Cuối tháng mùa thu, ngày kỷ niệm ba năm của tập đoàn Song Thu cũng trùng hợp diễn ra vào mùa thu.
Ban đêm, bởi vì đại bộ phận của Song Thu đều là người trẻ tuổi, cho nên Thu Ngư đã bao một quán bar, để mọi người cùng ăn mừng.
Đường Thu Giảo ban đầu dự định mặc váy, nhưng ánh nắng cuối thu rất oi bức, cô bị Cố Minh đè ở trong phòng, bắt phải thay đổi thành quần áo tay dài.
Trong quá trình thay đồ, diễn ra xuân ý hương diễm, cô bị hắn dày vò một phen.
Khi Đường Thu Giảo từ trong phòng bước ra, đôi môi sưng lên, chân cũng mềm nhũn.
Trong bữa tiệc kỷ niệm, những người lãnh đạo của các bộ phận khác nhau đã kết thúc bài phát biểu của họ trêи sân khấu, bầu không khí trong quán bar đã được khôi phục.
Ca sĩ hát trêи sân khấu đến khàn cả giọng, những người trẻ tuổi đứng trêи sàn nhảy dẫm lên nhịp nhảy Disco.
Đường Thu Giảo, với tư cách là phó tổng bảo bối của tập đoàn, có không ít người đến kính rượu cô.
Vừa mới bắt đầu cô còn uống một vài ly rượu có nồng độ cồn thấp, đến lúc sau, chỉ cần có ai nhét ly rượu vào trong tay cô, đều sẽ bị Cố Minh đoạt đi.
Tửu lượng của Cố Minh không tốt, thậm chí còn kém hơn so với Đường Thu Giảo, nhưng hắn có khả năng tự kiểm soát cực kỳ cao, cho dù có uống say thì người khác cũng không nhìn ra được, chỉ có một con ngươi sáng đến kinh người, ánh mắt không rời khỏi Đường Thu Giảo, không thèm cho người khác dù chỉ nữa ánh mắt.
Thẳng đến lúc hắn ngã quỵ trêи sô pha, mọi người mới nhận ra hắn say.
Đường Thu Giảo dở khóc dở cười, một đồng nghiệp đã khiêng Cố Minh đi tìm một phòng riêng yên tĩnh để cho hắn ngủ.
Đường Thu Giảo bật đèn huỳnh quang, loại bỏ ánh sáng tối tăm trong quán bar, cô chú ý tới khuôn mặt người đàn ông đã đỏ bừng một mảnh, trêи áo cũng dính một ít rượu.
Hẳn là sau khi say, đầu váng mắt hoa, làm cho hắn không cẩn thận đổ rượu vào quần áo.
Đường Thu Giảo nhìn hắn dưới ánh đèn, người đàn ông cau mày, hàng mi dài trong lúc ngủ bất an run rẩy, có vẻ như hắn đang hoảng hốt trước mảnh tốt đen không thể nhìn thấy cô.
Cô đem tay mình nhét vào lòng bàn tay hắn, lông mi Cố Minh ngừng run rẩy, ôm lấy tay cô, lặng lẽ ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trêи mặt Đường Thu Giảo hiện lên nụ cười ôn nhu, cô véo nhẹ chiếc mũi thẳng của người đàn ông, lên tiếng: ” Ông xã, buông tay ra. Em muốn đi tìm một chiếc khăn để lau rượu trêи người anh.”
Người đàn ông vẫn giữ chặt.
” Anh ngoan nha, em sẽ quay lại sớm, sau khi lau xong chúng ta liền về nhà, có được không?”
Người đàn ông lúc này mới chậm rãi buông tay cô ra.
Đường Thu Giảo cầm khăn lông, đi vào toilet tẩm ướt nó, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tề Duệ Mạc.
Người đàn ông dùng con ngươi màu nâu nhạt nhìn chằm chằm vào cổ cô, một bộ dáng nghi hoặc.
”Thu Giảo, cậu có thể cho tôi xem một chút sợi dây chuyền của cậu không?”
Sắc mặt Đường Thu Giảo lạnh xuống: “Đây là món quà chồng tôi tặng, yêu cầu này, tôi không thể đồng ý.”
”Không phải, Thu Giảo, cậu đừng hiểu lầm, tôi nghi ngờ có khả năng có thiết bị giám sát trêи đó.”
Đường Thu Giảo cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Tề Duệ Mạc: “Thiết bị giám sát? Làm sao có thể? Chồng tôi sẽ theo dõi tôi?”
Tuy nói như vậy, có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu cô.
Tại sao lần trước cô mua đồ ăn vặt về nhà, Cố Minh lại trùng hợp ở nhà làm đường phèn tuyết lê?
Tại sao cô ho khan vài lần trong công ty, về nhà Cố Minh liền cho cô uống thuốc?
Tại sao mỗi lần trong công ty, khi có người khác phái ở trong văn phòng cô, Cố Minh liền lập tức đến gõ cửa?
Ghép những việc này lại, Đường Thu Giảo không thể chấp nhận được những suy nghĩ này.
Thấy Đường Thu Giảo không tin điều đó, Tề Duệ Mạc đành phải rời đi.
”Chờ đã!”
Tề Duệ Mạc quay đầu lại, thấy Đường Thu Giảo đang tháo sợi dây chuyền: “Vừa nãy tôi hơi xúc động, có khả năng ai đó đã trang bị thiết bị giám sát, Tề Duệ Mạc, phiền cậu xem giúp tôi một chút.”
Bàn tay mềm mại của người phụ nữ đặt vào lòng bàn tay anh, đem sợi dây chuyền giao cho anh.
Da thịt chạm nhau không bao lâu, nhưng anh cảm thấy một dòng điện tê dại chạy ra từ lòng bàn tay, đi theo kinh mạch của anh, dẫn đến khắp người, làm cơ thể anh trở nên hưng phấn.
Giống như hút thể hồ, uống tiên lộ, ngay sau đó liền có thể phi thăng thành tiên.
”Tề Duệ Mạc?” Đường Thu Giảo thấy người người đàn ông ngơ ngác đứng ở đó, gọi anh một tiếng.
”Ừm …” Tề Duệ Mạc chóng váng trả lời cô, lúc này mới chậm rãi tỉnh tạo lại, khắc chế bản thân không thể nghĩ về dư vị tuyệt mỹ kia nữa.
Anh đưa Đường Thu Giảo vào nơi có ghế lô, tìm thấy một hộp dụng cụ nhỏ, phải mất hơn một giờ để tìm ra máy giám sát có kϊƈɦ thước bằng hạt gạo từ con dấu nhỏ đó.
Nếu không phải Tề Duệ Mạc thông qua máy giám sát chiếu ra một hình ảnh, thì Đường Thu Giảo không thể tin đó là máy giám sát.
Kỹ thuật tinh diệu này, ngoại trừ Cố Minh, thì không còn ai khác.
Đường Thu Giảo trong lòng vừa khϊế͙p͙ sợ vừa tức giận.
Tề Duệ Mạc đưa cho cô một thiết bị hình vuông: “Cái vật nhỏ này, khi nó tiếp xúc với thiết bị giám sát, nó sẽ kêu lên, cậu có thể cầm đi thử xem.”
Đường Thu Giảo cầm lấy nó, chiếc hộp nhỏ vang lên “Tích tích tích” không ngừng, làm khuôn mặt cô ngày càng đen lại.
Đường Thu Giảo ngồi trêи ghế lô, tìm máy giám sát nhỏ, kết quả móc chìa khóa cô không vang lên, nhưng nút thắt và cả đế giày đều vang lên không ngừng.
Cô trầm mặc hồi lâu, suốt đêm đi mua sắm, đem tất cả đồ vật từ trêи xuống dưới thay đổi hoàn toàn.
Cô về nhà, nhưng một đêm không thể ngủ được, nghe thấy âm thanh “Tích tích tích”, cảm thấy trong phòng tựa hồ có vô số ánh mắt đang nhìn mình, ngủ thế nào cho được?
Cô đang đợi Cố Minh trở về cùng hắn nói chuyện rõ ràng.
Cô không muốn đánh thức hắn dậy tại quán bar và nói chuyện với hắn, một con ma men đang say thì có thể cùng hắn nói chuyện gì.
Cô cũng không muốn đợi hắn thức dậy ở quán bar. Đầu tiên, trong lúc này cô không muốn gặp mặt hắn, thứ hai, cô không muốn cãi nhau ở đó để người khác chê cười.
Đường Thu Giảo ngồi lặng lẽ trêи ghế sô pha nghĩ về cuộc hôn nhân của họ, càng nghĩ, càng tức giận.
Mong muốn kiểm soát và chiếm hữu của Cố Minh đạt đến cực hạn.
Mọi nhất cử nhất động của cô đều phải nằm dưới mí mắt hắn, nói chuyện với người khác, hắn sẽ có chút bất mãn trong lòng.
Hắn quả thực đã đem cô trở thành vật sở hữu của riêng hắn.
Cuộc hôn nhân này, giữa hắn và cô, căn bản không phải là bình đẳng.