa thức ăn được trang trí tinh xảo vào.
Do Yến Võ và Do Yến Văn nhìn khay đồ ăn mà muốn chảy nước miếng.

Ô Nhược đưa tờ ngân phiếu năm vạn lượng cho tiểu nhị: "Tờ ngân phiếu này đủ để bọn họ ăn thoải mái ở dưới lầu bảy ngày không?"

Tiểu nhị cười như nở hoa: "Đủ đủ, chắc chắn đủ."

"Đại ca, nhị ca, các ngươi cứ ăn từ từ." Ô Nhược đứng lên: "Ta còn có chuyện, không ở lại dùng cơm cùng các ngươi."

"Được, được." Đám Do Yến Văn đã bị thức ăn trên bàn hấp dẫn, nào còn chú ý đến Ô Nhược, đến khi ăn no rồi, Do Yến Võ mới ngừng đũa nói: "Không xong rồi đại ca, chúng ta quên mất mục đích đến đây rồi."

Sắc mặt Do Yến Văn trắng bệch: "Không vội không vội, chúng ta chỉ cần cho đám người ở lại canh chừng, chắc chắn hắn sẽ còn quay lại mà."

Do Yến Võ mặt đầy đau khổ: "Mong là vậy."

°°°°°°°°°°
Lời editor: Họ Do, họ Khúc đều là cùng một nhà, chắc tại tác giả ghi nhầm hoặc đang phân vân giữa hai họ nên cái họ mới tùm lum như này, như anh Tuyển Hành đấy, một đống tên =.=

Đăng: 18/5/2022

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.