* dù không đạt nhưng tg vẫn cho các bạn sớm, chúc những bạn đang thi sẽ thi tốt, đừng mê đọc, từ từ đọc cũng được, ảnh hưởng thi cử không tốt đâu, đọc truyện vui vẻ.1
Giang Tình trốn phía sau Thẩm Bách mặt mày tái mét, đầu cũng không lộ ra, toàn thân run rẩy nhưng đôi tay vẫn ôm chặt Thẩm Bách không buông.
Vận mệnh chú định là phải diễn ra, hai sinh vật kia không lựa chọn lâu nhanh chóng đi tới.
Thẩm Bách gắt gao bảo vệ Giang Tình nhưng bản thân hắn lại bại lộ trước mắt chúng nó.
Một con đi thẳng tới chỗ Thẩm Bách, không chút do dự xách hắn lên.
" không được.. khốn kiếp.. buông anh ấy ra.."
Giang Tình cảm thấy được ngẩng phắt đầu lên, hai tay gắt gao níu lại Thẩm Bách.
Một người còn lại ngồi gần Giang Kỳ, người đó không chút phản kháng bị lôi lên, có lẽ đã nhận mệnh, nhưng Giang Kỳ không thể nhìn nổi, cậu đưa tay kéo lại người đó, khiến hắn quay lại nhìn cậu, hắn cười, hất tay cậu ra.
Rầm rầm rầm..
Âm thanh ầm ầm đánh động bọn họ.
Rít rít.
Hai sinh vật kia nhìn nhau rít gào rồi bỏ mặt bọn họ lao ra ngoài.
Bọn họ nhìn nhau, thấy rõ trong mắt niềm vui thoát chết, nhưng sau đó lại căng thẳng nhìn ra ngoài.
Đám sinh vật tuần tra bên ngoài giống như bị lôi kéo đi, không còn ở ngoài nữa.
Ting.
Giang Kỳ nghe tiếng động từ đồng hồ tinh tế thì mừng rõ, vội bấm lên.
Nghe âm thanh nổ mạnh thì chạy đi, nơi em ở có sông ngầm đúng không?
Giang Kỳ vội vàng hồi âm.
Đúng vậy, Thiếu Nghiêm.
Ting.
Chạy đi, theo hướng trở về đế quốc, anh đang tới.
Giang Kỳ vội vã đứng lên, chạy ra cửa động nhìn một lượt.
" chúng ta đi, quân đội đang yểm trợ cho chúng ta, mau lên nào"
Giang Kỳ dìu Bạch Hạ đứng lên, chạy trước dẫn đường trở lại sông ngầm.
Mười mấy người dìu dắt nhau chạy, chẳng mấy chốc đã thấy sông ngầm.
" chúng ta đi đường này"
Giang Kỳ nhìn quanh, theo lối cũ bọn chúng mang cậu đến mà đi.
" nơi này.. có thể đi được sao..?"
Bạch Hạ ôm bụng cố gắng đi, nhưng vì bụng cậu đã khá lớn, không thể chạy nhanh, mấy chốc họ lại bị tuột lại phía sau, Thẩm Bách thấy vậy thì quay lại giúp dìu Bạch Hạ đi.
" được, lúc bọn nó đưa tôi đến là theo đường này, tuy tôi ko rõ làm sao ra được nhưng Thiếu Nghiêm nói anh đang ở sông ngầm"
Giang Kỳ không rõ làm sao ra, nhưng cuối con đường có anh, cậu không ngại gì cả.
Mấy người bọn họ nghe vậy thì càng tăng thêm bước chân.
Người thanh niên được cậu đưa tay kéo lại lúc nãy cũng trở lại giúp đỡ, Giang Kỳ đỡ lấy Bạch Hạ cũng rất vất vả, chưa kể nếu cậu thật sự đang có thai thì sẽ chịu không nổi.
...
Bên trên mặt đất đám quân nhân giống như điên rồi liên tục quăng pháo nano oanh tạc cửa động khiến cả hang ngầm run lên.
Uy lực của pháo nano không lớn, nhưng cũng nổ cho cửa động khói bụi mịt mù, họ không phải muốn thanh trừng bọn nó, người muốn cứu còn ở phía dưới, nên chỉ đánh nghi binh thôi.
Cả đám bên dưới vừa đi vừa cảm nhận sự rung động do bên trên ảnh hưởng xuống, rất sợ nơi này sập nên bước chân cứ như bay múa.
Càng đi sâu con đường hai bên càng hẹp, buộc họ phải nép sát vào vách động mà đi, rất vất vả, ai nấy mồ hôi đầy đầu nhưng ánh mắt lại càng thêm sáng ngời.
Lưu Thiếu Nghiêm đang lao đi trên mép động chật hẹp thì nghe tiếng bước chân hỗn loạn, anh mừng rỡ tăng nhanh cước bộ.
Một đám người lôi thôi lếch thếch lọt vào tầm mắt anh, nhưng anh lại nhìn không thấy vợ yêu.
" Kỳ Kỳ"
Lưu Thiếu Nghiêm gấp gáp gọi, tim đập bình bịch trong lòng ngực.
Giang Kỳ mệt muốn đứt hơi nghe tiếng gọi quen thuộc kia thì ngẩn ra, mắt ngấn nước nhỏ giọng trả lời.
" Thiếu Nghiêm.."
Tiếng cậu rất nhỏ, nhưng lại rõ ràng truyền vào tai anh, âm thanh nghẹn ngào khiến anh nhói tim.
" Kỳ Kỳ đừng khóc.. Mục Duy đưa họ rời đi"
Lưu Thiếu Nghiêm nói xong đã phóng người nắm lấy nhũ thạch phía trên vách động, nhún nhảy vài cái đã vụt qua đầu những người ở dưới, chớp mắt đã đến chỗ vợ yêu đang dựa vào vách động tròn mắt nhìn anh.
" mọi người cẩn thận, không cần sợ"
Mục Duy nhận mệnh đưa bọn họ đi.
Bạch Hạ hâm mộ nhìn Giang Kỳ, nhanh chóng theo chân đám người đi tiếp, có người hỗ trợ khiến bọn họ thở phào một hơi, đối với con đường phía trước cũng càng thêm có động lực chạy đi.
" vợ.."
Lưu Thiếu Nghiêm ôm chặt vợ nhỏ vào ngực, cảm nhận tiếng tim đập của vợ nhỏ mà như sống lại.
" Thiếu Nghiêm.."
Giang Kỳ nức nở gọi tên anh.
" xin lỗi vợ"
Lưu Thiếu Nghiêm cảm nhận thân thể nhỏ bé trong ngực đang run lên thì đau lòng, ôm mặt cậu nhỏ vụn hôn hôn, nhẹ giọng xin lỗi.
Giang Kỳ lắc đầu, ghì chặt cổ anh hôn lên môi mỏng hơi khô, gặm nhẹ, bị râu ria lỏm chỏm của anh chọc đau cũng không thả ra.
Lưu Thiếu Nghiêm cũng giữ đầu cậu hôn lại, đến khi vợ nhỏ thở hổn hển mới buông ra, xoay người đưa lưng về phía cậu.
" lên đây, anh cỏng em về"
Giang Kỳ vui vẻ leo lên lưng anh, hai tay ôm cổ anh, mặt áp vào gáy anh hít sâu vài cái, thoả mãn vô cùng, nguy hiểm gì đó cũng không khiến cậu sợ hãi nữa.
" em gầy đi rồi"
Cỏng lên cơ thể nhẹ tong của cậu mà đau lòng, vợ nhỏ đã nhỏ nay còn nhỏ hơn.
" ừm... về nhà đi chồng"
Giang Kỳ hàm hồ nói, mệt lã nằm trên lưng anh chẳng muốn nhúc nhích.
" được"
...
Bên trên Lâm Minh nhận được tin đã tìm thấy người thì mừng rỡ, sai người ra sức mà oanh tạc bọn nó, để đám người Lưu Thiếu Nghiêm lên lại mặt đất rồi mới cho người rút lui.
Bọn nó khi phát hiện giống cái chạy mất hết có phát điên tấn công họ không thì không biết, nhưng sau khi cứu được người rồi cũng sẽ không buông thả chúng nó, món nợ này để lại sau đó tính hết một lần.
Lúc bò lên được tới mặt đất thì ai nấy đều nằm dài ra không muốn nhúc nhích, có người còn thoát lực ngất đi.
Bạch Hạ và Giang Kỳ trên lưng Lưu Thiếu Nghiêm cũng không ngoại lệ, vì vậy mà cả đám quân nhân luống cuống ôm lên đám bọn họ trở lại quân khu.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn vợ nhỏ nằm trên cái giường trắng mà đau lòng, quỳ ở bên giường bệnh nhìn cậu tay cắm ống truyền dịch ngủ mê mang, nếu không phải bác sĩ đã nói cậu chỉ là mệt mỏi, để cậu ngủ là được, chứ không anh sẽ bất chấp tất cả mà mang cậu về lại thủ đô.
Bạch Hạ bị động thai nên đã được sắp xếp cho phòng riêng, những người kia đều là tình trạng thần kinh căng thẳng mới ngất đi, không có gì đáng ngại, Giang Kỳ cũng nằm một mình một phòng.
Ting.
Bên tai truyền đến âm thanh khiến anh nhíu mày, hôn hôn lên trán cậu một chút rồi đi ra ngoài.
" Thiếu Nghiêm, con dâu mẹ đâu, con bảo vệ nó kiểu gì vậy hả"
Lưu phu nhân tức giận mắng lớn, âm thanh của bà khiến người xung quanh đều nghe thấy, ai nấy đều quanh lại nhìn anh.
" mẹ, con xin lỗi, em ấy đang ngủ"
Lưu Thiếu Nghiêm nhận mệnh cúi đầu nghe chửi, mấy nay anh cũng mệt mỏi bất kham, lưng dựa vào tường trắng của bệnh viện quân khu, tay xoa xoa mi tâm.
Lưu phu nhân muốn chửi cũng không biết chửi sao nữa, con trai bà nhìn như thằng ăn xin nào ở đâu thế này, dù sao cũng là con trai bà a.1
" được rồi, con chăm sóc nó cho cẩn thận, mai mẹ sẽ vào, giờ con nên nghĩ ngơi đi, đừng để con dâu mẹ đau lòng"
Lưu phu nhân bực mình nói.
Lưu Thiếu Nghiêm tính trả lời bà thì nhìn thấy bác sĩ Kiều của quân khu đang nhìn anh.
" mẹ, bác sĩ tìm con, có gì nói sau"
Lưu Thiếu Nghiêm nói xong thì cúp máy, quay sang nhìn bác sĩ Kiều.
" có chuyện gì sao?"
Lưu Thiếu Nghiêm nhíu mày nhìn Kiều Duẫn.
" Lưu đại tá tự xem đi"
Bác sĩ Kiều đưa cho anh tờ giấy rồi đi mất.
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn ông rồi nhìn vào tờ giấy.
Không tin được vào mắt mình, trừng trừng nhìn kết quả siêu âm.